Dị Thế Tà Quân – Chương 56: Ai theo dõi ta? – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 56: Ai theo dõi ta?

Quân lão gia tử cũng có an bài cho hắn thị vệ tùy thân, nhưng đều bị hắn tìm
lý do đuổi đi. Bởi vì Quân Tà biết, thị vệ đi theo bên mình, cũng chỉ giống
như vật trang sức mà thôi. Chính mình đi tới bất cứ chỗ nào, luôn có một người
âm thầm theo dõi, nhân vật thần bí đó, chính là một nhất đẳng cao thủ chân
chính. Tuy rằng bây giờ Quân Tà chưa thấy qua, và với tu vi hiện nay của Quân
Tà cũng không thể phát hiện, nhưng từ khi Quân lão gia tử an bài người này âm
thầm theo hắn, Quân Tà có thể cảm giác rõ ràng. Cảm giác này chính là bản năng
của một sát thủ hàng đầu, mặc dù không có gì để chứng minh, nhưng Quân Tà tin
tưởng cảm giác của mình tuyệt đối không sai. Hiện tại Quân Tà đối với thần bí
nhân kia cực kỳ hứng thú. Tuy rằng công phu hiện nay không thể so với kiếp
trước, nhưng tình thần cảm giác so với kiếp trước còn cao hơn vài phần. Hơn
nữa chính mình đã từng nhiều lần thử thoát khỏi bị theo dõi, bằng vào thủ đoạn
chống theo dõi của chính bản thân, dưới tình huống đó, người này vẫn theo mình
như hình với bóng, thực sự là khó mà có được. Quân Tà thoạt nhìn như là đi
dạo, nhưng tinh thần cảnh giác luôn được hắn đẩy lên mức cao nhất để kiểm soát
tất cả mọi thứ xung quanh, có thể nói là một con kiến cũng không lọt khỏi tầm
mắt. Hơn nữa với tốc độ di chuyển của Quân Tà mặc dù không nhanh chóng, nhưng
cũng chỉ có cao thủ theo dõi mới có thể nhận ra, hắn luôn thay đổi phương
hướng lúc thì đi tới lúc đi lui, tất cả đều bất ngờ nằm ngoài dự kiến. Nếu là
người bình thường theo dõi, chỉ sợ là ngay cả bóng dáng đã sớm không còn nhìn
thấy. Nhưng người âm thầm đi theo Quân Tà này, không bị bỏ rơi một lần nào.

Kỳ thật, trong lòng người này sớm đã kêu cha khóc mẹ. Quân lão gia tử nhờ hắn
bảo hộ cháu của mình nhưng đừng để phát hiện, hắn không cần nói hai lời liền
đáp ứng, ở trong lòng hắn nghĩ rằng âu cũng chỉ là bảo hộ một tên ăn chơi trác
táng, không có gì khó khăn. Với thân thủ của chính mình, chỉ sợ là đi theo
hắn, cả đời hắn nằm mơ cũng không biết. Nào biết đâu rằng sau hai ngày theo
dõi, đã khiến cho vị siêu cấp cao thủ này thật sự mệt mỏi. Tiểu tử đang lững
thững phía trước kia, hành động luôn không tuân theo quy tắc nhất định, nghĩ
chắc chắn là hắn sẽ đi về hướng đông, nhưng hắn lại cố tình đổi hướng, ngươi
bắt buộc phải quay lại…theo hướng tây truy đuổi, nhưng khi tới lại phát hiện
hắn đã chuyển sáng hướng nam rồi. Người này có thể nói là đứng đầu trong các
cao thủ theo dõi, tuy nhiên sau hai ngày, đã không ít lần sai phương hướng,
nếu không phải tu vi của Quân Tà thực sự quá thấp, chỉ sợ là ngay ngày đầu
tiên đã không có bóng dáng. Sau vài lần truy sai phương hướng, bực mình đến
phát điên, ngay cả râu mép cũng bứt rơi mấy nắm. Đã mấy lần hắn muốn nhảy ra,
túm lấy vạt áo tiểu tử này để hỏi: “Con mẹ nó, ngươi mỗi ngày, lúc hướng đông
khi thì hướng tây, râu ông nọ cắm cằm bà kia loạn cả lên? Ngươi thật sự không
thể thành thật một chút sao hả?”. Liệu có phải tên công tử bột này phát hiện
ra ta? Mới vừa nghĩ đến đó, liền tự phủ định: xem cái bộ dáng này, hắn làm sao
phát hiện ta? Hoàn toàn là vì tiểu tử này hành sự bừa bãi mà thôi!

Đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện Quân Tà rảo bước nhanh hơn, đi vào một của
hàng phấn son, vị cao thủ này nhịn không được xì một tiếng tỏ rõ sự khinh
miệt, thầm nghĩ quả nhiên là thứ ăn chơi trác táng, dám xông vào những chốn
của đàn bà. Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy Quân Tà đi ra, rốt cuộc chịu
hết nỗi, khẽ tiến lại gần quan sát. Hóa ra bên trong căn bản không thấy bóng
dáng Quân Tà đâu, hắn không khỏi buồn bã chán nản: “nguyên lai tiểu tử này
theo cửa sau đi ra ngoài, thánh thần ơi, sao ta lại ngu như vậy, không nghĩ
tới điểm này cơ chứ?”. Sau đó, vội vã thẳng theo phương hướng cửa sau mà tìm
kiếm.

