Dị Thế Tà Quân – Chương 72: Độc Cô thế gia – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 72: Độc Cô thế gia

Thậm chí hắn cũng đã hạ lệnh cho binh lính của mình chuẩn bị chiến đấu. Vạn
nhất Quân Chiến Thiên tạo phản thì cả kinh thành này cũng chỉ có một mình quân
đội của Độc Cô Gia có thể bảo hoàng, chống lại quân đội của Quân Chiến Thiên
mà thôi.

Nhưng thái độ của hoàng đế bệ hạ rất mập mờ khiến cho Độc Cô Vô Địch chẳng
hiểu một chút gì cả.

Một chuyện nghiêm trọng như vậy có thể thay đổi cả xã tắc, thậm chí quân đội
dồn ép hoàng cung vậy mà hoàng thượng chỉ nói mấy chữ:

– An tâm, đừng xao động!

Sau đó ra lệnh cho mình về nhà tìm lão nhân gia, thậm chí còn không cho mình
về quân doanh dẫn quân đội đi phòng vệ thành nữa. Điều này thật khó có thể
tưởng tượng được.

Độc Cô Vô Địch hoàn toàn choáng váng.

Mang theo một bụng buồn bực còn chưa kịp vào nơi ở của mình liền đi tìm Độc Cô
Tung Hoành lão gia tử nhưng lại làm cho vị thống soái thiên quân vạn mã này
chật vật vô cùng.

– Ngươi là heo hả? Ngu ngốc. Chỉ có điều đó thôi đã lôi lão tử xuống giường?
Ngươi thật là người bất hiếu, hư hỏng. Không biết lúc đầu ta nuôi làm sao mà
lại trở thành một tên phế vật như vậy? Sau này ra ngoài không được xưng là con
của lão tử. Lão tử không gánh nổi cái danh đó đâu.

Độc Cô lão gia tử rất tức giận, âm thanh lớn đến mức vang vọng khắp phủ, nước
bọt bắn đầy đầu Độc Cô Vô Địch. Đầu ngón tay chỉ vào trán của hắn hét lớn:

– Ngươi không thử dùng cái đầu heo của mình suy nghĩ thử đi? Bộ bên trong đó
là cứt chó hả? Tạo phản? Tạo con mẹ ngươi đó. Lão tử nói cho ngươi biết cho dù
Độc Cô gia có tạo phản nhưng Quân Chiến Thiên sẽ không tạo phản. Cho dù hoàng
thượng muốn gây chuyện rối loạn đi nữa Quân lão nhi đó cũng không tạo phản.
Cút về ngủ cho lão tử. Thật sự là… Tiểu tử ngươi đúng là đầu heo mà. Ngu
ngốc! ĐM…

Sau khi một phát đá bay Độc Cô Vô Địch bay ra ngoài rồi thì Độc Cô lão gia tử
hậm hực quay về phòng ngủ. Chỉ trong nháy mắt đã truyền ra một tiếng kêu đau
đớn rồi một âm thanh khác vang lên:

– Lão già kia? Vừa rồi ông mắng cái gì? Mẹ củ Vô Địch là ai? Hắn đầu heo thì
ông là cái gì? Bên trong là cứt chó hả? Ông là một con heo, từ đầu đến chân
đều là heo!

Tiếp theo là một tiếng kêu rên…

Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch nhíu mày, vẻ mặt hậm hực, trong lòng oán giận:

– Đáng đời.

Vừa trở lại nơi ở của mình liền phát hiện tiếng người ồn ào vô cùng, phu nhân
cùng với tam phòng tiểu thiếp còn chưa đi ngủ nữa. Vẻ mặt bọn họ đều lo lắng,
khi nhìn thấy hắn trở về liền vây quanh lại. Sau khi nghe kể lại mới biết con
gái của mình từ xế chiều đến giờ chạy về khóc hu hu, nước mắt như suối. Ai
khuyên cũng không chịu ngừng lại, tự nhốt bản thân trong phòng không chịu đi
ra ngoài. Xem bộ dáng có vẻ như bị người khác bắt nạt.

