Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 116: Đại Thế Lạc Dương – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 116: Đại Thế Lạc Dương

Đường Mộng lặng người đứng trước mộ phần của Trọng Sơn và Lâm Phương, đám
người Hoa Tinh đứng phía sau. Tất cả đều nghiêm trang nhìn nơi mà đôi tình
nhân được ở bên nhau, Đường Mộng không nhịn được khóc như mưa, thút thít nói:

“Hãy yên nghỉ thảnh thơi nhé, mặc dù cả đời này các vị không thể đi cùng nhau
đến cuối đời, nhưng chúng tôi cũng chúc phúc cho hai người, tin tưởng kiếp sau
hai người sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau. Nơi này cảnh sắc u nhã là một nơi yên
nghỉ rất tốt. Sau này Đường Mộng ta sẽ thường xuyên đến thăm hai người.”

Hoa Tinh khẽ vỗ nhẹ lại vai nàng, một đạo chân khí mát rượi trong nháy mắt
thấm vào cõi lòng Đường Mộng, nhất thời mọi bi thương như biến mất, nàng cảm
thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Hoa Tinh khẽ nói:

“Chúng ta đi, nàng đứng ở đây cũng đã một canh giờ, nên trở về Mẫu Đơn các
nghỉ ngơi.” Nói xong nhìn thẳng vào ánh mắt Đường Mộng, ý nói nàng nên trở về.

Đường Mộng không muốn chút nào, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, đi được một trăm
trượng đã quay đầu nhìn lại đến mười lần, thật sự làm cho người ta cảm động.
doc truyen tai . Nhìn Hoa Tinh kéo tay mình, Đường Mộng trong lòng chợt có một
ý niệm kỳ quái, có lẽ bởi vì những câu nói trước khi chết của Trọng Sơn đã thu
ngắn khoảng cách giữa nàng và Hoa Tinh lại gần thêm một chút, nhưng chuyện này
diễn ra quá nhanh lại khiến cho Đường Mộng trong thời gian ngắn khó có thể
tiếp nhận.

Trở về Mẫu Đơn các, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra mất tự nhiên, có lẽ nguyên nhân
chính là vì cái chết của Trọng Sơn. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc nhìn thấy vẻ
mặt mọi người như vậy, trong lòng cũng mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đã xảy
ra. Thượng Quan Yến nắm tay Mai Hương hỏi:

“Thế nào, tại sao mọi người đều có vẻ mặt buồn bã như vậy? Rốt cuộc Trọng Sơn
đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ đích thân Hoa Tinh xuất mã cũng không cứu vãn
được tình thế sao?”

Mai Hương lắc đầu nói:

“Trọng Sơn đã chết nhưng hắn cũng đã giết được Lý Dục. Trọng Sơn vì báo thù đã
không hề đắn đo sử dụng tuyệt kỹ xếp hạng thứ nhất trong mười loại tuyệt đại
võ công tám mươi năm về trước, Thất Sát Tuyệt Mệnh Chưởng, liều mạng đồng quy
vu tận với Lý Dục.” Nói xong lộ ra thần thái tiếc thương vô cùng.

Hoa Tinh đưa mắt nhìn mọi người một lượt, nói:

“Chuyện cũng đã xảy ra, tốt nhất hãy để cho nó chìm vào dĩ vãng. Bây giờ chúng
ta thương nghị với nhau một chút về tình thế Lạc dương lúc này. Trọng Sơn đã
giết được Lý Dục nhưng chúng ta cũng đã xảy ra xung đột với Thông Thiên Môn.
Cao thủ Thông Thiên Môn tại Lạc Dương cũng đã chết sạch, ta sẽ để người của
thư viện tiết lộ chuyện này ra ngoài, đem việc phân đàn của Thông Thiên Môn đã
bị tiêu diệt cảnh báo cho tam đại bang phái một chút lễ nghi ban đầu.”

Lão đạo nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng nói:

“Hừ, tiểu tử nhà người đúng là dạng người vô độc bất trượng phu, giết Tổng hộ
pháp Thông Thiên Môn, lại không cho ai chạy thoát, bản lĩnh thật sự lợi hại,
lão hữu không thể không bội phục.” Hiển nhiên lão đạo đối với thủ đoạn của Hoa
Tinh có chút không tán thành.

