Dị Thế Tà Quân – Chương 29: Cổ động. – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 29: Cổ động.

Vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại không làm được? Người khác có
thể đột phá, sao chúng ta không thể? Từng là anh em chung một chiến hào, giờ
họ đã đứng trên đầu mình rồi. Mà tại sao mình lại không đứng được trên đầu
người khác?

– Có lẽ các ngươi sẽ nói, lập được công lớn trở thành tướng quân, đều là do
vận khí tốt! Tiến giai cấp huyền khí là do thiên phú tốt hơn! Người ta không
chọn các ngươi, là do người chọn không biết nhìn người! Ta cho các ngươi biết,
tất cả những điều trên đều là vớ vẩn! Vận khí? Vì sao các ngươi không có? Biết
được căn cốt mình không tốt, lại tự thừa nhận mình là phế vật. Oán giận người
khác không có mắt nhìn người, lý do cực kì ngu xuẩn. Nếu các ngươi là chủ, các
ngươi sẽ chọn một đám phế vật hay người hữu dụng?

Tất cả không ai nói gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.

– Ta nói điều này, không phải muốn động vào vết thương của các ngươi. Mà là
do cuộc sống của các ngươi bây giờ quá sung sướng, đã đánh mất dũng khí. Tục
ngữ nói không sai, biết sai mới hiểu Lễ, biết nhục thì mới giỏi được! Sai hết
rồi, nó không đáng sợ! Nhưng đáng sợ là, chính các ngươi còn không biết mình
sai, còn đắc ý, tự cho mình là nhất. Điều này không thể nào tha thứ. Mà nhóm
các ngươi bây giờ, chưa ai từng nghĩ đến những lời ta nói, nếu có, hắn bây giờ
cũng không có ở đây!

– Động lực thúc đẩy con người có rất nhiều loại, nhưng sỉ nhục là một loại
quan trọng nhất! Các ngươi có muốn tiếp tục làm thứ rác rưởi? Có muốn tiếp tục
nằm ăn giữ nhà hộ viện như một con chó? Có muốn tiếp tục bị người ta lăng
nhục? Có muốn tiếp tục bị ta chửi cho không ngẩng mặt lên?

Mỗi câu Quân Tà nói, phía dưới lại truyền lên một tiếng thật lớn : “Không!”.
Mới đầu thật là lộn xộn, nhưng đến cùng, lại như dời non lấp bể ( bài sơn đào
hải), khiến mọi người phải la lên! Cổ họng như rách ra, nhiệt huyết cả người
đều xông lên não! (tăng xông mà chết!!!- DG)

– Tốt! Điều này chứng tỏ các ngươi còn có hi vọng cứu được!

Quân Tà bước đi hai bước, đột nhiên nghiêng đầu nói:

– Có người nào muốn nói điều này không?

Quân Tà lại chậm rãi bước thêm vài bước, ung dung nói tiếp:

– Chúng ta cho dù là phế vật, cũng mạnh hơn cái bọn chỉ biết quần là áo lượt
ăn ăn uống uống chờ chết! Đúng không? Cho nên các ngươi vì lệnh của tam thúc
mà nghe lời ta, nhưng vẫn khinh thường ta, đúng không?

Rất nhiều người ngẩng đầu lên, xem mặt họ, tuy không ai nói, nhưng trong lòng
cũng ít nhiều nghĩ thế.

– Tiếc là các ngươi sai rồi, hơn nữa là sai cả mười phần!

Quân Tà vỗ vỗ tay nói:

– Ta đúng là một đứa trẻ quần là áo lượt, mà các ngươi đều là người đã trải
qua vài trăm trận chiến sinh tử, nhưng hôm nay ta cho các ngươi biết, các
ngươi không thể nào so được với ta! Vì sao ư? Rất đơn giản, vì ta có một ông
nội tốt, một thúc thúc tốt, vì ta có một người cha tốt, ta còn có hai người
anh tốt nữa. Là vì họ đã làm tất cả, mới có được Quân gia ngày hôm nay. Điều
đó, các ngươi không có! Quân Mạc Tà ta quần là áo lượt, cho dù giết người cũng
có người khuyên ta, cũng có người đi giết hộ ta. Điều này, các ngươi không có.
Vì thế, các ngươi không thể bằng ta. Trời có thiên đạo, có làm thì mới có ăn,
cho dù là quần là áo lượt, cũng cần phải trả giá. Hơn nữa là một cái giá rất
lớn. Người bình dân không ăn chơi trác táng, vì bọn họ không có điều kiện, vì
cha chú bọn họ không trả giá, cho nên cái từ sỉ nhục người khác quần là áo
lượt các ngươi cũng không được nghe. Vĩnh viễn không bao giờ có!

– Cái khác không nói, có một ví dụ sờ sờ trước mắt đây. Ông nội ta là Quân
Chiến Thiên, xuất thân bình thường, gia nhập quân đội, chiến đấu trăm trận,
mới có Quân gia ngày hôm nay! Các ngươi có nghĩ, điểm xuất phát của ông nội ta
ngày xưa hơn các ngươi sao?

Quân Chiến Thiên quật khởi, ở đế quốc đã là một sự truyền kì. Với kì tích cuộc
đời ông, những người này chắc chắn rõ hơn ai hết. Nghe vậy, mắt không khỏi
bùng lửa. Có người toàn thân run rẩy, kích động cực kì. Chúng ta cũng có thể
có ngày được như vậy sao?

