Dị Thế Tà Quân – Chương 49: Chèn ép. – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 49: Chèn ép.

Quân Tà đang cười lạnh nhạt, bỗng thấy được mặt Tần Hổ tự nhiên trắng bệch,
ánh mắt né tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đường Bàn Tử nói
những lời này căn bản là chỉ để thêm mặt mũi mà thôi, sao Tần Hổ lại phải thất
kinh như thế? Nói thế nào thì hắn cũng là người đứng đầu một bang phái, tuy
cũng chỉ là một trong sáu đại bang phái ở bắc thành nhưng Tần Hổ bang chủ cũng
không cần phải như thế chứ ? Kì thật mà nói, nếu như Tần Hổ có thể mượn chuyện
này mà kết giao với Đường gia thì đúng là chuyện tốt, thế nhưng nhìn biểu hiện
của hắn lúc này như là có tật giật mình… Vì cái gì chứ?

Khoan! Có tật giật mình?! Nghĩ đến điều này, ánh mắt Quân Tà đang nhìn về phía
Tần Hổ liền trở nên ý vị, trong lòng liền tính toán.

– Khuyển tử vô lễ, không được giáo huấn đầy đủ, không biết quý phủ trước hết
có thể cho phép tại hạ đem khuyển tử về dưỡng thương, sau đó sẽ đưa đến quý
phủ thỉnh tội được không? Tất nhiên là khuyển tử làm kinh động khách quý, Tần
mỗ sẽ bồi thường, làm cho đại thiếu gia vừa lòng.

Tần Hổ dù sao cũng là người đứng đầu một bang, tuy sau sự kiện kia co lại như
chim sợ cành cong, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cũng không phải không có, liễn
dễ dàng trở nên bình thường, mặt hòa hoãn đưa ra ý kiến.

Đường Nguyên hừ một tiếng, nói:

– Để ta xem các ngươi bồi thường như thế nào.

Hắn nói như vậy tức là đã không muốn truy cứu, Đường bàn tử cũng hiểu biết,
hiện mặt mũi đã có, cũng không xem trọng chuyện này. Tần Hổ là người từng
trải, tất nhiên là nghe ra được điều này, liền mừng rỡ bái tạ nói:

– Đa tạ đại thiểu khai ân, đại nhân đại lượng! Lúc khác Tần mỗ nhất định sẽ
đến nhà bái phỏng, đặc biệt cảm tạ đại ân đại đức của đại thiếu gia.

Đường Nguyên ừ một tiếng, nhìn về phía Quân Tà nói:

– Ta thì không sao, bất quá con của ngươi vừa rồi lại mắng Quân tam thiếu,
chỉ cần tam thiếu không trách tội thì các ngươi có thể đi được rồi.

“Quân tam thiếu?” Tần Hổ nhất thời tái mặt, liền nhớ tới Quân Mạc Tà, có thể
khiến cho Đường Nguyên gọi là “Quân tam thiếu”, ngoại trừ Quân Mạc Tà xú danh
vang xa ra, trong kinh thành không còn có người thứ hai. Hoá ra con mình không
chỉ chọc Đường đại thiểu, còn mắng cả Quân tam thiếu. Giờ khắc này, Tần Hổ đột
nhiên có một mong muốn, nếu tiểu tử này không phải là đứa con duy nhất của
mình thì thật muốn bóp chết hắn cho rồi.

Quân Tà nhìn Tần Hổ, trong mắt chợt lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.
Trong lòng liền đưa ra một chủ ý, Tần Hổ và con trai Tần Tiểu Bảo đều hống
hách ương ngạnh, bao che khuyết điểm, Quân Tà có thể đoán được đôi phụ tử này
đã gây ra bao điều oan nghiệt. Không nói gì khác, nếu hôm nay không phải là
mình và Đường Nguyên mà là một người bình thường khác, làm sao còn giữ nổi
mạng? Tần Hổ, Tần Tiểu Bảo, người như thế không giết không được. Bắc Thành
bang không diệt không xong. Quân Tà sát khí nổi lên, bất quá hắn còn cố kị một
chút, chủ yếu là hắn cảm giác được trên tửu lâu tựa hồ như có người theo dõi
mình, quan sát nhất cử nhất động của chính mình…

Hắn lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo theo thói quen, ngón tay
xỉa xỉa vào trán Tần Hổ:

– Tần Hổ, với những lời ngươi nói thì bản thiếu gia cũng muốn giáo huấn cho
ngươi một trận! Bất quá, nhìn thái độ kính cẩn của ngươi thì chuyện này ta
cũng cho qua. Nghe bảo các ngươi mở không ít sòng bạc ở thành Bắc phải không?
Nghe nói mỗi ngày đều thu vào hàng núi bạc? Ha ha… thật đúng là phát tài nhỉ.

Rồi trừng mắt, cười lạnh nói tiếp:

– Tần Hổ, bản thiếu gia chờ xem thái độ của ngươi thế nào, nếu ngươi không
làm cho ta hài lòng, bản thiếu gia đảm bảo nam nữ lão ấu của Bắc Thành Bang
đảm bảo không ai có thể thấy được ánh dương của ngày tiếp theo!

