Dị Thế Tà Quân – Chương 83: Đều yên tâm – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 83: Đều yên tâm

Không thấy sắc mặt lão gia tử đen kịt như nhọ nồi sao?

Đường Nguyên về đến nhà bẩm báo lại chuyện đã thấy với Đường lão gia tử. Lão
gia tử cảm thán không thôi. Không nghĩ tới lão tướng Quân thế gia chỉ có duy
nhất một hậu nhân lại phải chuyển sang đường quan văn đường, thật sự là thật
đáng buồn a

Về chuyện Quân lão gia đột nhiên giận dữ thì Đường Nguyên ấp a ấp úng vừa nói
xong, quả nhiên Đường lão gia đã giận dữ: “Ngu xuẩn! Không biết điều đó thì
nói mò làm gì? Lão sống dai Lý Thượng kia năm đó đã bị Quân Chiến Thiên một
quyền đánh vào đan điền nên … Cút đi!”

Đường Nguyên làm sao mà nghĩ mình định vuốt mông ngựa lại thành mó dái ngựa,
thôi thì nhanh chóng chạy biến mất.

Chỉ trong vòng chưa đến một ngày thì chuyện Tam thiếu gia Quân Mạc Tà nhà Quân
gia đa lan khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành.

Trước đó cũng đã có tin rỉ tai khắp kinh thành việc Quân đại thiếu gia Quân
Mạc Tà vốn chỉ biết ăn chơi trác táng đã cải tà quy chính đóng cửa ở nhà ra
sức phấn đấu nên các gia tộc đều có nghe thấy. Có điều tin tức này thật sự là
cũng hơi ghê người nên thậm chí vài kẻ còn triển khai việc bí mật điều tra,
thăm dò lại việc làm trong quá khứ của Quân Mạc Tà. Quân Mạc Tà đương nhiên
không cần phải sợ, cho dù có đáng sợ cũng chỉ là một cái thiếu niên tuổi đôi
mươi mà thôi.

Nhưng điều đáng sợ chính là Quân gia lại có người nối tiếp, lại có nhân tài
mới xuất hiện thì đấy mới thực sự là điều khó lường.

Còn hôm nay tin tức nặng nề đau thương này từ khi lan ra ngoài lập tức đã làm
cho rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cười rộ. Một câu
chuyện về kẻ ăn chơi đột nhiên nghĩ lại, cải tà quy chính. Nhưng chỉ sau vài
ngày tu luyện đã tự phế mìnhđi. Trước khi vì giận dữ mà miễn cưỡng có tham
vọng thì ít nhiều còn có chút tu vi huyền bí của dòng họ. Còn hiện giờ đã hoàn
toàn phế đi… Thử hỏi thế gian còn có chuyện nào đáng để cười lớn so với điều
này sao?

Về tính xác thực của tin tức này thì lần này thật sự không ai hoài nghi . Đơn
giản là hai nơi phát ra, đều là thật sự có uy tín —— kẻ làm hại Quân Mạc Tà là
Đường Nguyên chính mắt thấy nói ra!

Đệ nhất ngự y nội cung, Phương hồi sinh được gọi là bất tử tiên sinh vừa đích
thân chẩn đoán bệnh về nói!

Ai dám hoài nghi? Kẻ hoài nghi quả thực là đáng bỏ đi rồi : đám dòng họ quý
tộc ai mà không quí tính mạng? Phương hồi sinh là người có thể giữ được mạng
sau khi mắc bệnh hay bị thương! Kết giao tốt với Phương hồi sinh thì cũng như
tự nhiên có thêm được một mạng a! Ai dám nói một câu: ta hoài nghi đối với lời
của Phương thần y! Chỉ sợ người này không được nửa ngày sẽ bị nước miếng dìm
chết đuối …

Sự thật là có thể gian trá trước mắt Phương thần y, đừng nói đến Quân Mạc Tà,
cho dù chính là Quân lão gia cũng không có đủ bản lĩnh!

