Dị Thế Tà Quân – Chương 71: Đế vương chi tâm – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 71: Đế vương chi tâm

Chuyện này dù liên quan đến an nguy của chính con gái lão, nhưng nghiêm trọng
hơn, là nó liên quan đến một đại nhân vật, một kẻ dù đã lâu không thèm nhúng
tay vào thế sự nhưng chỉ cần hắn ra tay, hậu quả sẽ lớn đến mức không thể
tưởng tượng nổi, đến mức ngay cả đường đường Hoàng đế bệ hạ như lão cũng không
hề có ý định nếm thử!

Nhi nữ gặp nạn, người cha chẳng thèm biết, do đã để hết mối bận tâm lên sự
sống chết một tên công tử ăn tàn phá hại chính hiệu, đây chẳng phải là Hoàng
quyền lãnh huyết, là nỗi bi ai của nhân gian sao?

Cuối cùng……

– Mộng nhi, có phải ngươi vừa nói trước khi vụ ám sát xảy ra, tên Quân Mạc Tà
đó đã báo cho ngươi biết? Hắn nói chí ít là ngươi nên cảnh giác một chút phải
không? – Hoàng đế trầm tư.

– Thưa phụ hoàng, con cũng không chắc lắm, nhưng động cơ của hắn đúng là
không thể nghi ngờ, có thể trước đó hắn đã phát hiện ra manh mối gì bất thường
chăng? – Linh Mộng công chúa thấp giọng đáp, ngữ khí cực kì kiên định.

– Manh mối bất thường? Hừ, với bản lĩnh và tâm cơ chuột nhắt thì thằng nhóc
ấy phát hiện ra được cái gì bất thường? Thôi bỏ qua chuyện này đi, nghe nói
cuối cùng Quân Mạc Tà được một cao nhân cứu đi, hắn cũng chưa hề tắt thở đúng
không? – Nói đến đây, đôi mắt Hoàng đế ánh lên thâm thúy.

– Bẩm phụ hoàng, đúng thế ạ! – Công chúa Linh Mộng biết ba từ Dạ Cô Hàn chính
là đại cấm kị đối với hoàng đế nên tuyệt không một lời nhắc đến tên lão, nhưng
nàng tin rằng chẳng có chuyện gì là cha nàng không biết cả.

– Nếu đúng như vậy, tại sao Quân Chiến Thiên lại phải nổi điên, lại dám ngang
nhiên tự tung tự tác sử dụng Tụ Tướng cổ? – Hoàng đế bệ hạ trầm ngâm – Cháu
hắn còn chưa chết, Quân gia đâu đã lâm vào bước đường tuyệt tử tuyệt tôn? Hành
động của hắn thật khiến người ta khó hiểu, thật khó hiểu…

Lão đứng dậy, chậm rãi đi lại quanh phòng, ngón tay không ngừng gõ gõ lên
trán:

– Cháu lão chưa chết… Lão bỗng nổi điên… Ồ, phải rồi, chắc hẳn tên Quân
Mạc Tà còn chưa về đến nhà, Quân Chiến Thiên nghe nói cháu lão gặp nguy mà đợi
mãi không thấy nên mới trở lên thất thường. Hóa ra ta đã xem thường bọn họ
rồi!Hừ, đây phải gọi là một mũi tên bắn trúng mấy con chim mới đúng? – Hoàng
đế cười lạnh.

Công chúa Linh Mộng bỗng sực nhớ ra một điều gì đó, lập tức khuôn mặt nàng
biến thành trắng bệch, nếu sự việc đúng như nàng nghĩ, thì hiểu lầm này sẽ đem
đến một hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

– Lúc đó tính mạng của Quân Mạc Tà đâu có gì nguy hiểm, tại sao không lập tức
phải người tới báo cho Quân gia biết? Mộng nhi, ngươi xử lý chuyện này quá cẩu
thả rồi! Mộng nhi, ngươi đang nghĩ cái gì đó? – Thấy sắc mặt con gái đột nhiên
đại biến, Hoàng đế cố gắng nhếch mép, khống chế tâm tình nhưng vẫn không thể
giấu nổi vẻ thiếu hài lòng. Con gái lão xưa nay đều điềm tĩnh chính xác, sao
hôm nay lại thất thố như vậy? Chẳng lẽ còn chuyện gì không ổn ở đây nữa?”

