Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 115: Trời Xanh Ngấn Lệ – Phần Hạ – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 115: Trời Xanh Ngấn Lệ - Phần Hạ

Lý Dục cười một cách lạnh lùng: “Giỏi, rất giỏi, vậy mà tiếp được ta một
chiêu. Bây giờ chúng ta chấm dứt tất cả ân oán, Vạn Trọng Sơn, ngươi chuẩn bị
nhận lấy cái chết đi, hãy xem chiêu Lôi Đả Phá Thiên tiễn ngươi xuống địa ngục
như thế nào!” Song thủ Lý Dục giơ ngang, chầm chậm đưa lên, một luồng khí lưu
cuồng liệt xoay tròn, hình thành cơn lốc xoáy, khiến cho khí thế tăng thêm bội
phần. Bóng dáng to lớn phía sau Lý Dục càng trở nên đậm đặc, từng tia sét trên
bầu trời giáng xuống xung quang Lý Dục.

Lý Dục gầm một tiếng vang trời, tung ra một chiêu cuối cùng trong bộ võ công
Đả Lôi Thần Quyền, Lôi Đả Phá Thiên uy lực vô cùng thoáng hiện phía chân trời,
chỉ thấy ánh hào quang trên nắm đấm, khí thế nghiêng trời lệch đất, át tất cả
thanh âm, ẩn ước tiếng sét kinh thiên, tựa sấm thần hống giận, kích thẳng vào
ngực Vạn Trọng Sơn.

Toàn bộ chúng nhân phía dưới, ngoài Hoa Tinh, không ai là không kinh sợ, một
quyền như muốn dời núi ngăn sông, thựa không lời gì có thể tả siết, giờ đây e
rằng Vạn Trọng Sơn không tiếp được nữa rồi. Hai người Đường Mộng và Mai Hương
bật lên tiếng hãi hùng, đáng tiếc đều bị tiếng sấm rung trời át hết, một tiếng
cũng không nghe được. Tất cả mọi người vây quanh đều chung một nhận định, Vạn
Trọng Sơn phải chết không thể nghi ngờ, quyền này thật quá bá đạo. Không ít
con mắt đang dán chặt lên Vạn Trọng Sơn, muốn nhìn xem hắn còn có khả năng nào
để mà nghịch thiên.

Tâm can Vạn Trọng Sơn dấy lên nỗi tang thương, Phương Nhi hãy nhìn cho rõ, hãy
xem huynh báo thù uội. Song thủ Vạn Trọng Sơn điểm lên ngực theo một quỹ tích
kỳ quái, thập phần thần bí, chúng nhân hoàn toàn không rõ hắn đang làm gì.
Nhưng ai cũng dễ dàng phát hiện, song thủ Vạn Trọng Sơn đã chuyển dần sang màu
đen, sau đó lại chuyển sang những màu sắc khác nhau, đầu tiên là màu xanh,
tiếp theo là màu tím, rồi màu xanh biếc, cuối cùng lại chuyển về màu đen, thập
phần quỷ dị. Từng luồng khí vụ hắc sắc tỏa ra xung quanh, rồi lại dung nhập
vào song chưởng, khiến cho song chưởng Vạn Trọng Sơn trở nên cực kỳ quái dị,
ngũ quang thập sắc, mĩ lệ vô ngần.

Khi song thủ Vạn Trọng Sơn không ngừng khua những động tác kỳ lạ, ánh mắt Hoa
Tinh lóe lên những tia sáng vi diệu, sắc mặt lần đầu tiên xuất hiện nét hãi
hùng. Hoa Tinh lắc đầu ngao ngán: “Thực không ngờ, sao Trọng Sơn lại luyện
thành loại võ học này, có lẽ trước kia hắn vì báo thù, đã đi theo con đường
này đây. Từ khi hắn động thủ, đã lường đến kết quả cuối cùng này rồi. Ai, kẻ
si tình, tiếc thay lại có kết cuộc bi thảm như thế, có lẽ là thiên ý mà. Kiếp
sau, hy vọng ngươi sẽ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc hơn, đừng mang cái
tên này nữa.” Tiếng thở dài của hắn, làm cho những người ở kế bên đều ngạc
nhiên, các nàng nhận thấy điềm xấu phảng phất trong ngữ khí của hắn.

