Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 110: Ngọc Bút Trọng Sơn – Phần Thượng – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 110: Ngọc Bút Trọng Sơn - Phần Thượng

Đó là một buổi sáng đẹp trời, từng tia nắng đầu tiên le lói phía chân trời
phương đông, một ngày mới lại đến nhân gian. Đông Đô Lạc Dương so với những
nơi khác ở vùng giang nam có bất đồng vào buổi sớm mai, chúng nhân vẫn còn say
ngủ, cả thành không một tiếng ồn ào, nhộn nhịp.

Long Môn thạch quật ở phía nam thành Lạc Dương, cách thành Lạc Dương chừng vài
dặm đường chim bay. Nơi đây từng là nơi phát nguyên của phật môn, trong đó có
khắc vố số phật điêu và tượng đá, ẩn tàng rất nhiều kinh văn phật học trân
quý. Từ xưa đến nay, có vô vàn tao nhân mặc khách từ các nơi đổ xô về, cũng có
hàng ngàn hàng vạn lượt cao tăng phật môn đến tham thiền thánh địa.

Mục Phong của Thiếu Lâm vẫn thường xuyên lui tới chốn Long Môn thạch quật này,
mấy hôm nay đều không tham gia vào Lạc Dương hoa hội, chính là vì muốn tìm ra
bí mật đang ẩn tàng trong đó. Thế nhưng sáng sớm nay, khi ánh thái dương vừa
len lỏi vào thạch quật, thì nhãn thần Mục Phong đột nhiên sáng ngời, chứng tỏ
đã phát hiện ra bí mật bấy lâu, tìm ra vật thần bí. Mục Phong đang lúi húi
trên đỉnh đầu một tượng đá bằng thạch bích, cẩn thận dò xét xung quanh, thoáng
thấy một cái mộc hạp nhỏ, bên trong chứa một quyển cổ thư mạ vàng.

Mục Phong lật từng trang quan sát, trang sách viết chi chít những thiền văn,
thần thái hắn trở nên vui mừng tột độ. Nhìn sơ qua một lượt, đích thị là Phật
Quang Thần Công, phật môn thất truyền đã lâu. Mục Phong lấy quyển cổ thư, giấu
vào trong người, sau đó đóng mộc hạp nhỏ lại y như lúc ban đầu, hủy hết dấu
vết. Liếc nhìn nơi đó, Mục Phong cười hờ hừng, Phi thân về phía cửa thạch
quật, muốn nhanh chóng quay lại Bạch Mã tự, đêm kinh thư giao lại trụ trì Hải
Vân đại sư, để sớm ngày chuyển kinh thư về Thiếu Lâm tự.

Vừa đến cửa thạch quật, bất ngờ có vài bóng người sà xuống, chặn đường Mục
Phong. Vẻ mặt Mục Phong khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh,
nhìn những kẻ trước mặt, Mục Phong cả kinh, không ngờ chúng lại đến đông như
vậy. Hắn thấy đứng án ngữ lối đi của hắn là sáu người, đầu tiên là Lý Dục bài
danh thứ nhất trên Địa Bảng lần này, Hắc Sát Mã Thần Uy của Võ Lâm thư viện,
Thông Thiên Môn tổng hộ pháp Quan Thiên Bắc, một trong Ngũ Dị Thần Châu Quỷ
Thư Sinh, cao thủ của Thiên Nhất Giáo, Động Đình Giao Long Tây Môn Dũng.

Mục Phong quét mắt nhìn về hướng xa xa, lại thấy có vài bóng người đang Phi
hành tới, có lẽ là vì quyển kinh thư. Mục Phong cười nhạt: “Các vị chặn tại hạ
lại là vì cớ chi? Tại hạ chưa kết ân oán gì với các vị, tại sao lại ngăn cản
lối đi của tại hạ như vậy?”