– Phụ hoàng, lúc phát hiện thi thể Quân Mạc Tà… Không phải, là lúc không
thấy thân thể của hắn, con đã… đã sai người đi báo cho Quân lão gia biết.
Người báo tin đi rồi, con mới phát hiện ra vị lão nhân đã cứu hắn… – Công
chúa Linh Mộng bộ dáng luống cuống, lắp bắp nói.

– Sau đó thì sao? Tin trót báo đã báo rồi, nhưng khi biết hắn còn sống chẳng
lẽ ngươi không cho người đến bổ cứu? – Hoàng đế nhìn đứa con gái bằng ánh mắt
thất vọng, nhưng trong đầu xoay chuyển rất nhanh: “Vị lão nhân? Chẳng lẽ ngoài
Dạ Cô Hàn, còn có người nào khác âm thầm bảo vệ con gái ta? Nếu đúng như thế,
nếu đúng như thế…”

– Phụ hoàng minh giám, tin tức quan trọng như vậy đương nhiên con phải cho bổ
cứu, nhưng lúc đó mấy thị vệ bên cạnh con đều bị trọng thương nên đành nhờ Mộ
Dung Thiên Quân phái người làm hộ. Nếu Quân lão công gia đến lúc này vẫn chưa
biết tin Quân Mạc Tà còn sống, vậy thì chỉ có một khả năng…

– Không khả năng gì cả, mà chắc chắn Mộ Dung Thiên Quân không hề báo tin, nếu
có báo cũng là tin tử mà thôi… – Hoàng đế thở dài, vẻ dữ tợn trên mặt chỉ
thoáng hiện ra rồi biến mất, lão nhẹ nhàng tiếp – Thôi, không còn chuyện gì
nữa! Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi!

Nói xong, lão đưa tay vuốt nhẹ mái tóc con gái đầy vẻ yêu thương, ánh mắt mông
lung nhìn vào thâm cung sâu thẳm, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác chán
ghét.

“Vụ ám sát lần này có điểm kì lạ đây! Hừm, đúng là không ngờ được…” Ánh mắt
Hoàng đế lóe lên.

“Ừm, có lẽ đã đến lúc phải tẩy rửa hoàng cung một chút rồi.

Dùng máu người mà rửa, không biết sạch sẽ được bao nhiêu đây?”

Nơi xa xa, tiếng trống trận long trời chuyển đất không còn vang lên nữa, nhưng
không khí khắp nơi dường như đang có cái gì đè nặng, dường như đang âm ỉ cuộn
trào, chỉ cần một biến động nhỏ cũng lập tức biến thành phong ba bão táp…

“Quân Chiến Thiên, hy vọng ngươi đừng đặt trẫm vào tình huống quá khó xử…”
Đôi mắt Hoàng đế tràn ngập tình cảm đan xen phức tạp.

Lão chắp tay trầm tư nhìn theo bóng con gái đang ngày càng khuất xa, đột nhiên
mở miệng:

– Ảnh tử, ngươi ra ngoài xem xét một chút đi! Chưa đến lúc cấp bách, chưa cần
ra tay vội. Nói cho Quân Chiến Thiên biết, cháu hắn còn sống sờ sờ ra đó, bảo
hắn làm ồn ào một chút cũng không sao, nhưng đừng quá phận là được! Nhân tiện,
chuyển cho ta cái này. Ồ, hay cho nhân tiện, hay cho hai chữ nhân tiện… Lão
gia hỏa này đã phải nín nhịn nhiều năm rồi…

Nói xong, hoàng đế bệ hạ cầm bút viết mấy chữ rồi tiện tay đưa về phía sau,
nói:

– Đi đi!

Cơn gió khẽ nổi lên, bóng người lãng đãng như có như không đột nhiên xuất
hiện, tờ giấy trên tay Hoàng đế liền biến mất, chỉ thấy sau đó một cái bóng mơ
hồ vút ra khỏi hoàng cung.