Hoa Tinh tỉnh bơ tươi cười, thấp giọng nói:

“Bởi vậy ta mới là Phượng Hoàng đặc sứ, còn lão chỉ là Vô Mao lão đạo, đó
chính là điểm khác nhau giữa ta và lão. Chuyện ta làm cho thư viện thực sự
cũng chưa nhiều cho nên ta mới quyết định tại Lạc Dương trùng chấn thanh uy,
bất kể đối phương là ai, hễ trêu chọc đến Hoa Tinh ta thì tuyệt đối sẽ không
có kết quả tốt, ngoại trừ mỹ nữ, haha mỹ nữ đương nhiên phải ngoại lệ.” Nhìn
vẻ mặt của Hoa Tinh lúc này, chúng nữ đều nhe răng trợn mắt hung dữ nhìn hắn.

Ngồi im lặng trong tiểu đình lúc này gồm có Hoa Tinh, lão đạo, Cô Ngạo, Dạ
Phong, Liên Phượng, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng, Ám Vũ, tổng cộng tám người.
Nguyên nhân là vì mọi người đều buồn bã không có hứng thú nên Hoa Tinh phải
kéo đây thưởng cảnh nói chuyện. Hoa Tinh mở miệng nói:

“Trong thành Lạc Dương lúc này tồn tại ba việc quan trọng nhất. Thứ nhất chính
là trận đấu ở hội hoa, thứ hai chính là hộp gấm, thứ ba chính là bảo vật bên
trong Long môn thạch quật. Chúng ta bây giờ đang tham gia việc thứ nhất,
chuyện về hộp gấm, muốn lấy được từ Hắc Thủy Ma Sát không phải là chuyện dễ
dàng, bảo vật trong Long môn thạch quật cũng không phải muốn là đoạt được. Mặc
dù ta biết trong các vị có người đến đây là những đồ vật đó nhưng ta hy vọng
các vị nên bỏ qua. Quan khán toàn Lạc Dương lúc này, ít nhất phải có bảy thế
lực đang chú ý về phía chúng ta.

Đầu tiên chính là Võ Lâm thư viện, bọn chúng giao du với Thông Thiên Môn, lúc
này ta đã giết Quan Thiên Bắc, tin rằng khắp Trung Nguyên đã biết, bởi vậy
chúng ta phải cẩn thận nhìn kỹ hành động của bọn chúng. Thứ hai chính là Phi
Ưng Giáo. Thiên Nhất Giáo, Tuyệt Thiên Môn, tam đại bang phái. Ba môn phái này
vốn có thực lực hùng hậu, đáng tiếc lại vì hộp gấm tranh đấu, tổn thất nặng
nề. Ba môn phái này cũng chỉ còn lại Khô Mộc Chân Quân, Phích Lịch Thủ Lôi
Khiếu, Động Đình Giao Long Tây Môn Dũng, Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng mà
thôi. Mặc dù bọn họ bây giờ không còn thực lực như trước nhưng sau lưng thực
ra vẫn ẩn giấu tiềm tàng các thế lực tuyệt đại, điểm này chúng ta phải tuyệt
đối cẩn thận.

Thứ ba chính là Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, tam phái. Thực lực ba môn phái
này vẫn gần như nguyên vẹn, không hề tổn thất nhiều. Đặc biệt Thiếu Lâm còn có
một nhân vật rất lợi hại là Mục Phong, đáng tiếc là ta vẫn chưa có dịp gặp mặt
kẻ này.

Thứ tư chính là Thần Châu Ngũ Dị, năm người này đối với ta đều lộ ra địch ý,
hơn nữa thực lực không hề kém các nhân vật trong Thiên Bảng. Hộp gấm giờ đây
đang ở trong tay ngũ dị, đương nhiên sẽ bị các thế lực khác để ý từng chút.
Đương nhiên cũng có thể giúp chúng ta không ít chuyện.