Động Đình Giao Long Tây Môn Dũng nhìn thấy Quỷ Thư Sinh, thoáng sợ sệt, đối
mặt với Mục Phong nói: “Nghe nói tối hôm qua các hạ vào trong thạch quật, cho
đến giờ mới ra, những tưởng là có thu hoạch. Chúng ta đến là vì mục đích này,
tất cả mọi người đều có ý đó, cho nên các hạ chủ động giao ra hay là muốn
chúng ta động thủ?”

Mục Phong đánh giá mấy người đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Quỷ Thư Sinh,
liền biến sắc. Mục Phong cười hòa nhã: “Đúng là tại có đi vào trong lúc tối
hôm qua, tại hạ tới đây đã được chín lần, nhưng đều phải chịu tay không mà về,
chẳng lẽ các vị cho rằng, kẻ đi vào nhất định phải tìm được cái gì đó hay sao?
Nếu như vậy, chỉ e các vị chưa tới Lạc Dương, thì tại hạ đã tìm được cái gì đó
mà rời khỏi chốn này rồi, chứ còn ngơ ngẩn ở đây mà đợi các vị làm gì.” Nói
xong mỉm cười nhỉn sáu người, không một chút hoảng sợ, yếu đuối.

Chúng nhân im lặng không nói, mặc dù có nghi ngờ những lời tán hươu tán vượn
này của Mục Phong, nhưng cũng thấy có điểm chân thành. Chính xác là nếu cứ vào
mà có thể tìm được cái gì đó, thì hơn mười năm trước đã bị kẻ khác lấy đi rồi,
chứ tại sao đến giờ vẫn không có ai tìm được. Thông Thiên Môn Quan Thiên Bắc
cười lạnh: “Hy vọng lời nói của ngươi là thật, bằng không đừng mong rời khỏi
chỗ này. Mặc dù cái vật kia là rất khò tìm, bất quá người đã tiến vào, lẽ dĩ
nhiên không tìm được gì đó, mà đã vội bỏ đi như thế. Trừ Phi đã phát hiện ra
được điều gì.”

Mục Phong hờ hững đáp: “Các hạ nói quá lời, chẳng lẽ tại hạ không cần ăn uống
ngủ nghỉ sao, cứ chui rúc mãi ở chỗ này để chết à. Khẩu khí của các hạ hình
như rất ngông cuồng, Mục Phong đây muốn lĩnh giáo vài chiêu, để thử xem tổng
hộ pháp của Thông Thiên Môn, thực sự có thân thủ của Địa Bảng đệ nhất hay
chăng, dám cuồng ngôn vọng ngữ như vậy.” Rồi nhìn lão một cách khiêu khích.

Quan Thiên Bắc biến sắc, không thể nghĩ đến Mục Phong lại dám khiêu chiến
thẳng thừng như thế, từ trước đến nay lão chưa bao giờ gặp sự tình đó. Liếc
nhìn bốn phía, Quan Thiên Bắc ngầm băn khoăn, ở đây có địch nhân cực mạnh như
Quỷ Thư Sinh, võ công của Quỷ Thư Sinh thì lão đã mở rộng tầm mắt vào hôm qua,
phải cẩn thận, nếu để xảy ra sơ suất sẽ phải chết trong tay lão quỷ đó. Bây
giờ vật đó còn chưa thấy đâu, không nên giao chiến với Mục Phong, chỉ tổn hao
công lực mà thôi.

Quan Thiên Bắc cười ha hả: “Muốn động thủ thì còn rất nhiều lúc, không cần
phải hấp tấp, đợi sau khi ta tìm được vật đó, sẽ giáo huấn ngươi thật tốt, để
cho ngươi biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hiện giờ
ta không có thời gian để đôi co với ngươi, ngươi cứ đứng đó mà tự đắc đi.”

Mục Phong cười mát: “Còn vị nào có hứng thú với tại hạ, mời đứng ra, Mục Phong
đang muốn lĩnh giáo cao chiêu. Nếu không có ai, Mục Phong phải quay về trước
dùng chút điểm tâm, sau đó trở lại tìm các vị để mà học hỏi.” Đoạn lạnh lùng
nhìn sáu người, từ từ rảo bước về phía trước. Lúc này, vài bóng người ở xa xa
cũng đã đến nới, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, lại dồn Mục Phong quay ngược vào
trong.