Đường Mộng khẽ hỏi: “Hoa Tinh, ngươi biết gì sao, Trọng Sơn đang thi triển
loại võ công gì vậy? Tại môn võ này lại kỳ quái đến thế? Hắn có thể giết được
Lý Dục hay không?” Đôi mắt đẹp của nàng long lanh nỗi lo âu.

Hoa Tinh lắc đầu mà rằng: “Lý Dục chết chắc, tiếc là, ài, Trọng Sơn cũng không
sống nổi. Có lẽ đó lại kết quả tốt, ít nhất Trọng Sơn đã có thể báo thù được
cho Lâm Phương, hắn đã có thể đi gặp người yêu của hắn, không phải sao?” Sau
đó ngước nhìn hai người đang lơ lửng giữa tầng không, xem một kích cuối cùng.

Vạn Trọng Sơn điên cuồng lao đến thần quyền đả lôi, không tránh không né. Song
chưởng cuồng phách vào Lý Dục liên tục muời chưởng, mỗi một chưởng mang theo
lực lượng hủy thiên diệt địa, nhằm vào ngực Lý Dục. Vạn Trọng Sơn gầm lên
những tiếng thê lương, thanh âm vang vọng đất trời, lại át cả tiếng sấm rung
trời. Chỉ nghe Vạn Trọng Sơn giận dữ hét: “Thất Sát xuất, quỷ thần tru! Phương
Nhi, muội hãy mở to mắt mà xem, huynh báo thù uội đây.” Nét mặt hằn lên những
tia điên dại, khắc sâu vào tâm khảm chúng nhân.

Nhất kích cường hoành của Lý Dục đánh trúng ngực Vạn Trọng Sơn, chấn đoạn toàn
bộ tâm mạch của Vạn Trọng Sơn. Còn thập chưởng liên hoàn của Vạn Trọng Sơn
cũng bổ trúng ngực Lý Dục, chấn nát toàn thân kinh mạch của Lý Dục, từng đoạn
từng đoạn kinh mạch như muốn rã rời, quả là không còn hy vọng sống sót. Thân
thể cả hai đồng thời rơi xuống, Lý Dục văng ra mấy trượng, nằm sõng soài trên
mặt đất, tuy không chết, nhưng kinh mạch đều đã tan nát hết cả, bất quá chỉ
còn lại chút hơi tàn. Nguồn tại TruyệnFULL

Mà Vạn Trọng Sơn vừa rơi xuống, thì Đường Mộng đã bay đến, đỡ lấy thân thể
hắn. Sau khi đáp xuống đất, nước mắt Đường Mộng tuôn rơi lã chã, ôm hắn lao
đến trước mặt Hoa Tinh, khóc ròng: “Hoa Tinh, ngươi mau cứu hắn, nhanh lên,
Trọng Sơn bị thương nặng quá, ngươi mau cứu hắn đi. Ngươi nhất định phải cứu
sống hắn, võ công của ngươi cao cường như vậy. doc truyen tai . Hức, ngươi
nhanh cứu hắn đi.” Điệu bộ của nàng thật muốn xé nát tim gan kẻ khác, đám
người Hoa Tinh không khỏi cảm thấy bi thương, chua xót.

Hoa Tinh chăm chú quan sát Trọng Sơn, từ từ lắc đầu đáp: “Đã chậm rồi, đã quá
muộn, tất cả đều đã kết thúc. Thời khắc hắn động thủ, đã không ai có thể cứu
hắn được nữa, bởi vì hắn đã dùng tính mạng của mình, tung ra đòn trí mạng cuối
cùng, cho nên Lý Dục sẽ chết, và hắn cũng không tài nào sống nổi. Nhân lúc hắn
còn chưa chết, hỏi xem hắn còn lời trăn trối gì hay không.”