Thứ năm chính là các nhân vật thế lực võ lâm độc lai độc vãng. Trong đó có
bạch y thần bí La Văn, thân phận kỳ lạ Long Vũ, còn có chưởng môn Túy Kiếm Môn
Lý Nhạc. Trong ba người này thì thân phận Long Vũ chúng ta đã biết được một
ít, chỉ còn La Văn là không thể nào nhìn ra lai lịch của hắn. Về phần Lý Nhạc
thì hắn đến đây vì hộp gấm hay là đến để tìm ta báo thù thì chưa thể biết
được. Hy vọng là hắn còn có con mắt nhìn người, không trêu chọc đến lão tử.
Ngoại trừ ba người này thì cón có tổ chức sát thủ Ám Ưng, ta đã cho người điều
tra căn cứ của tổ chức này, một khi phát hiện ra, ta tuyệt đối không bỏ qua
cho bọn chúng.

Thứ sáu chính một ít thế lực võ lâm ở hội hoa, trong đó có nhân mã của Tụ Hoa
cung. Ta đã phái người quan sát thật kỹ hành động của bọn họ, chỉ cần một ngọn
gió khẽ lay động cỏ dưới chân thì thư viện cũng sẽ báo cho ta biết. Nếu bọn
chúng lặng im thì không sao, nhược bằng cử động thì ta sẽ không cho bọn chúng
có đường lui.

Thứ bảy chính là những thế lực võ lâm ở Lạc Dương đã lâu, những kẻ này mặc
dùng không lộ ra nhiều nhưng cũng là một thế lực không thể coi thường, nhất là
khi chúng ta đang ở trong địa phận Lạc Dương, cho nên phải cẩn thận đề phòng.
Ta biết mọi người lúc này đây vẫn còn bi thương đau buồn, nhưng cũng nên quên
đi chuyện đó, phải biết rằng người chết đi không thể nào sống lại được nữa.”

Đường Mộng liếc mắt nhìn Hoa Tinh, ánh mắt u oán tựa hồ đang trách hắn, lại
tựa như nhắc nhở hắn, đoạn nói:

“Trước mắt thì uy hiếp lớn nhất đến chúng ta ở thành Lạc Dương chính là tổ
chức Ám Ưng và Thần Châu Ngũ Dị. Thần Châu Ngũ Dị võ công cao cường, hành sự
quỷ dị, chúng ta phải đề phòng bọn chúng. Nói không chừng bọn chúng sẽ gây ra
thương tổn nặng nề cho chúng ta.”

Liên Phượng lúc này cũng lên tiếng:

“Hoa Tinh giết chết Quan Thiên Bắc đã kết thành mối cừu hận sâu nặng với Thông
Thiên Môn, ngươi ở nơi này đương nhiên không sợ bọn chúng, nhưng Phượng Hoàng
thư viện ở Nam Kinh thì sao? Cho nên chuyện này phải sớm có chuẩn bị, phòng
ngừa chuyện đáng tiếc xảy ra. Về phần tam đại bang phái của Trung Nguyên thì
chúng ta có thể không cần để ý đến, với uy danh của Hoa Tinh hôm nay, tin rằng
không ai ngu dại tìm đến cái chết, tạm thời chúng ta có thể bỏ qua vấn đề này.
Sau khi rời khỏi Lạc Dương thì không biết Hoa Tinh có tính toán gì không?”

Lão đạo nhìn Hoa Tinh, hỏi:

“Tiểu tử, ngươi có đúng là đang cố tình muốn lật ngược thành Lạc Dương lên
trời hay không, sao lại tạo thành cảnh hỗn loạn như bây giờ. Ta xem tên tiểu
tử nhà ngươi tà môn rất đậm, thực không an tâm chút nào.”

Hoa Tinh nhìn mọi người, mỉm cười nói: Nguồn tại TruyệnFULL

“Ta vẫn chưa nghĩ nhiều đến chuyện rời khỏi đây, định phải chờ đến khi Mẫu Đơn
hoa hội kết thúc thì mới rời khỏi, chẳng phải còn có thi đấu tuyển chọn cái
đẹp nữa hay sao, ta rất muốn được xem cuộc tuyển chọn này. Nói không chừng lúc
đó sẽ có một kết quả thật bất ngờ thì sao?” Nói xong thì nở nụ cười, vẻ mặt tà
dị vô cùng.

