Sự tuyệt vọng, phẫn uất trong lòng sau những câu nói vừa rồi tất cả đều biến
thành sự cảm động!
Thời điểm mà phụ thân nàng tỏ vẻ sẽ vứt bỏ nàng, Quản Thanh Hàn tuy hiểu rõ,
thậm chí thông cảm cho lựa chọn của phụ thân, nhưng trong lòng nàng vẫn không
khỏi đau xót vô hạn. Nàng đã quyết định dù cho nàng vì cả hai gia tộc mà hy
sinh, nhưng nàng sẽ không cho tên khốn nạn kia chạm tới mình một chút nào!
Ngày mà kiệu hoa đến Huyết Hồn Sơn Trang, cũng chính là lúc nàng bước chân
trên đường xuống hoàng tuyền!
Nhưng hiện tai, Quản Thanh Hàn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, con người khi còn
sống không thể không hết sức suy nhĩ cho bản thân mình!
Nàng vốn tưởng rằng, bản thân nàng vì phụ thân, vì gia tộc mà lo lắng, chấp
nhận một lần nữa bước chân lên kiệu hoa là đã vĩ đại lắm rồi, nhưng lúc này
đây, khi nàng chứng kiến sự lựa chọn của Quân gia, Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý,
Quản Thanh Hàn mới phát giác những gì nàng làm được chưa là gì cả!
Nhìn Quân Mạc Tà và Quân Vô Ý, trong lòng Quản Thanh Hàn vô cùng ấm áp: “Những
người này quan tâm, để ý tới mình như thế này, cho dù mình hi sinh tuổi xuân
thì đã sao? Chỉ cần bọn họ bình an vui sướng suốt cuộc đời thì không chuyện gì
có thể so sánh được!”
“Ta có thể không cam lòng chịu nhục, hi sinh tuổi xuân cùng họ, nhưng nếu vì
thế mà Huyết Hồn trang giận chó đánh mèo, ra tay tiêu diệt Quản, Quân hai nhà,
chẳng phải tội lỗi của ta là lớn nhất sao? Ta làm sao có thể làm liên lụy tới
những quân tử của một anh hùng gia tộc thế này? Ta làm sao giương mắt mà nhìn,
vì bản thân mình mà bọn họ hi sinh vô ích, vô số sinh mệnh sẽ bị người khác
lăng nhục, chà đạp, hành hạ tới chết? Ta nhẫn tâm được tới vậy sao?”
Quản Thanh Hàn khôi phục vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng, có vài phần lãnh diễm
như mọi ngày rồi quay sang nói:
– Tam thúc, phụ thân, con có lời muốn nói!
Quân Vô Ý nhìn nàng một cách nặng nề, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút
lo lắng:
– Con muốn nói gì thì cứ nói, đừng ngại, tam thúc nhất định ủng hộ con!
Quản Thanh Hàn lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn xa xăm ra cơn mưa bên ngoài, cuối
cùng hạ quyết tâm. Nàng hướng về Quân Vô Ý, chậm rãi quỳ xuống, bái tám cái.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Quân Vô Ý nói một cách bình tĩnh:
– Từ trước tới giờ, đại sự trong nhà, Thanh Hàn con chưa bao giờ xen vào,
nhưng chuyện này do chính Thanh Hàn con gây nên, con là trưởng nữ của Quản
gia, con chưa làm gì cho Quân, Quản hai nhà đã là có lỗi, bây giờ lại trêu
chọc vào tai kiếp to lớn như thế này, đúng là nghiệp chướng quá nặng nề, con
mong Tam thúc và tam đệ Mạc Tà, còn có cả phụ thân không vì chuyện này mà tiếp
tục tranh chấp. Trong thời gian này, trong lòng Thanh Hàn cũng rõ ràng nhiều
việc, Thanh Hàn cùng Mạc Ưu tuy có ước định vợ chồng, nhưng chỉ là hữu danh vô
thực, còn mặt dày làm dâu tại Quân gia, điều này thật không ổn. Vì thế, Thanh
Hàn con cả gan thỉnh tam thúc khoan thứ cho con, con muốn…..
Quản Thanh Hàn cắn chặt môi, từng chữ từng chữ một cố gắng lắm mới nói ra
được:
– …giải trừ hôn ước!
