Không chỉ có người bịt mặt hắc y kiềm giữ huyền đan là có thực lực thâm bất
khả trắc, ở đây cũng không chỉ có một vị bát đại chí tôn Thạch Trường Tiếu, mà
còn có cả Ưng Bác Không cũng đến, cư nhiên còn rất nhiều đệ tử của lãnh huyết
chí tôn Lệ Vô Bi nữa, ngoài ra còn có một vị thực lực quá mức cường đại, cơ hồ
không dưới bát đại chí tôn là Vũ Đường quốc sư Phí Mộng Thần, thậm chí Thạch
Trương Tiếu cũng không chỉ tự thân tới mà còn có sáu vị Thiên Huyền cao thủ
cùng đi theo!
Cục diện xoay chuyển một cách bất ngờ!
Thế cục tại hiện trường lúc này càng thêm vi diệu tới cực điểm.
Chỉ có thực lực của Quân Mạc Tà là yếu nhất, hắn nắm chặt tay, ánh mắt nhìn
chằm chằm mọi người, cửu cấp đỉnh phong huyền đan, ở tận cùng bên trong, thế
nhưng hắn lại đứng gần nhất, sau đó là Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão
Chí Tôn Thần Huyền; bên kia là quốc sư Phí Mộng Thần Vũ Đường đế quốc. Xa hơn
nữa là Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu, cuối cùng là đám người phía xa
đang giằng co.
Thế cuộc quá vi diệu, mười vị đệ tử lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi, sinh tử chí
tôn Thạch Trường Tiếu được sáu Kim Thiên Huyền giúp đỡ! Yếu nhất cũng là Địa
Huyền cường giả.
Có thể được hai mười hai người vây quanh tin tưởng chính là một chuyện nho nhỏ
đáng để tự hào trong tình thế thập phần tuyệt vọng này. Nhưng hiện tại trong
lòng Quân Mạc Tà chỉ có hưng phấn.
Người rốt cục đã đến đông đủ rồi sao!
Huyền đan của ta cũng nên xuất ra rồi!
Ta có thể không có năng lực đánh lại các ngươi thế nhưng nếu chạy trốn cũng
cũng tuyệt đối là người đệ nhất thiên hạ!
Ánh mắt Quân Mạc Tà chớp động, đang muốn bắt đầu động tác, lại thấy xa xa xuất
hiệp một bóng người như thiểm điện, bốn vị Bạch y nhân nhanh chóng tiếp cận.
Mà trong bốn người này Quân Mạc Tà có thể nhận ra hai người.
Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng!
Bên người Tiêu Hàn còn có một vị thiếu niên anh tuấn cái mũi trông hơi giống
mũi ưng. Bên người Mộ Tuyết Đồng là một vị Bạch y thiếu nữ khuôn mặt đẹp như
tranh vẽ, mái tóc như mây, dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, nhưng vẻ
mặt lại tràn đầy nét ngây thơ trong sáng. Đôi mắt bồ câu đen nháy nhìn đám
người trong sân, bộ dạng có phần hưng phấn.
Nhìn một hồi, đột nhiên trong bàn tay tuyết trắng của nàng giơ lên, “Ba” một
tiếng, một chiếc ô đã che trên đầu mình cùng Mộ Tuyết Đồng. Tất cả mọi người
ánh mắt đều sáng như đuốc, sao không thấy rõ cảnh này cho được? Trên mặt chiếc
ô nhỏ kia chính là một cái đồ án tiểu cẩu hùng đáng yêu…
Ba vị trưởng lão vừa thấy một màn này, trong nội tâm lập tức kêu khổ không
ngớt, tiểu cô nãi nãi của ta, tràng diện như vậy ba lão già khọm chúng ta còn
nhanh ứng phó không nổi, các ngươi lại còn tới đây làm gì a! Đây không phải là
muốn lấy cái mạng già của chúng ta sao?
Trên bầu trời, ngân xà cuồng loạn nhảy múa, ánh mắt mọi người đều nhìn lên, vẻ
mặt mờ mịt bất định.
Ánh mắt Thạch Trường Tiếu xuyên qua đám người, trực tiếp đính trên mặt Ưng Bác
Không, nói: “Cái đuôi ưng ngốc kia, ngươi thật sự muốn viên huyền đan này à?”