Lãnh Như Thủy nhìn nụ cười tà dị của Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ mê mẩn, bản
thân nàng tại sao lại thích một người tà dị như hắn, tại sao? Không thể hiểu
được, không thể nói ra, có lẽ đó là thiên định, là chuyện đương nhiên!

Dạ Phong mở miệng nói:

“Lúc này đây Lạc Dương đang chuyển động, sợ rằng sẽ không thể nào có kết cục
đơn giản như vậy. Thậm chí nơi này có người mang theo thực lực Thiên bảng, với
thực lực của tám người của chúng ta thì cực kỳ nguy hiểm. Ngoại trừ Thần Châu
Ngũ Dị còn có một gã hắc y bịt mặt, có thể gã chính là thủ lĩnh của tổ chức Ám
Ưng, còn có nữ tử bạch y che mặt thần bí. Thế nhưng trong tám người chúng ta
chỉ hoàn toàn dựa vào Hoa Tinh, tình huống đương nhiên bất lợi, bởi vậy phải
cẩn thận tuyệt đối.” Lời này vừa nói ra, cõi lòng của chúng nhân đều trở nên
nặng trĩu, đáng tiếc, thực tế vẫn là thực tế, không ai có thể thay đổi được.

Hoa Tinh thấy tâm tình mọi người đều trở nên trầm trọng, nhịn không được, cười
nói:

“Sợ quái gì, các người đã quên đồ đao trong tay ta thì thiên hạ phải cúi đầu
hay sao? Có ta ở đây mọi người không có nhiều nguy hiểm đâu. Chúng ta không
nói chuyện mất hứng này nữa. Hẳn là mọi người cũng đã mệt mỏi, nên trở về
phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì hôm nay cũng đã có rất nhiều chuyện khó quên ở
trong lòng.”

Đường Mộng liếc mắt đưa mắt nhìn Hoa Tinh một cái, sau đó đứng dậy về phòng.
Hôm nay có lẽ nàng là người đau lòng nhất, khóc cũng nhiều nhất, cũng phải
nghỉ ngơi một chút. Đường Mộng vừa đi, Liên Phượng cùng Lãnh Như Thủy cũng
tiếp bước rời khỏi, mọi người cũng lục tục rời khỏi tiểu đình, chỉ còn lại Hoa
Tinh và Ám Vũ. Hoa Tinh nhìn Ám Vũ cười nói:

“Xem ra vẫn còn Vũ nhi là khiến cho tâm ý của ta bối rối nhất. Mau trở về xem
Ám Nhu như thế nào, xem hôm nay nha đầu đó có chuyện gì cao hứng không?”

Đi đến phòng Ám Vũ thì lại phát hiện ra Ám Nhu không có trong phòng, dám chắc
là đang chơi đùa cùng tỷ muội Đồng Tâm. Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm lấy Ám Vũ, dịu
dàng hỏi:

“Trải qua chuyện của Liên Phượng và Trọng Sơn, ta mới hiểu được thực ra ta là
người hạnh phúc, bởi vì ta còn có các nàng nhưng hai người đó thì thật bất
hạnh. Có lẽ kiếp sau bọn họ cũng sẽ được hạnh phúc. Ta cũng sẽ dành cả đời ta
để trân trọng mỗi nữ tử ở bên cạnh, sẽ toàn tâm yêu thương các nàng, sẽ làm
cho các nàng được hạnh phúc. Mặc dù tình yêu của ta có chút không hoàn chỉnh
nhưng trái tim ta, tấm lòng ta sẽ không bao giờ thay đổi.”

Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, khẽ hỏi:

“Tương lai thì sao? Chàng định xử lý việc của thư viện như thế nào? Làm chủ
nhân thư viện hay bỏ qua? Vẫn lưu lạc trên giang hồ hay tìm một chốn ẩn cư?”

Hoa Tinh nghe hỏi, vẻ mặt thoáng trầm xuống, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm
mại của Ám Vũ, khe khẽ vuốt ve bộ ngực mềm mại tròn trĩnh của nàng, thấp giọng
nói:

“Nàng đừng hỏi về tương lai, ta còn chưa suy nghĩ được nhiều. Ta cũng chỉ mới
xuất đạo một tháng mà thôi, đối với nhiều thứ vẫn còn cảm thấy mới mẻ, đối với
thế giới võ lâm này tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng có lẽ tương lai ta cũng sẽ
không làm chủ nhân của thư viện, ta sẽ tìm ình một nơi sơn minh thủy tú, ẩn cư
ở đó, cùng các nàng sống một cuộc sống hạnh phúc, tự do tự tại, không lo không
nghĩ. Đó mới là cuộc sống mà ta hướng đến.”