Tám người mới tới đều là những cao thủ có máu mặt, có cả người của tứ đại bang
phái, thực sự là tình hình không tốt đẹp gì mấy đối với Mục Phong. Thông Thiên
Môn thì có Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa và Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên, Phi
Ưng Giáo thì có Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng. Mặt khác là Lâm Vân của Võ Lâm
thư viện, Lục Nhãn Tà Thần và thuộc hạ Cửu Chỉ Tàn Tâm Hồng Thiên Hùng, Hoa
Sơn Doanh Phong, Võ Đang Xuất Trần, và một người bịt mặt, người bịt mặt đó cầm
trên tay một cây thiết bút, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn khắp chúng nhân, rồi
dừng lại trên người Lý Dục.

Mục Phong nhìn những kẻ mới đến, thoáng qua tia bối rối, thân thể chậm rãi đi
ra ngoài. Thì bóng ảnh chợt lóe, Cửu Chỉ Tàn Tâm Hồng Thiên hùng và Phi Ưng
Giáo Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng đồng loạt đánh về phía Mục Phong, song thủ
chộp vào ngực hắn, muốn móc ra cái gì đó.

Mục Phong lùi lại vài bước nhanh như chớp, cười âm u: “Đã có người mất kiên
nhẫn rồi, vậy đừng trách tại hạ xuất thủ vô tình.” Hữu thủ gập lại, xuất chiêu
Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, kình khí rất sắc bén chia ra công vào hai người. Mục
Phong nhảy ngược lại, chân phải lấy đà, xoay tròn thân người, tả thủ tung ra
những chưởng ảnh nhanh như chớp giật, liền lạc như mây trời, tạo ra những ảo
ảnh làm lóa mắt, khiến cho người ta không nhân ra chân giả.

Song thủ Nghiêm Tùng thi triển Ưng Trảo công, chống lại Long Trảo Thủ của Mục
Phong, trong phút chốc cũng chống đỡ được. Cửu Chỉ Tàn Tâm Hồng Thiên Hùng bắn
ra bốn đạn chỉ, thỉ triển tuyệt kỹ “Xuyên Tâm Chỉ”, chiêu nào cũng bức hại vào
những yếu huyệt của Mục Phong, có thể nói là ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Mục Phong
cười rộ lên khanh khách, tựa hồ ám chỉ điều gì đó.

Chúng nhân ở ngoài chú ý theo dõi chiêu thức của Mục Phong, muốn chứng kiến
xem vị Song Tuyệt Thư Sinh danh chấn Lạc Dương, đến tột cùng có cái gì lợi
hại. Hai người Thông Thiên Môn Quan Thiên Bắc và Lý Dục đều kinh ngạc, nhìn
chằm chặp thân ảnh đang xoay tròn của Mục Phong. Trong mắt Quỷ Thư Sinh hiện
lên tia kỳ quang, lẩm bẩm: “Không thể ngờ là Thiếu Lâm vô thượng tuyệt kỹ – Đa
La Diệp Chưởng, chưởng pháp mà trăm năm qua không ai luyện thành, thế nhưng
tiểu tử này có thể đạt được thành tựu. Xem ra tiểu tử này không đơn giản.”

Bốn phía xung quanh Mục Phong bất ngờ xuất hiện những cơn lốc xoáy, hất văng
hai người Nghiêm Tùng và Hồng Thiên Hùng lên giữa không trung. Hữu thủ Mục
Phong lập chưởng như đao, một đường chân khí màu lam chầm chậm ngưng tụ trên
hữu chưởng. Hữu thủ Mục Phong bổ xuống thật mạnh vào hai kẻ đang lơ lửng giữa
trời, đao khí màu lam dài mấy trượng đó chém vào hai gã xấu số, thân hình nát
bấy. Phật môn vô thượng tuyệt kỹ – Tu La Đao, uy lực cường hoành, bá đạo khủng
khiếp, nhất cử làm cho chúng nhân tại đương trường kinh hoàng bạt tụy. nguồn

Vẻ mặt Mục Phong rất thản nhiên, trầm lặng nhìn mọi người. Mục Phong cất
tiếng: “Đã khiến các vị phải cười chê, thực không phải. Giờ đây còn có vị nào
muốn lĩnh giáo, Mục Phong rất hoan nghênh. Nếu không có ai, vậy Mục Phong cáo
từ, chờ khi nhét đầy cái bụng, rồi quay lại bồi tiếp các vị.” Ánh mắt đảo qua
một lượt, cười nhạt, Phi thân bay mất.