Cao thủ trên đài tuy nhiều, thế nhưng không có người nào chính thức gây uy
hiếp cho vị sinh tử chí tôn này, chỉ có duy nhất một người có thể làm được
điều đó, không thể nghi ngờ chính là: Ưng Bác Không!
Chỉ cần thuyết phục được Ưng Bác Không, huyền đan tựa như nằm trong lòng bàn
tay mình rồi! Về phần những người khác, thậm chí kể cả Phong Tuyết ngân thành
ba vị trưởng lão Chí Tôn Thần Huyền, Thạch Trường Tiếu cũng không thèm để
trong mắt!
“Nói nhảm! Cửu cấp huyền đan thủy chung là vật hiếm có, lão tử không muốn mới
là lạ á? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Vậy ngươi chạy tới chỗ này hứng mưa
làm gì?” Ưng Bác Không trào phúng cười cười nói tiếp: “Thạch Trường Tiếu! Lão
tử đối với ngươi rất bất mãn! Lão tử từ ngàn dặm xa xôi tìm ngươi đánh nhau,
ngươi lại bê cái tác phong đáng ghê tởm không chịu ra mặt, hôm nay lão tử muốn
cùng ngươi đánh một trận thật thống khoái mới được!”
Thạch Trường Tiếu cảm thấy chán nản!
Ta cũng không phải là loại người như ngươi chiến đấu như thằng điên, cái loại
thiếu dinh dưỡng trong não, chỉ biết đáng đấm! Ngươi cũng được coi là một
trong những bát đại chí tôn, nói như thế nào mà lại chạy ra phố phường làm ra
loại việc vô lại như vậy?
Hơn nữa ngươi đánh nhau cũng không thèm chọn đối thủ xứng tầm, bây giở lại ở
chỗ này chặn đường đòi cùng ta đáng nhau? Đây không phải là muốn ta mất mặt
sao? Vậy huyền đan kia tính sao đây?
Trong chốc lát trong nội tâm vị danh chấn thiên hạ sinh tử chí tôn này âm thầm
xoay chuyển mấy lượt.
“Ai muốn lấy huyền đan? Ai muốn lấy huyền đan vậy đó chính là cùng lão tử đối
nghịch!” Ưng Bác Không quay sang bốn phía ha ha cười, một tiếng ngâm dài vang
vọng tới tận mây xanh, trong lòng hắn lúc này tràn đầy hăng hái cùng hào khí
bừng bừng! Ở đây có một hai ba bốn năm, năm vị Chí Tôn Thần Huyền, hôm nay có
thể đánh một trận thống khoái rồi!
“Ưng Bác Không, ngày hôm nay bỏ qua đi, ngươi nêu như muốn đáng nhau, vậy lúc
khác ta tùy thời sẽ phụng bồi!” Thạch Trường Tiếu sắc mặt lạnh lẽo, không chút
biểu tình, thần quang trong đôi mắt tựa hồ dày đặc như mưa tuyến phủ khắp lối
đi chiếu lên khuôn mặt Ưng Bác Không, nói: “Tất cả mọi người đều là người hiểu
chuyện, mục tiêu của ngươi cho tới bây giờ cũng không phải là huyền đan, cho
dù cấp cho ta chút mặt mũi thì ngươi cũng đâu có sao!”
“Cấp cho ngươi cái rắm ấy! Mục đích của lão tử chính là huyền đan! Lão tử với
ngươi không có bầu bí dây dưa gì hết, dựa vào cái gì mà cấp mặt mũi cho ngươi.
Hôm nay lão tử chính là muốn giao thủ với ngươi, ngươi có thể làm gì được lão
tử?” Ưng Bác Không cách chỗ Thạch Trường Tiếu bảy tám trượng, cũng không tỏ ra
yếu thế chút nào lên tiếng.
Nếu là luận tu vi Huyền khí của hai người, tuy đều là người trong bát đại chí
tôn, thuộc về một tầng thực lực, thế nhưng bài danh cấp bậc Ưng Bác Không so
với Thạch Trường Tiếu còn kém hơn một bậc về phương diện thực lực cũng kém hơn
một chút, hai người nếu thật sự đụng độ, chỉ cần không phải sinh tử chiến, tin
tưởng không trải qua ngàn chiêu cũng đừng mơ tưởng phân thắng bại!