Nói xong, đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó cúi người ghé vào tai Tần Hổ, cười
quái dị nói:

– Bất quá, nếu ngươi làm cho ta vừa lòng, ngươi cũng sẽ có ưu đãi à, ha ha
ha…

Không bằng ngươi cứ nói thẳng là muốn có tiền đi. Còn nói lòng vòng như thế
làm gì? Tần Hổ mắng to trong lòng, nhưng tình thế bất đắc dĩ, người ta mạnh
hơn rất nhiều so với ngươi à. Bản thân là người đứng đầu một bang lại bị một
tên tiểu tử mười mấy tuổi chỉ vào mặt mắng, “mưa xuân” bay dính đầy mặt, thật
đúng là dọa người. Nhưng Tần Hổ cũng không dám biểu lộ một chút gì gọi là bất
mãn, vì với vị công tử này mà nói, muốn tiêu diệt Bắc Thành bang cũng không
phải chuyện gì lớn lao. Nghĩ thế mặt liền cười cười, cam đoan nhất định sẽ làm
cho Quân tam thiếu vừa lòng, dùng hết lời hay ý đẹp cuối cùng dưới cái phất
tay của Quân Tà mới ôm đứa con đang xám xịt mang đi được.

– Phi! Thật sự là làm ta mất hứng!

Đường Nguyên nhìn bóng Tần Hổ, phun ra một ngụm nước miếng,

– Tam thiếu, tối mai ở trung tâm Lạc Nguyệt hồ có tài tử yến, người có đến
không? Nghe nói có không ít điều thú vị mới mẻ!

Theo lệ thường, hàng năm vào tiết Kim Thu, ở Thiên Hương quốc, vào buổi tối
trên hòn đảo trung tâm ở Lạc Nguyệt Hồ sẽ tổ chức Kim thu tài tử yến, hoàng đế
sẽ chỉ định vài vị đại thần, mở tiệc chiêu đãi mười tài tử đứng đầu Văn Tinh
thư viện. Mặt khác, mười người này đều là người sắp tốt nghiệp, sẽ tiến vào
phục vụ cho triều đình, mượn lần này để đánh giá một chút, sau này sẽ an bài
chức vị tương ứng. Cho nên có thể nói, Kim thu tài tử yếu chính là nơi mà sĩ
tử đọc sách có thể vượt long môn hóa rồng. Chỉ có mười danh ngạch, đối với
hàng ngàn học sinh mà nói có thể là không đủ, cứ như vậy tất nhiên sẽ làm cho
sự cạnh tranh trong Văn Tinh thư viện càng thêm kịch liệt. Đồng thời trường
hợp như vậy sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người, các đại gia tộc cũng sẽ
phái người đến xem xét đánh giá, xem có thể chào mời những người này về làm
việc cho gia tộc mình hay không. Một điều khác, hầu hết các tài tử này đều còn
độc thân, lại đều là người có tiền đồ vô lượng, cho nên một ít tiểu thư quý
tộc cũng muốn từ đây mà có thể chọn ra một đấng lang quân như ý, do vậy đương
nhiên cũng có rất nhiều oanh oanh yến yến đến xem.

Nhiều danh môn khuê tú như vậy tụ tập, đối với bực hoàn khố như Đường Nguyên
và Quân Mạc Tà tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội săn gái đẹp như thế này, cùng
với các tài tử tranh đoạt giai nhân, cùng nhau tỉ thí một phen, bất quá lần
nào phe hoàn khố cũng đều thua tè ra quần, nhưng hàng năm vẫn không bỏ cuộc.
Lúc này Đường Nguyên nói, bộ dáng kích động khiến từng tảng thịt trên người cứ
nhảy loạn lên, hiển nhiên là ý nhất định phải tham gia, đương nhiên là tham
gia là một chuyện, thắng được hay không là chuyện khác, dù sao không phải cứ
lạc quan là được.

– Tài tử yến? Đường đại thiếu, ngươi xem bộ dáng như hai chúng ta có thể nói
là tài tử sao?

Quân Tà nhướng mày nói:

– Nói là thái tử (hạt giống rau) còn có phần đúng.

Trong lòng Quân đại thiếu gia còn có một câu mà không thể nói ra, bản thiếu
gia mi thanh mục tú, tất nhiên là giống tài tử rồi, nhưng mà ngươi gọi là thái
tử cũng không thỏa đáng, phải gọi là phì tử mới đúng!

– Rắm thúi! Tài tử là cái gì? Không phải chỉ là một đám luôn toan tính chỉ
mong kiếm chút lợi lộc thôi sao? Giống như tên Triệu Thành Tùng vào năm trước,
ở Kim thu tài tử yến không để mặt mũi cho lão tử, làm cho lão tử mất mặt trước
Lý tiểu thư, bản công tử lập tức ra lệnh cho hắn tiến vào Đường gia, hứa sẽ có
quan to lộc hậu, tên kia liền liên tục gật đầu đáp ứng. Hề hề, ngươi có biết
hiện hắn đang làm gì không?

Đường Nguyên đắc ý hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.