Độc Cô Vô Địch vốn đang buồn bực vô cùng nghe vậy khiến cho hắn hít thở phì
phò như trâu. Thật sự là không việc gì tốt lành cả. Gì? Ở trong Thiên Hương
thành này còn có người dám ăn hiếp con gái lão tử sao? Để lão tử dẫn đại quân
đi giết hắn. Vẻ mặt nhăn nhó mang theo các vị phu nhân đi vào phòng của con
gái mình, tốn thật nhiều công sức mới có thể khiến cho Độc Cô Tiểu Nghệ ngưng
khóc, sau khi ăn một chén cháo thì hắn mới yên lòng.

– Rốt cuộc là ai ăn hiếp bảo bối của cha? Nói cho lão tử để lão tử đi giết
bọn hắn?

Sắc mặt Độc Cô Vô Địch dữ tợn, nhìn đôi mắt con gái mình khóc sưng như hai cái
bánh bao nhỏ mà đau lòng vô cùng. Trong lòng vang lên một âm thanh: Lão tử
muốn nổ tung rồi.

– Phụ thân…

Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn phụ thân của mình làm nũng:

– Người phải làm chủ cho con!

Độc Cô Vô Địch cảm giác không ổn chút nào: Chẳng lẽ con gái mình bị người
ta… Nghĩ vậy nên trong lòng khẩn trương cực kỳ:

– Là ai?

– Không phải tên tiểu tử thúi Quân Mạc Tà kia sao? Hôm nay hắn làm con tức
muốn chết. Phụ thân, người phải ra mặt cho con đó!

Độc Cô Tiểu Nghệ bĩu môi, âm thanh tràn đầy ủy khuất.

Nghẹn cả một ngày, Độc Cô Tiểu Nghệ mới chờ được phụ thân về để làm nũng rồi
lại chờ phụ thân đồng ý liền mang theo mấy ca ca đánh Quân Mạc Tà một trận,
thuận tiện cướp cục thiết kia về. Nàng biết có nói cho mẫu thân cũng không
được gì, mẫu thân nhất định sẽ không đồng ý cho nên không hề nói tiếng nào.

Nghe xong chuyện này Độc Cô Vô Địch thở dài một hơi, thì ra là vậy. Không phải
giống ý nghĩ của ta là tốt rồi. Nhưng lập tức nhướng mày, đầu to như cái đấu:

– Ha ha. Con ngoan của cha. Nếu là môt người khác lão tử tuyệt không sợ hãi
chút nào, cho dù là hoàng tử đui mù kia lão tử cũng bắt đến cho con đánh một
trận hả giận nhưng Quân Mạc Tà này thật khó xử!

Đương nhiên không dễ dàng gì, ngay cả Quân Chiến Thiên cũng không biết cháu
mình đang ở đâu thì sao mình biết được? Cho dù tìm được cũng chưa chắc dám
động thủ. Nếu có chuyện gì thì lão già kia nỗi điên hoàn toàn luôn.

– Chẳng lẽ phụ thân sợ Quân lão đại nhân? Con thật khổ mà… Tức chết con
mất…

Độc Cô Tiểu Nghệ nghe xong lại khóc lên, người xoay đi chỗ khác. Không biết vì
sao khi nhớ đến gương mặt muốn đánh của Quân Mạc Tà mà trong lòng nàng tức
giận vô cùng, hận không thể đạp đạp mấy cái.

– Ôi! Đừng khóc nữa.

Thấy con gái của mình lại tiếp tục khóc làm cho tay chân Độc Cô Vô Địch luống
cuống vội vàng giải thích:

– Thật sự là tiểu tử này… Ôi! Hiện tại không biết hắn sống hay chết. Chờ
khi tìm được hắn rồi nói đi. Khi đó nhất định sẽ giúp con báo thù, phải dạy dỗ
tiểu tử kia mới được!