– Để các ngươi phóng tay làm một chút, trẫm cũng nhân tiện mượn đao mà thôi!
– Hoàng đế thấp giọng thì thào, một nét cười sâu xa thoáng lướt qua mặt.

Hoàng đế bệ hạ tin rằng mình tính toán kĩ càng không bỏ sót điều gì, nhưng lần
này, lão đã đánh giá quá thấp cơn giận của Quân Chiến Thiên, mà lúc này lão
mới phải người đi, hình như cũng quá muộn…

– Người đâu, mau truyền Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đến đây cho ta! – Hoàng
đế lớn tiếng quát.

“Hừ, cứ như vậy đi, lần này mang thế cục quấy cho rối tinh lên xem sao. Kẻ
thông minh biết thời thế sẽ nằm im chờ đợi, kẻ ngu ngốc không nghĩ ra sẽ bị
thải loại, không có tư cách tiếp tục tồn tại.

Không phải ta không cho các ngươi tranh đấu, kẻ có thể tồn tại trong tranh đấu
mới đích thực là kẻ mạnh! Nhưng tranh đấu cũng phải có chừng mực của tranh
đấu! Nếu dám vượt quá giới hạn, tất sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục…”

……

Công chúa Linh Mộng cáo từ hoàng đế ra về, khi đi tới tẩm cung của mình mới
đột nhiên nhớ ra trong suốt câu chuyện mà nàng và người cha đã nói với nhau,
lão chỉ một mực hỏi về Quân Mạc Tà, một mực để tâm đến Quân gia, còn đối với
chuyện nàng – đứa con gái ruột thịt – bị người ta ám sát thì lão – người cha
mà nàng luôn kính yêu sâu sắc – một lời cũng không hỏi tới, một câu quan tâm
cũng không có!

Tại sao? Tại sao?

Chẳng lẽ trong tâm phụ hoàng, một vụ ám sát trùng trùng bí ẩn, vụ ám sát một
vị công chúa, vụ ám sát có thể liên quan đến rất nhiều nhân vật của hoàng thất
lại không quan trọng bằng Quân gia sao?

Hay là phụ hoàng tránh né, không muốn chạm đến cái gì đó?

Hay là….

Nghĩ đến ánh mắt thâm thúy của Hoàng đế, công chúa Linh Mộng đột nhiên run
rẩy, nàng vô thức đưa tay lên ngực, vô thức vuốt ve thanh tiểu đao tinh xảo.
Thanh tiểu đao chỉ dài bằng độ nửa bàn tay, cong cong tự nhiên đầy hoàn mỹ,
mỏng như cánh ve, cả ba thanh xếp chung một chỗ vẫn có cảm giác mỏng manh.

“May mà ta có Dạ thúc thúc bảo vệ, có vị thần bí cường giả kia…”

Nàng quả thực rất hiếu kì, tại sao thanh đao nhỏ bé mỏng manh đó lại có thể
phát ra một uy lực khủng bố đến như vậy? Tại sao có thể khiến một đám sát thủ
giết người không ghê tay ngoan ngoãn chấp nhận chưa chiến đã chuồn?

Ngọn phi đao vẫn im lặng nằm đó, dưới ánh đèn, thân đao phát ra ánh sáng muôn
hồng ngàn tía, mỹ lệ vô cùng! Nhìn bề ngoài, ai chẳng bảo đây là món đồ chơi
xinh đẹp của lũ trẻ nhà phú quý, liệu có ai nghĩ tới chúng là vũ khí trí mạng
của một vị tuyệt thế cường giả chăng?

“Chỉ cần loại phi đao này xuất hiện trước mặt ta một lần nữa, ta chắc chắn sẽ
lập tức nhận ra!” Công chúa Linh Mộng nghĩ thầm, trong lòng tò mò vô hạn:
“Không biết vị tuyệt thế thần bí cường giả này rốt cục là ai, mà có thể khiến
cả Dạ thúc thúc cũng phải khâm phục khôn cùng?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.