Nàng cúi đầu một cách vô lực, tựa hồ dùng hết khí lực của toàn thân nói tiếp:
– Việc này con vốn muốn trực tiếp tạ tội với lão nhân gia người, nhưng Thanh
Hàn quả thực không còn mặt mũi nào dám khấu kiến lão nhân gia người, nên con
chỉ dám cầu xin tam thúc thành toàn! Ngày mai, Thanh Hàn muốn lập tức theo phụ
thân trở về Quản gia, từ nay về sau, con – Quản Thanh Hàn, cùng Quân gia không
bao giờ còn quan hệ!
Xe lăn của Quân Vô Ý thiếu chút là chổng ngược lên trời! Trong lời nói của
Quản Thanh Hàn, nhấn mạnh nàng chỉ là trưởng nữ của Quản gia, lại không nói
tới nàng cũng là con dâu của Quân gia, chuyện này là ý gì?
Quản Đông Lưu nghe con gái mình nói thế cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng tuy hoảng
sợ, trong lòng lại có thêm phần an ủi với suy nghĩ: “con gái như thế, còn cầu
gì nữa”! Chọn lựa này của nữ nhi dù là đối với Quân gia hay Quản gia đều là
lựa chọn tốt nhất, chỉ có điều, thật là khổ cho nữ nhi! Suy nghĩ đến đây, hai
hàng lệ tự nhiên ứa ra từ trong mắt hắn.
Quân Mạc Tà nhìn Quản Thanh Hàn một cách ngoài ý muốn, tuy nhìn khuôn mặt nàng
vẫn bình tĩnh lạnh lùng, không có một chút gì dao động, nhưng đôi bàn tay nhỏ
bé đã nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch đến không còn chút máu!
– Thanh Hàn, quyết định chuyện này không phải là đùa, nó liên quan tới sống
chết của con, ta khuyên con hãy suy nghĩ thận trọng! Chỉ cần con nói một câu,
con vĩnh viễn là con dâu của Quân gia, chỉ cần Quân gia còn một hơi thở, sẽ
không có một ai có khả năng ép buộc con!
Quân Vô Ý cũng không nhìn Quản Thanh Hàn mà nhìn vào đôi bàn tay mình, đôi bàn
tay đã có thực lực Thiên Huyền!
– Không cần suy nghĩ nữa, con đã quyết định rồi, con hi vọng tam thúc có thể
thành toàn cho con!
Quản Thanh Hàn cười buồn bã:
– Trên thực tế, con và Mạc Ưu chỉ gặp nhau có ba lần. Quyết định năm đó của
ta là do ta khăng khăng mà làm….
Quản Thanh Hàn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình, Quản Đông Lưu lại
ngượng ngùng quay đi. Làm một người cha mà lúc này, hắn lại không dám nhìn
thẳng vào mắt con gái mình! Hắn chỉ sợ hắn mềm lòng, chỉ cần mở miệng là lên
tiếng ngăn cản con gái mình!
Quản Thanh Hàn nhẹ nhàng cười nói tiếp:
– Thời gian vĩnh viễn không thể quay trở lại, trôi qua rồi là hết. Kỳ thật,
chuyện năm xưa bất quá cũng chỉ là hôn ước nói miệng với nhau, nên công văn từ
hôn đều dư thừa không cần thiết. Tất cả sau này, lúc Thanh Hàn kết hôn cũng là
lúc chấm dứt quan hệ với Quân gia!
Quân Mạc Tà cảm giác được lúc Quản Thanh Hàn nói chuyện, có gì đó muốn nói lại
ngưng, tất nhiên trong lòng có gì đó kích động. Điều này làm cho hắn có một
chút nghi vấn, hắn nhìn Quản Đông Lưu rồi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hôn sự năm xưa
còn có ẩn tình gì đó?”
– Thanh Hàn, tam thúc hiểu rõ con vì không muốn liên lụy chúng ta mới quyết ý
hi sinh bản thân! Tuy nhiên, chuyện đã tới nước này, con làm vậy cũng đã muộn.
Hiện tại, dù cho con giải trừ hôn ước, tuyên bố không còn quan hệ với Quân gia
ta, cũng muộn nốt! Ta chỉ muốn nói chuyện này, dù bất cứ phương diện nào mà
xem xét, ta cũng quyết không khoanh tay đứng nhìn!