– Hả? Không biết sống chết? Hắn bị gì vậy?

Không biết vì sao trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ cảm thấy trong lòng đau xót khi
nghe tin này, vội vàng xoay người lại trừng đôi mắt đỏ ửng vì khóc. Nàng cảm
giác bản thân đang khẩn trương với một chút sợ hãi. Rốt cục là ta sợ cái gì?

– Nghe nói giữa trưa hôm nay Linh Mộng công chúa bị ám sát. Tên kia không
biết lượng sức mình chạy đi báo tin này nọ. Kết quả là tên hoàn khố đó trở
thành quỷ chết thay!

Độc Cô Vô Địch cười nói rất hả hê mà không hề chú ý đến sắc mặt trắng bệch của
con gái mình, bàn tay nhỏ bé của nó nắm thật chặt lại mà hắn vẫn cứ nói không
ngừng:

– Ngực hắn bị trúng một kiến, lại bị một tên Ngân Huyền sát thủ giẫm vào ngực
mấy phát. Cuối cùng bị người ta mang đi nhưng không biết mang đi đâu. Theo ta
thấy mạng nhỏ của tên tiểu tử đó…

Độc Cô Tiểu Nghệ rên nhẹ một tiếng, cả người ngây như phỗng. Đột nhiên cảm
giác trong lòng mình có chút trống vắng, không còn chút suy nghĩ nào cả. Đối
với những câu nói tiếp theo của Độc Cô Vô Địch tiến vào trong tai nàng trở nên
xa xôi và mơ hồ vô cùng.

– Yên tâm đi! Nếu tiểu tử đó còn sống thì phụ thân sẽ bắt hắn lại đây. Để cho
tiểu bảo bối của ta tự tay đánh đập cho hả giận. Ha ha ha…

Độc Cô Vô Địch cười sảng khoái, đến khi chú ý lại mới phát hiện vẻ mặt của con
gái mình không đúng liền vươn bàn tay to lớn ra quơ quơ trước mặt:

– Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ…

– Hả? Ồ…

Độc Cô Tiểu Nghệ như tỉnh mộng, đột nhiên sắc mặt trở nên bình tĩnh trở lại
chậm rãi nằm trên giường nói nhỏ:

– Phụ thân. Con hơi mệt, con muốn ngủ một chút!

– Ừa. Con ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Phụ thân
phải đi uống chén rượu giải tỏa sự bực tức hôm nay mới được. Thật khó chịu!”

Độc Cô Vô Địch lắc lắc đầu đi ra ngoài, với chỉ số IQ khiêm tốn của hắn thì
sao phát hiện được con gái mình có chút không đúng…

Độc Cô Tiểu Nghệ kéo chăn phủ kín toàn thân rồi chẳng thèm nhúc nhích. Mẫu
thân rồi cả mấy di nương nữa đều ân cần hỏi thăm, nói mấy câu gì đó an ủi
nàng, nhưng tất cả Độc Cô Tiểu Nghệ hoàn toàn để vào tai một câu nào cả. Trong
lòng nàng giờ đang vô cùng hồn loạn, đến cả ngay chính bản thân nàng cũng
không biết mình đang suy nghĩ cái gì, lại càng không hiểu tại sao mình lại có
cảm giác muốn khóc, nàng chỉ cảm thấy mũi cay cay, trong lòng co rút đau đớn
từng chập, nước mắt chẳng hiểu tại sao cứ chảy ra càng ngày càng nhiều làm ướt
cả chiếc áo ngủ bằng gấm. Cuối cùng ngay cả mẫu thân với mấy di nương mình đi
lúc nào nàng cũng không biết nữa……….

Chẳng lẽ hắn… Chẳng lẽ hắn đã chết thật sao? Ngươi… Ta còn không có…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.