Vạn Trọng Sơn nhìn Hoa Tinh và Đường Mộng, nhếch mép thì thào: “Đường Mộng,
đưa ta sang bên cạnh Lý Dục, ta phải tận mắt nhìn hắn chết mới yên lòng.”
Đường Mộng nghe thấy thế, lệ tràn như mưa, biết hắn không còn bao nhiêu thời
gian nữa, nhẹ nhàng ôm hắn đi đến bên Lý Dục.

Lý Dục độc ác gằn từng tiếng: “Vạn Trọng Sơn, ta còn chưa chết, ngươi không
giết được ta đâu, nhưng ngươi thì sắp xong rồi. Ha ha ha ha, ta sẽ không chết.
Ngươi chịu một đòn Đả Lôi Phá Thiên của ta, còn mong sống nữa hay sao, không
tưởng được ta lại phải thụ thương trong tay ngươi, ta thực không cam lòng.”

Trọng Sơn hờ hững đáp: “Lý Dục, kiếp này ngươi đã hại chết Lâm Phương, ta đã
từng thề rằng, nhất định phải giết ngươi, bây giờ ta đã hoàn thành. Ngươi
không sống được nữa rồi, từ trước đến giờ, không ai đã trúng phải chiêu Thất
Sát Tuyệt Mệnh Chưởng mà còn có mạng để sống nữa, ngươi cũng không ngoại lệ.”
Lý Dục vừa nghe xong, lộ vẻ tuyệt vọng, gào vang những tiếng bất cam, nhưng
chẳng còn ai màng tới hắn nữa.

Vừa nghe những gì Trọng Sơn nói, ngoài Hoa Tinh, không người nào là không biến
sắc. Đường Mộng run giọng nói: “Trọng Sơn, ngươi vì cái gì lai ngốc như vậy,
học môn võ công gì không học, lại đi học loại võ công Thất Sát Tuyệt Mệnh
Chưởng này, tại sao chứ, tại sao ngươi lại ngốc như vậy, tại sao?” Chúng nhân
đều cảm thấy tiếc thương, ai ai cũng hiểu Lý do mà Trọng Sơn muốn luyện thành
môn võ công này.

Vạn Trọng Sơn gắng gượng đáp: “Trước kia, ta bị thuộc hạ của Lý Dục đánh rớt
xuống khe núi, trong lúc vô tình gặp được sư phụ, lúc ấy người chỉ còn có thể
sống hai ngày, khi người truyền lại cho ta bộ chưởng pháp, đã từng nói qua kết
quả này. Vì ta còn quá yếu lại muốn báo cừu, ngoại trừ sử dụng loại võ công
này ra, thì không còn cách nào khác. Khi Phương Nhi chết, ta đã quyết định,
cho dù ta có chết cũng phải kéo theo tên súc sinh Lý Dục kia, vì Phương Nhi
báo thù. Cho nên, hôm nay, ta mới tới đây tìm hắn, vì báo thù, ta chỉ có thể
thi triển môn võ công của tám mươi năm về trước, môn võ công đứng đầu trong
thiên hạ thập đại tuyệt độc Thất Sát Tuyệt Mệnh Chưởng, bởi vì đó chính là hy
vọng duy nhất của ta. Bây giờ, rốt cục ta đã toại nguyện, ta cũng có thể đi
gặp Phương Nhi được rồi.” Ánh mắt hắn dõi về phương trời xa, tỏa ra thần thái
ôn nhu, có lẽ Lâm Phương đang ở đó, chẳng phải sao?

Mai Hương vô lực dựa hẳn vào người Đường Mộng, lệ nhòa khóe mắt. Hoa Tinh hỏi
tiếp: “Trọng Sơn, ngươi còn có di nguyện nào nữa không? Nói đi, chúng ta sẽ
thành toàn cho ngươi.”