“Không nghĩ tới Quân Mạc Tà lại sẽ thành ra như vậy? Rất không phù hợp a.”
Trong phủ Thái sư, Lý Du Nhiên nhìn ba người trước mặt mà hàng mi thanh tú hơi
cau lại: “Lý Phong, ngươi có thể xác định, lời này thật sự là chính Phương
thần y nói ra?”

“Ta có thể xác định!” Bên ngoài vọng vào một âm thanh già nua, Thái sư Lý
Thượng run rẩy đi vào. Đối mặt với cháu của mình, Lý Thái sư tràn đầy vẻ đắc
ý! Quân Chiến Thiên, lão thất phu nhà ngươi vững vàng thì đã sao? Nhưng Quân
gia của ngươi nhất định sẽ xuống dốc, về điểm này thần tiên cũng không thể vãn
hồi ! Quân Mạc Tà mà đi theo đường quan văn, đừng có nói hắn là thứ tuyết tan
không chống nổi cho từơng. Cho dù thật sự là hắn tào cao ngút trời thì chẳng
lẽ chúng ta sẽ cho hắn cơ hội ngóc đầu sao? Phải biết rằng, quan văn đế quốc
đều do mấy nhà chúng ta nắm giữ!

Lý Du Nhiên mặt giãn ra cười nói: “Nếu ông nội cũng khẳng định thế, như vậy
Quân gia đối chúng ta mà nói, sẽ không còn gì đáng uy hiếp nữa”

Lý Thượng gật gật đầu, nói: “Cho nên sau này, tạm thời vẫn không được trêu
chọc Quân Chiến Thiên! Lão già kia thật sự là dám giết người !” Nói xong, lão
cảnh cáo nhìn nhìn Lý Du Nhiên.

Lý Du Nhiên lúc trước bị Quân Chiến Thiên đánh một cái tát, đá một cước trước
mặt mọi người. Lý Thái sư tuy rằng biết cháu mình có thể nhẫn nhịn. Nhưng cũng
biết tính cách Lý Du Nhiên có thù tất báo. Tuy rằng miệng không nói tới, ngoài
mặt không lộ ra nhưng trong lòng khẳng định quyết không buông việc này.

Một khi có cơ hội thì sẽ báo thù! Mà hiện tại ý của Lý Thượng chính là khuyên
Lý Du Nhiên từ bỏ ý định thù trong đầu!

Dù sao, hiện tại Quân Chiến Thiên đang là lão sư tử nửa điên cuồng rồi. Nhìn
khắp thiên hạ không ai dám chọc vào! Nhất là trước mắt, Hoàng đế bệ hạ che chở
lão đã ban khẩu dụ nên càng tuyệt đối không thể trêu được! Hơn nữa, đêm qua
Quân Chiến Thiên nổi giận mới làm bộc lộ thực lực ẩn dấu của Quân gia thực sự
làm người ta khiếp sợ! Đối mặt với thực lực đó thì bất kể là gia tộc nào, nếu
cứ tùy tiện chính diện đối kháng thì ắt hẳn phải rơi vào thảm cảnh đầu rơi máu
chảy không bút nào kể xiết! Cho dù là trong các đại gia tộc có thực lực hơi
yếu một ít mà bị Quân Chiến Thiên trong một đêm đó diệt tộc thì đó cũng không
phải một chuyện gì khó khăn cho lắm!

Lý Du Nhiên chớp mắt, mỉm cười nói: “Tổ phụ đại nhân yên tâm, loại việc thất
sách đó thì Tôn nhi khẳng định là sẽ không làm. Chẳng qua Quân Mạc Tà ngẫu
nhiên bị giở trò cũng không làm ảnh hưởng đến toàn cục? Một kẻ vừa mới mất đi
huyền khí tu vi thì tất nhiên rồi sẽ say mê với tửu sắc. Còn chuyện của tiểu
bối lúc này thì tin tưởng là tổ phụ đại nhân và đại nhân Quân lão cũng sẽ
không quá

để ý.”

Lý Thượng mỉm cười, nói: “Chớ để quá bổn phận là tốt rồi.”

Bốn đứa cháu nhất tề lên tiếng vâng lời.