Mục Phong vừa đi, thì một đoàn người võ lâm cũng vừa kéo tới, cả hơn trăm
người chứ không ít, trong đó có nhân mã của Võ Lâm thư viện và Thông Thiên
Môn, đồng thời còn có một số kì nhân dị sĩ trong võ lâm, chắc là tới xem náo
nhiệt. Đám sáu người đầu tiên, đứng ở cửa thạch quật rồi nhún mình vào trong
thạch quật, muốn truy tìm vật đó. Những kẻ đến sau cũng ào ạt xông vào, chỉ
trong chốc lát mà ở bên ngoài thạch quật chỉ còn lại mấy người, trong đó có
người thần bí che mặt, tay cầm thiết bút.

Người này đứng lẳng lặng ở một chỗ, nhìn về chân trời, tựa hồ đang thở than,
tựa hồ đang lưu luyến điều gì đó. Bồi hồi nhìn mây trắng trên cao, phảng phất
nỗi ưu sầu, phảng phất nỗi tiếc thương. Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự tiếc
nuối mà đi mất, chỉ lưu lại một chút ưu thương, một chút bi sầu, trầm lặng
thuật lại những câu chuyện xưa kia, vui vẻ có, ngọt ngào có, cả những mất mát
cũng có, và ẩn ước nỗi hối hận hòa lẫn sự bất cam, nương theo chiều gió, thì
thào với nhân gian.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, người thần bí vẫn đứng đó, vẫn dõi mắt về
phương xa, như đang hồi tưởng về những dĩ vãng tuyệt vời ngày trước. Khi đám
nhân sĩ võ lâm lục tục kéo ra ngoài, người đó mới lấy lại tinh thần, hằm hằm
nhìn Lý Dục, bộc lộ sự thù hận vô cùng.

Giờ này, Quỷ Thư Sinh quan sát chúng nhân, biết khó tìm được cái gì, lưu lại
đây cũng chỉ lãng phí thời gian. doc truyen tai . Quỷ Thư Sinh liền bay vọt
đi, nhanh chóng khuất dạng trong rừng cây ở cách đó không xa. Lão vừa đi, Ngân
Y Kỳ Hiệp Lý Dục, Hắc Sát Thần Mã Uy, tổng hộ pháp của Thông Thiên Môn Quan
Thiên Bắc, Thái Bạch Túy Kiếm Lý Nhạc, cao thủ Thiên Nhất Giáo Động Đình Giao
Long Tây Môn Dũng đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng.

Trong lúc đó, thì hai người Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa và Tuyệt Hộ Đao Đồ
Khiếu Thiên đi tới bên cạnh Quan Thiên Bắc, lặng im đứng sau lưng lão. Lâm Vân
của Võ Lâm thư viện cũng đi tới bên cạnh Hắc Sát Thần Mã Uy, đánh giá tình
hình chung quanh. Hoa Sơn Doanh Phong, Võ Đang Xuất Trần lại hòa mình trong
đám đông, quan sát những người này.

Do Quỷ Thư Sinh đã bỏ đi, Lý Dục cũng muốn rời khỏi, dù sao đã không tìm được
gì, ở chỗ này cũng vô dụng. Lý Dục gật đầu mỉm cười với Quan Thiên Bắc, dượm
mình Phi thân, khuôn mặt luôn tự tin, có vẻ rất phấn chấn. Song, khi tất cả
mọi người tưởng rằng mọi chuyện chấm dứt như vậy, lại xảy ra sự tình ngoài dự
đoán.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.