Quân Tà đợi cho hắn đi xa, xác định cỗ hơi thở theo dõi mình đã hoàn toàn biến
mất, lúc này mới từ trong của hàng son phấn đi ra, cảm tạ chủ quán, theo đường
cũ quay về, nghênh ngang đường ta rộng thênh thang ta bước. Trong khách điếm
chỉ còn lại vài cô nương trợn tròn cặp mắt: “vị công tử tuấn tú này thoạt nhìn
khỏe mạnh, cớ sao đi vào khách điếm của mình lại đột nhiên bị tiêu chảy? Hơn
nữa còn sử dụng nhà vệ sinh lâu như vậy? Suýt nữa làm cho tỷ muội chúng ta đều
đến mức không được…”.

Sắc trời dần dần âm u, ánh tà dương chậm rãi buông xuống, mặc cho hoàng hôn
một mình lo lắng trước con ác thú màn đêm đang mở miệng chờ sẵn. Chỉ cần tia
nắng chiều tà cuối cùng biến mất, là đớp một phát nuốt vào cả vũ trụ này. Quân
Tà đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại, thay đổi một con đường khác, hướng
về phía sau của cưa hàng phấn son đi tới, đồng thời trong lòng không khỏi đắc
ý, tên kia không chừng hôm nay bị ta làm cho hôn mê a. Lão tử từng là vua của
sát thủ, rình bắt con mồi, am hiểu nhất chính là thứ này, tiểu tử, cùng so với
ta, ngươi còn quá non a. Quân Tà đoán không lầm, người kia đuổi theo hơn mười
trượng không phát hiện ra bóng dáng Quân Tà, lập tức biết bị lừa, liền nhanh
tróng quay lại, đi hết một vòng, sau đó đứng trước cửa của cửa hàng phấn son,
trên đường nhìn người qua lại đông đúc, khuôn mặt lúc xanh khi thì đỏ, giống
như là được nhuộm thuốc nhuộm, cả người chỉ cảm thấy một cảm giác vô lực. Tung
hoành thiên hạ mấy chục năm, với khả năng theo dõi của mình cho đến bây giờ
không giảm sút là bao, nhưng hôm nay tự nhiên bị một tên mao đầu tiểu tử cắt
đuôi, hơn nữa còn là một tên công tử bại hoại không nghề nghiệp học vấn. Điều
này quả thật là làm cho thiên hạ chê cười mà. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng:
lần này thực sự đã đánh mất dấu vết.

Dọa người a! Lần này là lật thuyền trong mương rồi a..

Quân Chiến Thiên, Tổ bà ngươi, rốt cuộc ngươi nuôi cái thứ tôn tử gì đây! Sao
lại tà môn như vậy?

Quân Tà hắc hắc cười, vô cùng thích ý. Tuy rằng biết rõ người nọ không ác ý
đối với mình, nhưng thói quen một mình hành động của hắn, có một người luôn
theo sau, luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, rất là khó chịu. Giờ
đây cũng đã thoát được cái đuôi dai dẳng đó, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ
nhàng thoải mái. Đột nhiên, Quân Tà cảm thấy thân thể cứng đờ, nhưng lập tức
thả lỏng, bả vai khẽ run lên. Phi đao thần không hay quỷ không biết đã ở trong
lòng bàn tay. Vài cỗ hơi thở lạnh lẽo hờ hững từ các phương hướng tràn tới.
Mục tiêu, đúng là chỗ Quân Tà đứng. Các hơi thở này rất giống nhau.

Sát thủ!

Mẹ kiếp, không lẽ đen như cứt chó thế sao, không trùng hợp như vậy chứ? Ta vừa
mới thoát khỏi người bảo hộ, liền gặp phải ám sát? Vạn nhất là sự thật, thì
đúng là quá nực cười mà! Tự chui đầu vào rọ?! Quân Tà cười khổ một tiếng,
nhưng không thể phủ nhận, thậm chí còn có một loại hưng phấn trong lòng dâng
lên: mơ hồ mang theo mùi máu tươi….Rốt cuộc, cuối cùng có thể biết được một
chút một nhóm sát thủ tại thế giới này, hy vọng, các ngươi đừng làm cho
ta…Thất vọng!

Phía trước một loạt tiếng bước chân chỉnh tề, một đội nhân mã rầm rộ đi tới, ở
giữa chính là một cỗ kiệu, các mặt kiệu hiện lên ánh sáng vàng, dọc theo hai
bên là những sợi dây rèm cửa đính những hạt trân châu lấp lánh, ở phía dưới là
một cái chuông nhỏ nhỏ màu vàng, nhẹ nhàng lay động phát ra âm thanh thanh
thúy, thật là êm tai dễ nghe. Đây là đương triều Linh Mộng công chúa giá lâm!

Chẳng lẽ những người này là đối phó không phải là mình? Mà là Linh Mộng công
chúa?

Quân Tà trong lòng suy nghĩ tính toán, ngay lập tức nghĩ đây mới là khả năng
lớn nhất. Chính mình tới đây, vốn là ý nghĩ nhất thời nảy lên, nếu muốn ám sát
chính mình, so với nơi này thì những chỗ thích hợp chính mình đã đi qua nhiều
không đếm xuể. Thích khách tuyệt đối sẽ không chọn nơi này làm hơi hạ thủ.

Nhưng, giữa ban ngày ban mặt, dám tiếp cận hoàng thành ám sát công chúa, ai có
lá gan lớn như vậy?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.