Ánh mắt Ám Vũ lộ ra sự mong chờ, có lẽ đến một ngày nào đó cuộc sống của nàng
sẽ thật tươi đẹp, chỉ không biết phải chờ đến khi nào! Một năm, ba năm hay năm
năm? Không thể biết được. Ám Vũ khẽ cựa mình, dịu dàng nói:

“Phu quân, đừng. Lát nữa muội muội quay về sẽ nhìn thấy! Đừng, chàng thật là
vô lại, chỉ biết khi dễ người ta.” Nói xong trợn mắt nhìn Hoa Tinh, tuy nhiên
lại để song thủ của hắn tùy ý thọc vào trong áo ngực, tung hoành ngang dọc.

Hoa Tinh cười khùng khục, hay tay luồn lách, xuyên qua mọi trở ngại, cuối cùng
đã có thể tiếp xúc với ngọc nhũ mềm mại căng láng, tận tình xoa nắn, hưởng thụ
sự ấm áp truyền đến, cười nói:

“Vũ nhi thật là đẹp, lần nào cũng làm cho người ta không thích thú đến mức
không thể rời tay, chỉ muốn ôm chặt nàng trong tay, bảo vệ cho nàng.”

Ám Vũ nũng nịu mắng yêu:

“Phu quân luôn mặt dày khi dễ người ta. Nếu chàng chưa gặp lại được tam đại mỹ
nhân thì cả ngày chỉ biết khi dễ Vũ nhi thôi.” Nói xong, khẽ nhõng nhẽo cựa
quậy thân thể trong ngực hắn.

Trong căn phòng nhỏ, Hoa Tinh lặng yên hưởng thụ cảm giác ngọt ngào của nhân
gian, tuy nhiên lúc này lại vang đến tiếng bước chân của Ám Nhu. Hoa Tinh tuy
không muốn nhưng vẫn phải dùng sức bóp mạnh vào ngực Ám Vũ một cái, sau đó mới
buông ra, nặn một nụ cười. Ám Vũ sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng sửa sang lại
trang phục chỉnh tề, tránh để uội muội phát hiện ra cảnh tượng mờ ám vừa rồi.

Ám Nhu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tỷ tỷ và Hoa Tinh đang ở cùng nhau, ánh mắt
lộ ra nét kinh ngạc, cười nói:

“Tỷ tỷ, các người đã về rồi sao? Sao lại không tìm muội? Muội ở bên kia đùa
với tỷ muội Đồng Tâm. Hai tỷ muội đó so với muội và tỷ thì giống nhau như đúc,
thật sự là quá sức thần kỳ.

Hoa Tinh cười nói:

“A Nhu, tỷ tỷ của muội xinh đẹp, nói như vậy thì muội cũng xinh đẹp có đúng
không? Mau mau tẩy rửa dịch dung, để ta được xem dung mạo thật sự của muội có
được không?” Hoa Tinh mỉm cười nhín Ám Nhu, ánh mắt mê người vô cùng.

Ám Nhu nhìn tỷ tỷ, lại nhìn Hoa Tinh, lắc đầu nói:

“Không được, muội không có xinh đẹp như tỷ tỷ, không thể cho huynh xem được.”
Nói xong chạy đến đứng cạnh Ám Vũ, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hoa Tinh, dáng vẻ
tinh nghịch, đáng yêu vô cùng. Ám Vũ mỉm cười nhìn muội muội, ánh mắt mang
theo vẻ quan tâm từ ái, tay phải vỗ nhẹ vào đầu Ám Nhu, đoạn quay sang nhìn
Hoa Tinh, vẻ mặt đắc ý, tựa như muốn nói với Hoa Tinh rằng hắn không thể nào
nắm bắt được muội muội của nàng.