Vạn Trọng Sơn ngước nhìn Đường Mộng, rồi lại nhìn sang Hoa Tinh, đáp: “Cuộc
đời này, bằng hữu tốt nhất của Phương Nhi là Đường Mộng, nàng cũng là bằng hữu
của tại hạ, từng trợ giúp cho tại hạ và Phương Nhi nhiều lần, là ân nhân của
tại hạ. Hiện nay tại hạ sẽ chết, tại hạ muốn nhờ ân công chiếu cố cho nàng, bề
ngoài của nàng mặc dù kiên cường, kỳ thực nội tâm rất yếu đuối. Vì sự tình của
tại hạ và Lâm Phương, mà nàng đã đắc tội với Thông Thiên Môn, chưa có ai lo
lắng cho nàng, nếu được ân công chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Mây đen vần vũ, từng tia sét chằng chịt rạch ngang xẻ dọc bầu trời, những hạt
tí tách rơi rơi như muốn thuật lại điều gì đó. Không ít người vây xem thấy kết
quả ngoài dự đoán của mình, đều lắc đầu ngao ngán, xoay người rời khỏi. Đệ tử
Thông Thiên Môn cũng lục tục đem thi thể Lý Dục và Quan Thiên Bắc bỏ đi, tại
Long Môn thạch quật, ngoại trừ đám người Hoa Tinh thì chẳng còn ai.

Hoa Tinh mỉm cười hứa với Trọng Sơn: “Trọng Sơn, ngươi yên tâm, cả đời này,
Hoa Tinh ta, sẽ quyết không để ai làm tổn thương Đường Mộng, ta sẽ chiếu cố
nàng thật nhiều, ngươi yên tâm đi.” Hoa Tinh nói tựa như lời thề, tất nhiên là
hắn muốn sáng tỏ mối quan hệ của hắn và Đường Mộng.

Đường Mộng nhìn Hoa Tinh, nước mắt lóng lánh tia vi diệu. Còn Trọng Sơn cũng
nhìn Hoa Tinh, lộ vẻ hân hoan, thấp giọng nói: “Như vậy là tại hạ có chết,
cũng không tiếc nuối.” Rồi từ từ chuyển nhãn về phía chân trời, ở nơi đó chính
là khu vườn tình ái của hắn và Lâm Phương, có lẽ giờ đây Phương Nhi đang ở đó
đợi chờ hắn đoàn viên.

Từng giọt mưa phùn lất phất rơi xuống, thấm vào y phục của mọi người. Hạt mưa
trong suốt đọng trên khuôn mặt Trọng Sơn, tựa giọt nước mắt vấn vương, xót
thương cho kẻ thiếu niên si tình phải chịu bao nỗi trầm luân, chắc có lẽ phút
giây này, trời cao cũng vì sự bất hạnh của thiếu niên này mà rơi lệ chăng.

Ngẩng cao đầu, ai đang khóc trong lòng? Vì người thân mà oán than, hay vì
người đã khuất mà rơi lệ, linh hồn phiêu lãng, thực khó tương phùng; cất giấu
tâm tư, gió xưa hoài niệm, nước mắt tình nhân, trọn kiếp khó phai; Tựa như
khúc bi ca của đất trời, tựa như tiếng thở dài của trời xanh, tựa như tiếng
gọi của người đã khuất, hãy để giọt mưa xóa nhòa đau thương.

Trong tiếng gió thổi ào ào, Đường Mộng tan nát cõi lòng gào lên thảm thiết,
tựa như tiếng u linh đang than khóc, nỗi bi thương đó, hòa vào tiếng mưa, lẫn
với đất trời. Nhìn Trọng Sơn trong lòng, Đường Mộng lớn tiếng gọi: “Trọng Sơn,
ngươi phải kiên cường lên, mặc dù Lâm Phương đã chết, nhưng ngươi còn có chúng
ta, chúng ta sẽ giúp ngươi, chiếu cố cho ngươi, cho nên ngươi phải kiên cường
mà sống. Trọng Sơn, ngươi đã quên rồi sao, ngươi có có phụ mẫu đang đợi ngươi
ở nhà, cả hai người họ đều đã già yếu cả rồi, ngươi mà chết đi, họ phải làm
sao đây? Trọng Sơn, ngươi phải kiên cường lên!”