Quân Vô Ý trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên nở nụ cười:
– Thanh Hàn, con không nên quên, tam thúc ta bây giờ tuy là tàn phế, nhưng
năm xưa cũng là một quân nhân. Một ngày là quân nhân, cả đời cũng là quân
nhân, mà quân nhân thì có tâm huyết của một quân nhân! Chuyện khuất nhục như
thế này, chỉ cần trong lòng còn một chút quân nhân tâm huyết, chắc chắn là sẽ
không đồng ý! Huống hồ chi chuyện này lại phát sinh trên đầu con, con dâu của
Quân gia ta!
Quân Vô Ý giương đôi mày kiếm:
– Việc từ hôn, ta chấp thuận cho con, nhưng chuyện của Huyết Hồn Sơn Trang,
không thể không có quan hệ với Quân gia ta! Cho dù con không phải là con dâu
của Quân gia, thậm chí con gái của Quân gia, thì Quân gia ta cũng không cho
phép bất cứ một người nào làm nhục!
– Tốt! Lời tam thúc quả thực rất tốt!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói tiếp:
– Dù cho tẩu có hảo ý không muốn liên lụy Quân gia, nhưng hiện tai, Quân gia
cũng không muốn rời đi! Thậm chí tẩu có muốn ra đi, ta cũng không cho tẩu quay
về Quản gia! Tẩu nghĩ mấy người chúng ta làm ra mấy chuyện này chỉ vì cái hôn
ước nhỏ nhoi sao? Hừ, chuyện này đã trở thành sự nhục nhã không thể chấp nhận
của Quân gia rồi!
Quân Mạc Tà trừng mắt nhìn nàng:
– Tẩu không cần phải tỏ ra thông minh đúng đắn! Nữ nhân luôn là như vậy, toàn
là hiểu biết nông cạn!
Thanh âm của Quân Mạc Tà vô cùng lạnh lùng, lời nói cũng có chút khó nghe,
nhưng khi vào trong tai của Quản Thanh Hàn lại trở thành những lời làm rung
động tâm can.
Quân Vô Ý gọi một hạ nhân vào, thầm thì vào tai hắn, hạ nhân đó nhanh chóng
tiến vào nhà trong, một lúc sau quay ra, trên tay cầm một hộp gỗ nho nhỏ, dâng
lên cho Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý cầm hộp gỗ trong tay nói:
– Thanh Hàn, trong hộp này là công văn từ hôn, cái công văn này, đã sớm được
chuẩn bị từ khi con mới bước vào đại môn của Quân gia rồi, mà chủ trì việc này
chính là lão gia tử. Đợi sau khi sự việc của Huyết Hồn Trang chấm dứt, ta sẽ
thay mặt toàn bộ Quân gia chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố Quản Thanh Hàn con và
Quân gia ta sau này không còn bất cứ quan hệ gì! Nhưng từ bây giờ tới lúc đó,
con vẫn là dâu của Quân gia ta! Dù cho bản thân con phủ nhận chuyện này, chúng
ta tuyệt đối cũng không đáp ứng!
Quân Mạc Tà cười dài một cái, nhìn hộp gỗ thản nhiên nói:
– Cái hộp gỗ này, ta tin rằng chỉ có hai kết cục. Thứ nhất, chúng ta bình an
vượt qua cửa ải này, sau đó chính tay ta sẽ mở nó ra, trả lại tự do cho tẩu!
Thứ hai, nó sẽ cùng chúng ta, còn có tẩu, đồng thời bị tiêu diệt, hóa thành
tro tàn. Dù cho nó bị tan nát hủy diệt, ta cũng quyết không để hắn nguyên vẹn
nằm trong Huyết Hồn Sơn Trang!
Quân Mạc Tà cười nhạt mà nói, nhưng câu nói nhàn nhạt này lại thể hiện quyết
tâm ngọc đá cùng tan, cùng nhau tiến vào địa ngục cũng không tiếc!
Đôi mắt phượng của Thanh Hàn đã đẫm lệ long lanh, khi nhìn thấy sự bình tĩnh
ung dung của Quân Mạc Tà, nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt tràn đầy anh phong hào
khí, chẳng hiểu vì sao nàng cảm thấy an tâm vô cùng.