Hoa Tinh nhận ra được hàm ý của Ám Vũ, chỉ mỉm cười nói:

“Tương lai muội cũng sẽ giống như tỷ tỷ của muội mà thôi. Được rồi, bây giờ
hai tỷ muội ở đây nhé, ta đi xem mọi người thế nào.” Nói xong đứng dậy, nhìn
một lượt đôi tỷ muội trước mặt, ánh mắt lộ ra ý vị cười cợt đầy thâm trầm.

Ám Vũ nhìn Hoa Tinh rời khỏi, cười hỏi Ám Nhu:

“Vừa rồi ngươi cố ý nói như vậy là muốn trêu tức hắn đúng không? Đừng tưởng tỷ
không biết nhé, muội không gạt được tỷ đâu.

Ám Nhu hiện ra vẻ bẽn lẽn, tựa hồ như bị tỷ tỷ vạch trần tâm tư, khẽ nói:

“Tỷ tỷ thực là thích trêu người ta, có đúng là vừa rồi muội đã đắc tội với
người trong lòng tỷ nên tỷ mất hứng, trách muội hay không thế?

Ám Vũ chỉ cười cười không đáp.

Hoa Tinh nhìn sắc trời sau cơn mưa đã tối sầm xuống, nhìn về phía chân trời,
hắn khẽ than một tiếng, thì thầm trong miệng:

“Người đã muốn đi, không ai có thể giữ lại được. Hãy an nghỉ nhé Trọng Sơn, ta
sẽ chiếu cố thật tốt cho Đường Mộng.” Đoạn quay đầu lại, đi về hướng phòng
Đường Mộng.

Đẩy cửa phòng, nhìn nàng nằm trên giường thút thít, Hoa Tinh thở dài một
tiếng, ngồi bên giường nói:

“Đừng đặt nặng quá khứ trong lòng, tương lai vẫn còn dài. Một người nếu giấu
trong lòng quá nhiều bí mật thì sẽ không thể nào chịu nổi. Cái chết của Trọng
Sơn thật ra cũng chỉ là kết quả của một việc, trong lòng nàng thì đó là một
kết quả tàn khốc nhưng đối với Trọng Sơn mà nói thì đó cũng chính là ước
nguyện của hắn. Lâm Phương nếu vẫn còn sống thì tin chắc rằng Trọng Sơn sẽ
không lựa chọn cái chết như vậy, đáng tiếc nàng ta cũng đã chết, có lẽ đó
chính là số mệnh. Lão thiên luôn thích dùng tình ái để trêu chọc thế nhân.
Trong cõi nhân gian thiên địa này, con người chỉ là một sinh linh nhỏ bé bị
chi phối bởi vận mệnh, nếu muốn thoát khỏi sự chi phối của vận mệnh thì chỉ có
thể cố gắng, đấu tranh cùng với ông trời thì mới may ra có hy vọng.

Đường Mộng lớn tiếng nói:

“Nếu như ngươi không đáp ứng một lần cơ hội với Trọng Sơn thì hắn sẽ không
chết. Cùng là đều do ngươi mà ra.” Đường Mộng tức giận khóc lớn.

Hoa Tinh thở dài nói:

“Ta đối với cô thế nào không lẽ cô không rõ hay sao? Trái tim của Trọng Sơn đã
chết, nếu vẫn còn sống thì đó chẳng qua cũng chỉ là một sự đau khổ đối với hắn
mà thôi. Điều này chắc rằng cô cũng biết, hà cớ gì phải đau đớn khổ sở như
vậy? Ta hiểu được cô đối với hắn và Lâm Phương có giao tình rất tốt, luôn hy
vọng hai người bọn họ sẽ có thể sánh vai trọn đời bên nhau. Đáng tiếc, chuyện
trên thế gian này không phải lúc nào cũng tuân theo ý muốn của con người. Thôi
được rồi, không nói nữa, hôm nay tâm tình cô không tốt, hay là ta cùng cô đi
dạo trong thành một lát được không?” Nói xong nhìn đăm đăm Đường Mộng, ánh mắt
đầy vẻ quan tâm thiết tha.