Sắc mặt Trọng Sơn biến đổi, ánh mắt ảm đạm dần, nhìn Đường Mộng khẽ đáp: “Khi
ta chết, nhớ chôn ta cũng một chỗ với Phương Nhi, chính là rừng cây lá phong
mà nàng đã đi qua đó. Còn ơn dưỡng dục của phụ mẫu, Trọng Sơn chỉ có thể báo
đáp ở kiếp sau.” Đôi mắt hắn liếc về cố hương, nơi đó có phụ mẫu từng sinh ra
hắn, nuôi lớn hắn, nơi đó có hắn có vô số dĩ vãng tuyệt vời, đáng tiếc đều đã
qua cả rồi.

Thần quang trong mắt Trọng Sơn dần lịm tắt, chậm rãi ngâm: “Mẹ già nhớ mong
con, tấm lòng đi theo mãi; giành cho con tất cả, thế nhưng như mây bay. Ơn cha
cao vời vợi, lời răn dạy muôn đời; Nay cách xa vạn dặm, đầu bạc mãi ngóng
trông!” Chỉ ngắn ngủi mấy câu, nhưng đã nói đầy đủ về vận mệnh hắn, là giành
cho tình yêu với Lâm Phương, có lẽ đó bất hiếu với phụ mẫu, nhưng lại là lý
tưởng của cuộc đời hắn, ấy chính là vận mệnh không công bằng đối với hắn.

Mưa càng lúc càng lớn, vậy mà không có ai rời đi, ai nấy cũng cảm giác, hiện
giờ, trời xanh đang khóc thương cho kẻ si tình bất hạnh này. Hoa Tinh nhìn
Trọng Sơn, lại nhìn chúng nhân, than thở: “Cách chia có gì đầu mà rơi lệ, ngửa
mặt gào với trời cao, u mộng sẽ hóa thành hư không, thử hỏi ngọn gió đông kia
ngày nào đi, quên rồi, lời chỉ trong mộng xưa.”

Đúng vậy, có bao nhiêu người nhớ được mộng cũ đây, đảo mắt thành hư không,
trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng có mấy người chống
chọi được đây. Trọng Sơn vẫn nhìn về cõi xa xăm, nước mưa mang theo cả những
giọt nước mắt lăn dài trên mặt, thì thầm trong miệng: “Đêm trăng sáng, cạnh
người yêu, làn gió vờn ánh nguyệt, kiếp sau gặp lại!” Một giọt nước mắt, theo
suốt cuộc đời, cuối cùng đã chẳng còn chi, đôi mắt ấy đã mãi mãi nhắm lại rồi.

Gió nhẹ không còn, mưa to ào ạt, thiên địa tối sầm. Đoàn người lầm lũi bước
đi, biến mất trong cơn mưa lớn. Trên mặt đất từng có những giọt máu đọng lại,
song lúc này dĩ nhiên đã bị nước mưa tẩy sạch hết cả. Thế nhưng không tài nào
xóa được nỗi đau thương trong lòng chúng nhân, những cơn gió cuốn xoáy, như
dịu dàng kể lại những sự tình ưu sầu và vui vẻ khi xưa.

Câu chuyện tình của Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn đã kết thúc, có lẽ mang nhiều
điểm tang thương, nhưng cũng khiến cho người ta rất khó quên, chứ sao? Trong
cuộc sống, có sự tình nào là hoàn mĩ đây, có lẽ là câu chuyện của Hoa Tinh,
cũng chưa chắc là hoàn mĩ đâu, bạn nghĩ sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.