– Được rồi, nói nhiều như vậy, ta tin các ngươi hiểu được ý ta. Các ngươi có
đủ vận khí, sống sót trên chiến trường, cũng có thể sống như bây giờ, thậm chí
có thể coi như du hí. Nhưng, các ngươi trả giá như thế, thì chỉ đủ cho các
ngươi tiếp tục sống như vậy! Chỉ thế thôi!

Quân Tà đột nhiên dừng bước, quay mắt về bọn họ, nói từng từ một:

– Ta chỉ hỏi các ngươi, có muốn đột phá cảnh giới trở thành cao thủ nhất lưu?
Có muốn trở nên hơn người? Có muốn đi làm chuyện lớn hay ở nhà giữ cửa, tiếp
tục cuộc sống không lý tưởng? Còn nữa…

Quân Tà cười quỷ dị:

– Các ngươi có muốn con cháu cũng giống ta, làm một công tử ăn chơi trác táng
mà không ai dám khi đễ? Các ngươi có nghĩ nếu các ngươi thành công, con cháu
các ngươi có đủ tiền đồ, các ngươi thành công có thể cho bọn chúng được trợ
giúp vô hạn? Các ngươi có muốn cho con cháu mình có địa vị mà ít ai có được!
Thậm chí có thể thành đại gia tộc như Quân gia, Lý gia, Độc Cô gia! Vận mệnh
con cháu các ngươi phụ thuộc vào sự thay đổi của các ngươi!

Quân Tà đưa ra viễn cảnh tốt đẹp, làm mọi người đều kích động, nắm chặt tay,
nổi cả gân xanh, hai mắt hiện lên tơ máu.

Bỗng nhiên, đang yên tĩnh, Quân Tà hét lớn một tiếng:

– Có muốn không? Nói cho ta biết!

– Muốn!

Ba trăm người cùng rống to. Xé toạc mây xanh. Ba trăm lời phát ra từ tận đáy
lòng, cùng nhau hò hét. Giống như trong nháy mắt này, đất trời đều chấn động.

– Nếu muốn, thì phải nghe theo hiệu lệnh của ta, dùng phương pháp huấn luyện
của ta, một câu cũng không được oán hận! Ta sẽ cho các ngươi trả giá, đạt được
thu hoạch lớn nhất!

Quân Tà lạnh lẽo nhìn bọn họ:

– Nhưng, nhớ cho kĩ, điều quan trọng là, huấn luyện của ta có khả năng làm
các ngươi chết! Cũng có thể tàn phế! Đây là cái giá lớn mà các ngươi phải trả,
ta cho các ngươi cơ hội để suy nghĩ, nghĩ kĩ, đồng ý thì báo cho ta biết, tiến
lên một bước! Nếu sợ, đứng nguyên. Ta cảnh cáo trước, huấn luyện của ta chưa
chấm dứt, trừ khi chết, tuyệt đối không được tự ý rời đi! Cho nên, bây giờ các
ngươi phải chọn!

– Ta đếm ba tiếng! Ba tiếng này là thời gian để nghĩ!

Quân Tà hét lớn một tiếng:

– Một!

Hai với ba còn chưa hô xong, ba trăm người không thiếu một ai đã chỉnh tề bước
tới, dùng sức hò hét, làm chấn động cả mặt đất. Quân Vô Ý đứng bên cạnh nhìn,
trong mắt ngoài vẻ tràn đầy thán thưởng, còn có … bội phục. Quân Tà cổ động sĩ
khí như vậy, giờ phút này, chỉ sợ nếu sai bọn họ đi tìm chết, họ cũng không
nhíu mày. Quân Tà đã đưa sĩ khí của họ lên cực điểm rồi. Cổ vũ tâm huyết của
những lão binh đến cực hạn. Thậm chí Quân Vô Ý là người luyện sĩ khí cho quân
đội, hôm nay nghe xong những lời này, cũng nhiệt huyết sôi trào, thở phì phò,
trong nháy mắt, tựa hồ trước mắt là chiến hỏa, khắp nơi đều là báo động, xác
chết thành núi, máu chảy thành sông.

Tiếng kèn thê lương, tựa như một loại anh hùng ca vang lên ở tận sâu thẳm linh
hồn, mang theo ý quyết tử của Thiên quân, lại kích động nhiệt huyết nam nhi,
đánh trăm trận không hối hận. Sinh tử không hối hận!

Ánh mắt của máu! Giờ khắc này chính là thứ hiện ra trong mắt của Quân Vô Ý
cùng ba trăm lẻ một người. Giờ khắc này, ba trăm người này đều thấy được, để
thoát khỏi sự sỉ nhục này, chết thì có làm sao?

Mà ngay cả Quân Tà cũng không biết, hôm nay hắn bị Quân Vô Ý thúc heo nái leo
cây, phải huấn luyện những người này, sau này lại vì mình lập ra một binh đoàn
sát thần vang danh thiên hạ.

Binh đoàn này mang tên: Tàn Thiên Phệ Hồn!

Tà Quân của thế giới này tung hoành khắp thiên hạ là dựa vào đội quân này. Sĩ
nhục đến tận cùng mới tạo một biệt đội tử thần. Tạo ra vô số chiến tích huy
hoàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.