Đường Mộng nhìn hắn như muốn lột trần sự thật sau hai mắt hắn, thút thít nói:

“Không thích, ta không đi.” Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng thầm suy đoán tâm
tư nàng. Đột nhiên hắn ôm mạnh lấy nàng, Đường Mộng cực lực phản đối, giãy
giụa không ngừng. Hoa Tinh vận lực song thủ, ôm chặt nàng vào lòng, khiến cho
thân thể nàng ép sát vào người hắn, hai ngọn nhũ phong mê hoặc bó chặt trước
ngực hắn, nhìn nàng dịu dàng nói:

“Đừng loạn động, cô mà lộn xộn chọc tức ta, coi chừng ta ăn thịt cô luôn, khi
đó đừng nói là ta khi dễ cô.

Đường Mộng nhìn hắn, khóe mắt ngân ngấn lệ, thấp giọng nói:

“Ngươi mau buông ta ra, ngươi muốn làm gì?”

Hoa Tinh thấy nàng mở miệng, cười nói:

“Ta muốn cùng cô đi ra ngoài một chút, giúp cô khuây khỏa mà thôi. Bản thân ta
mặc dù rất muốn tìm lấy một cái cớ để xơi tái cô, đáng tiếc là ta chưa tìm
được, không biết có thể nhấm nháp cô một chút được không nhỉ?” Nói xong chậm
rãi tiếp cận đôi môi căng mọng của nàng, hôn xuống.

Đường Mộng sắc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức, nói:

“Hoa Tinh, ngươi mau buông tay ra, đừng làm như vậy, nếu không ta giận đấy.”

Đôi môi Hoa Tinh khẽ lướt trên mặt nàng, cười nói:

“Đẹp quá, rất mềm mịn trơn láng, ta buông tay nhưng cô phải đồng ý cùng ta ra
ngoài một lát.” Nói xong bèn buông nàng ra, nhưng vẫn nắm chặt tay. Đường Mộng
giãy giụa vài cái nhưng thấy hiệu quả, đành bất lực hung hăng trừng mắt nhìn
hắn.

Hoa Tinh thản nhiên cười, kéo tay nàng ra khỏi phòng. Cảnh sắc trong đêm ở
thành Lạc Dương vốn rất đẹp, Hoa Tinh cùng Đường Mộng dạo chơi nôi chốn phồn
hoa khiến cho không ít người chú ý đến.

Lúc này, một tiểu cô nương bán hoa đi đến. Tiểu cô nương xinh xắn, thanh âm
rất dễ mến, lớn tiếng nói:

“Thúc thúc, mua hoa tặng a di đi, a di thực là đẹp đó!” Nói xong giương đôi
mắt to tròn, nhìn Hoa Tinh và Đường Mộng.

Hoa Tinh nhìn tiểu cô nương, tươi cười chọn một đóa hoa, cắm lên đầu Đường
Mộng, cười nói:

“Quả nhiên không sai, hoa xinh người đẹp. Hay lắm, ta mua.” Lấy ra một ít bạc
vụn đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương vui vẻ rời đi.

Đường Mộng kiều mị liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ:

“Miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ biết lấy phụ nữ làm niềm vui thích, suốt ngày trêu
hoa ghẹo nguyệt, sắc lang vẫn chỉ là sắc lang.” Nói xong đi thẳng, để lại Hoa
Tinh ngơ ngẩn, không hiểu tại sao mua hoa tặng nàng lại biến thành sắc lang.
Nhìn theo thân thể đầy quyến rũ của Đường Mộng, hắn mỉm cười, một nụ cười
dường như đang ẩn giấu sau đó một thứ gì đó.

Hoa Tinh tiến lên, nắm lấy tay nàng, cười nói:

“Dám mắng ta là sắc lang, nàng nói ta nên trừng phạt thế nào mới đúng đây? Ta
vừa ngẫm nghĩ ra đây chính là cơ hội tốt để chiếm lấy nàng đây, hắc hắc, cô
nghĩ có đúng không?” Hoa Tinh vẻ mặt gian tà nhìn Đường Mộng, trong mắt lóe ra
ánh sáng màu đen đầy yêu mị.