Trong Hoàng cung, Hoàng đế bệ hạ ngồi nghiêng dựa vào long ỷ, sau gáy kê một
cái nệm mềm hơi hơi nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Phương hồi sinh cung kính cúi
mình rước mặt ngài, ánh mắt cụp xuống.

“Tên … Quân Mạc Tà kia quả nhiên không thể… hả?” Hoàng đế bệ hạ một hồi
lâu sau mới hỏi một câu như vậy.

“Vâng. Theo như cựu thần chẩn đoán thì việc này tuyệt không có giả dối!”

Phương hồi sinh khẳng định rồi theo thói quen vuốt vuốt chòm râu nói: “Quân
Mạc Tà hành vi luôn bất hảo thành tính, chuyên làm xằng làm bậy. Nếu như điều
này có thể nói thực sự thành thật thì cũng vẫn có thể xem là phúc đức cho dân
chúng kinh thành”

“Phúc đức cho dân chúng sao? Hà hả …” Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng lơ đãng nở nụ
cười mơ hồ rồi hơi hơi nhắm mắt lại.

“Cựu thần xin cáo lui.” Phương hồi sinh thấy thế thì hiểu ý bèn hành lễ đi
giật lùi ra ngoài.

Sau khi lão lui ra ngoài, Hoàng đế bệ hạ vẫn ản ước lộ ra một một nụ cười
không thể hiểu nổi. Một nụ cười rất là thư thái, rất là yên tâm …

Trước mắt Quân lão gia tử có lẽ là ba tháng nghỉ dài dài. Trong mắt người
ngoài thì dường như tính tình lão gia tử này đại biến. Sau khi đã trải qua sự
việc này thì có vẻ đã nản lòng thoái chí. Hàng loạt hành động đều gây cho
người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí Hoàng đế bệ hạ từng cố ý
phái người đến an ủi một lần.

Tỷ như:

Quân lão gia tử đi ra cửa đột nhiên giận dữ, quát: “Chung quanh làm sao tới
nhiều cây cao lớn như vậy? Cứ chặt hết đi cho lão tử! Thời tiết đang dần sang
mùa lạnh mà ngay cả mặt trời cũng đều không thấy được! Đây là kiểu nói vô sỉ
gì vậy?”

Vì thế nên ra lệnh một tiếng, trong phạm vi năm sáu dặm xung quanh Quân gia
đều không có một ngọn cỏ! Thực là một mảnh đất trơ trụi hoàn toàn.

Mặt khác, Quân lão gia tử nhìn tường vây quanh lại nổi cơn thịnh nộ: “Tường
vây thấp như vậy chẳng phải là tùy tùy tiện đến bọn trộm vặt cũng có thể qua
lại tự nhiên sao? Mau xây cao hơn cho lão phu!” Vì thế u ám dài bốn dặm vốn
cao hai trượng nay được nâng cao gấp đôi. Hơn nữa, không biết là do ý định ở
đâu ra mà lão gia tử hạ lệnh cắm đầy trên đỉnh tường những bụi gai cao chừng
nửa trượng chằng chằng chịt chịt. Cái này thật sự là cho dù một con chim cũng
chưa chắc có gan hạ cánh xuống đó …

Hơn nữa, Quân lão gia tử ra vẻ là nhìn đứa cháu phế vật càng ngày càng không
vừa mắt, hoặc là thích xây dựng ràm rộ trong khoảng thời gian này. Rõ ràng
trong khu dinh thự của mình lại xây tách rời hai cái khu nhà nhỏ cũng được xây
tường bao quanh cao cao rồi tống Quân Mạc Tà vào trong đó. Về phần hai khu
khác liền nhau thì phía bên trái là cho Quân Vô Ý, còn bên phải là cho Quản
Thanh Hàn.

Hai khu quây kín này diện tích thực tại không nhiều lắm, ước chừng chiếm cứ
non nửa Quân phủ. Một nửa còn lại thì một mình Quân lão gia tử chiếm, thỉnh
thoảng nghe thấy vọng ra âm thanh đập phá đồ đạc. Tất cả kẻ hầu người hạ của
Quân phủ mỗi người đều câm như hến, ngay cả đi dọc đường nói chuyện cũng không
dám lớn tiếng …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.