Hôm nay có Ưng Bác Không tại đây, chỉ cần hắn quyết tâm cuốn lấy Thạch Trường
Tiếu mà nói. Như vậy cho dù Thạch Trường Tiếu có liều mạng dứt đuôi được hắn
cũng không qua được đám người còn lại kia!
Cao thủ cấp thần huyền chí tôn không phải chỉ có đông người mà giết được, cho
dù một nguời cùng tập hợp đám nhân vật bên ngoài vây công người còn lại cũng
không thể thắng được. Thế nhưng nếu cầm chân thì không thàng vấn đề!
Mà trong quá trình tranh đoạt huyền đan, thời cơ có thể nói là trôi qua chỉ
trong một cái nháy mắt, không cần phải tói ngàn chiêu, coi như là một hai
chiêu có điểm sơ hở cũng đủ để người ta cướp mất huyền đan!
Phí Mộng Thần, Phong Tuyết ngân thành cùng ba vị Chí Tôn Thần Huyền, đám người
này không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm vào huyền đan đó sao?
Thậm chí còn một đám cao thủ Thiên Huyền ở chung quanh nữa, bọn họ tuy không
đáng lọt vào mắt của thần huyền cường giả thế nhưng cũng không phải là hạng
đèn cạn dầu!
Càng quá đáng chính là phương xa lại không ngừng vang lên thanh âm vù vù, lờ
mờ có thể thấy bốn phương tám hướng đang có không ít người tới, chắc chắn là
một đám thần huyền tiểu thiên huyền cường giả, địa huyền tiểu ngọc huyền, thậm
chí còn có một ít người trong đó là kim huyền, chỉ có điều thấy ở đây tụ tập
nhiều người như vậy, bên trong lại không thiếu nhân vật đỉnh cấp, bên ngoài là
vô số người vậy quanh, tất cả đều đang chú ý tới động tĩnh ở bên này, không có
tiến lên cũng không có rời đi, hiển nhiên vẫn còn ý định “muốn được chia một
phần bánh”, cũng đã quên mất thực lực của bản thân.
Ưng Bác Không cương quyết đem ánh mắt xuyên qua màn mưa, quét qua tất cả mọi
người một lần, đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt dài một tiếng, tiếng thét cùng
tiếng sấm trên bầu trời hòa làm một, càng về sau tiếng thét như tiếng sấm sét
càng lúc càng lớn đáng thẳng vào tim mọi người!
Tiếng thét này khiến một vài người công lực hơi yếu một chút nháy mắt liền cảm
thấy khí huyết nhộn nhạo, lỗ mũi nhịn không được mà phun ra tơ máu, sắc mặt
tái nhợt như người chết!
“Lão tử chính là Ưng Bác Không! Lão tử chính là muốn tuyên chiến với Thạch
Trường Tiếu!” Ưng Bác Không hung ác cười to: “Dưới gầm trời này ngươi không
biết tự lượng sức quả không ít, nếu thức thời mau cút hết đi cho lão tử!”
Ngoài đường tràng truyền tới vài tiếng kinh hô mơ hồ, hiển nhiên là khiếp sợ
tới cực điểm!
Cái này gọi là người có tên, cây có bóng!
Ai có thể đoán được, tại Thiên Hương thành lúc này lại có tám đại quân tôn như
thần tiên trong truyền thuyết của lục địa xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện
những hai vị!
Mà hiện tại ai muốn cùng hai người kia đoạt huyền đan? Đó có khác gì tự tìm
chết? Có mấy người biết điều ảm đạm thở dài xoay người mà đi, biến mất trong
màn mưa, tự động rút lui khỏi cuộc tranh đoạt huyền đan.
Thế nhưng lại có rất nhiều người chỉ lui lại mấy trượng rồi đứng im bất động.
Cho dù ngươi là Chí Tôn Thần Huyền thì thế nào? Chờ ngươi cùng Thạch Trường
Tiếu đấu đễn nỗi lưỡng bại câu thương, lão tử còn không biết chiếm tiện nghi
sao? Pháp luật không đấu lại được quần chúng, ngươi mặc dù là thần huyền điên
phong, liệu có thể giết sạch được chúng ta hay sao?