Đường Mộng bước chân vào giang hồ đã nhiều năm, đương nhiên biết Hoa Tinh đang
cố ý tìm cớ, tuy nhiên dạng nam nhân có thể nói thẳng ra như hắn sợ rằng khắp
thiên hạ này cũng không có nhiều lắm. Cũng có thể đây chính là đặc điểm hấp
dẫn phụ nữ của hắn. Nhìn Hoa Tinh, Đường Mộng cười nói:

“Muốn có ta à? Ngươi không sợ trên người ta có độc ư? Cẩn thận, độc dược sẽ
giết ngươi đấy!” Nói xong thì mỉm cười, ánh mắt kiều mị đắc ý, vừa quyến rũ
vừa kín đáo, thực làm cho người ta nhìn không ra.

Hoa Tinh nghe vậy, đồng tử đảo một vòng, nói:

“Người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, ta sợ gì chứ?
Một đóa hoa xinh đẹp như vậy mà ta không hái được thì cũng không để cho người
khác hưởng dụng. Ta vốn không học theo cái lối suy nghĩ của đại anh hùng, đại
hào kiệt gì đó, chuyện thiệt thòi cho ta, ta tuyệt không làm, hehe, cái làm ta
suy nghĩ nhiều nhất hiện nay là làm thế nào để hái được đóa hoa kiều diễm
này.”

Đường Mộng nghe vậy, mặt mũi đỏ bừng. Đúng là mặt dày mà, làm gì có ai mặt dày
như hắn chứ. Nhìn trước nhìn sau một thoáng, Đường Mộng khẽ mắng:

“Được rồi, nghiêm chỉnh đứng đắn một chút có được không? Cảnh sắc xinh đẹp của
thành Lạc Dương đều bị ngươi phá hủy hết. Nghiêm chỉnh đi ngắm cảnh đêm đi.”
Nói xong tách rời khỏi ánh mắt của Hoa Tinh, không dám nhìn hắn nữa.

Hoa Tinh nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, lẳng lặng theo đi theo nàng. Bóng đêm
yên tĩnh, hai người không nói gì nữa, nhưng hai con tim đang nhích lại gần,
bốn mắt lén nhìn lẫn nhau. Dưới ánh trăng, một câu chuyện tình yêu lại bắt
đầu, một đôi tình nhân đang vuốt ve nhau.

Hoa Tinh khẽ ôm lấy Đường Mộng. Đây là lần đầu tiên hắn rảo bước chậm rãi dưới
ánh trăng với một nữ nhân.

Đối với Đường Mộng mà nói thì nhiều năm qua nàng đã gặp không ít nam nhân anh
tuấn nhưng chỉ duy nhất có một người làm cho con tim nàng rung động, Hoa Tinh.
Tại sao lại như thế? Ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ, có lẽ là
vì khí chất tà dị của Hoa Tinh, cũng có thể là vì sự thẳng thắn của hắn, thậm
chí cũng có thể là vì mị lực không cách nào kháng cự tỏa ra từ người hắn…Đường
Mộng đã hai mươi bốn tuổi, không phải là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy,
nàng không muốn tìm một đại anh hùng, đại hào kiệt, nàng muốn tìm ình một tình
yêu có cảm giác thật sự, không cần thứ tình yêu hư vô mờ mịt như trong truyền
thuyết.

Đối với Hoa Tinh mà nói, Đường Mộng là một nữ nhân kỳ lạ, nàng luôn ẩn giấu
mọi thứ trong lòng, không dễ dàng bày tỏ cho người khác. Một nữ nhân như vậy
tuyệt đối rất hấp dẫn nam nhân, nam nhân luôn thích chinh phục những nữ nhân
như vậy, bởi vì cảm giác chinh phục được sẽ rất tuyệt vời, đương nhiên nếu
thất bại thì cũng không hay chút nào.

Dưới ánh trăng của thành Lạc Dương, một đôi tình nhân chậm rãi bước đi, hai
bóng người trên mặt đất dính sát vào nhau. Hoa Tinh nhìn ánh trăng trên trời,
ngữ ý có chút tếu táo, nói:

“Trăng đêm hai người bước, gió mát đón rì rào, nhớ đêm nay trăng sáng, trăng
sáng tựa mối mai.” Một tiếng cười đắc ý nổi lên, chậm rãi lan truyền khắp các
hang cùng ngõ hẻm của thành Lạc Dương, dần dần biến mất trong gió đêm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.