Quản Đông Lưu đứng một bên nghe xong thì lòng như lửa đốt. Vốn dĩ khi con gái
lựa chọn hiên ngang lẫm liệt, làm hắn bi thương vô hạn, nhưng cũng không ít
vui mừng, nhưng chỉ sau vài câu nói, sự việc lại trở thành nông nỗi này, giờ
hắn có muốn khuyên bảo cũng không biết khuyên thế nào.
Hắn thở một hơi dài, hung hăng dậm chân nói:
– Quân tam đệ, sao… sao…ta phải nói sao cho cho đệ hiểu đây! Đệ lựa chọn
như thế chẳng khác nào phụ tấm lòng của đứa nhỏ Thanh Hàn này! Vì quốc, vì
gia, vì người, vì mình không được sao?
– Sự khó xử của Quản huynh ta đây hiểu rõ, kể cả tâm ý Thanh Hàn đứa nhỏ này
ta cũng hiểu rất rõ!
Quân Vô Ý cười cười giải thích:
– Quyết định của Quản huynh không sai chút nào, ta tin tưởng nếu chuyện này
xảy ra trên người của bệ hạ, bệ hạ chắc chắn cũng quyết định giống Quản huynh.
Không ai dám nói Quản huynh không đúng, chỉ có điều lập trường của chúng ta
bất đồng mà thôi!
– Mà trên thực tế, chuyện giống thế này cũng là mâu thuẫn lớn nhất giữa quân
đội chúng ta và phe chính trị! Phe chính trị mong muốn ổn định, quân đội thì
thiết huyết, đây là việc không thể trung hòa, nếu chính trị mà dùng máu nói
chuyện, quốc gia sẽ bị chia năm sẻ bảy, nhưng nếu quân đội lại mong muốn bình
an, họa diệt quốc chắc chắn không xa!
– Mà Quân gia chúng ta chính là gia tộc đứng đầu quân đội, nếu thỏa hiệp
trong chuyện này, chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ? Không phải không
muốn làm, mà là không thể làm, và cũng vì không dám làm (chuyện thỏa hiệp)!
Quản Đông Lưu vỗ mạnh trán mình: “Ta tại sao lại quên chuyện này! Chạy đến nhà
của một gia tộc cuồng chiến nhất một nước mà nói chuyện từ hôn, rõ ràng là chê
sống lâu mà! Đều là thằng súc sinh nhà mình trước mặt mọi người to mồm nói
toạc việc này, hại cả Quân gia và Quản gia. Đúng là thành sự không đủ, bại sự
có thừa!”
– Quản huynh cứ vì Quản gia mà an bài mọi chuyện, cuối cùng dù cho kết quả có
thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không trách huynh. Còn Thanh Hàn, trong
khoảng thời gian này ta muốn nó vẫn sống ở Quân gia!
Quân Vô Ý mỉm cười, thanh âm tuy rất hòa hoãn nhưng tuyệt đối không thể cự
tuyệt.
Quản Đông Lưu thở dài một tiếng, trầm mặc một hồi rốt cục cũng đứng dậy, sải
bước đi ra ngoài. Việc đã đến nước này, không cách nào uốn cong tìm đường sống
được nữa rồi, hắn là gia chủ một thế gia, cũng phải an bài rất nhiều chuyện,
dù sao thì tai nạn không chỉ giáng xuống đầu Quân gia, còn có cả Quản gia nữa!
– Còn chuyện Quản nhị nhị công tử và nữ tử kia, ta đã có chủ ý. mong Quản
huynh ngàn vạn lần không cần nhúng tay vào việc này.
Quản Đông Lưu vừa bước ra đã muốn lập tức đi Nghê Thường Các Linh Vụ Hồ tìm nữ
tử thanh lâu tên Nguyệt Nhi kia tính toán nợ nần, nhưng sau khi Quân Vô Ý nói
vọng ra một câu, hắn đành từ bỏ ý niệm đó ngay.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa thì ngừng lại một chút mới nói:
– Lệ gia chỉ cho chúng ta hai tháng thời gian thôi, mong Quân tam đệ sớm có
chuẩn bị!
Quân Vô Ý chớp chớp mắt, nặng nề trả lời:
– Cảm tạ Quản huynh, huynh cũng trở về chuẩn bị đi!
Quản Đông Lưu nhún vai, tiếp tục bước đi.