Người có chủ ý như vậy tuyệt đối không phải là ít.
“Người nọ chính là Ưng Bác Không sao? Là một trong những đại lục bát đại chí
tôn? Hắn như thế nào lại hung hăn vậy, cha bảo thái độ làm người như vậy thật
không tốt, cha luôn là người nói đúng mà.” Xa xa, một thiếu nữ ngây thơ thè
lưỡi nghịch ngợm nói.
Mộ Tuyết Đồng đứng ở bên người nàng, thở dài cười khổ nói: “Tiểu công chúa,
lần này ngươi thật không nên tới. Tràng diện ở đây thật sự là quá lớn rồi.”
“Mộ Tuyết Đồng, ngươi không nắm chắc việc có thể bảo vệ an toàn cho công chúa
sao?” Tiêu Hàn quái dị nở nụ cười nói tiếp: “Người như ngươi từ lúc nào lại sợ
đầu sợ đuôi như vậy, việc bảo vệ công chúa cứ giao cho ta là được, đồ đệ nhát
gan!”
Mộ Tuyết Đồng hừ một tiếng nói: “Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu đều ở
chỗ này, nếu là Ngân Thành Đương Chân chúng ta chiếm được huyền đan, chỉ sợ sẽ
khiến hai người này nổi giận. như vậy tin tưởng cho dù ba vị trưởng lão cũng
chưa chắc có thể nắm chắc toàn vẹn rời đi, huống chi là chúng ta? Tiêu Hàn,
đầu ngươi bị lừa đá hay sao? Ngươi không nhìn xem ở đây rốt cuộc có bao nhiêu
cao thủ? Thật sự tự cho mình đã tiến giai lên Thiên Huyền tài trí hơn người!
Đúng là ếch ngồi đáy giếng!”
Mộ Tuyết Đồng nói cực kỳ có lý, giờ khắc này, nơi đây tụ tập toàn những người
có thực lực khủng bố, cao thủ nhiều như cẩu, Thiên Huyền đi đầy đường, thần
huyền ẩn nấp cũng không ít, nếu chỗ này mà bạo phát đại chiến, tình hình chiến
sự tất nhiên sẽ hết sức thảm liệt, chớ nói chi là Tiêu Hàn chỉ là mới bước vào
Thiên Huyền, coi như là đã đạt đến thần huyền sơ giai cùng Tam Lục Cửu ba đại
trưởng lão cũng chưa chắc có thể bình yên thoát thân, ngay cả thần huyền cao
thủ cũng như vậy, chứ đừng nói gì đến người khác!?
Tiêu Hàn giận dữ, đang định quay lại châm chọc một câu, đột nhiên một đạo ánh
mắt sắc bén quét tới, hắn nhịn không được nội tâm phát ra một tia sợ hãi, rốt
cuộc đem lời nói nuốt xuống.
Bởi vì người vừa nhìn qua chính là nhất đại sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu!
Hiện tại tình hình ở đường tràng cực kì vi diệu, huyền đan lại đang ở trong
tay Quân đại thiếu gia, mà Quân đại thiếu gia lại đang đứng ở trung tâm, từ đó
nhìn ra từng tầng từng tầng vòng vây tỏa ra ngoài, tất cả đều là cao thủ, tu
vi thấp nhất cũng là Thiên Huyền sơ giai! Mà ít nhất cũng có mười tầng vây
quanh hắn, đám người ở tít bên ngoài cùng thực lực không cao lắm, nhưng nhân
số lại đông như kiến!
Với đội hình phô trương hoàng tránh như vậy, tin tưởng bất kì người nào ở vào
vị trí của Quân Mạc Tà cũng cảm thấy kiêu ngạo cực kì, cùng đau đầu cực kì!
Đám người vây ngoài cũng vì đứng ở đây mà cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại trong đội hình cường đại này, lại không có một người nào có
dũng khí manh động!
Hai đại chí tôn giằng co, người nào dám vọng động?
Hoàn toàn ở trong trạng thái cân bằng vi diệu! Mà dạng cân bằng này khiến Quân
đại thiếu gia không thể nhẫn được nữa!…Buộc phải phá vỡ!