– Vì sao ta không thanh thản? Thanh Hàn vẫn là nữ nhi của Quản gia, chuyện
này cũng vì nó mà xảy ra, nếu gia tộc có năng lực bảo vệ nó, đương nhiên sẽ
hết sức mà làm, nhưng chuyện này gia tộc không có năng lực đó, hi sinh nó cũng
là cách duy nhất có thể làm!
– Ngươi nói lời chó má gì thế? Ngươi và gia tộc đã từng thử ra sức cố gắng
chưa mà biết che chở không được? Chỉ biết lợi dụng nữ nhi còn sống sờ sờ ra
đó, ngươi có còn là nam nhân nữa không? Ngươi chỉ là một tên nhu nhược!!!
Quân Mạc Tà nổi giận nói tiếp:
– Đụng phải thế lực to lớn thì ngươi câm cái mồm ngươi lại, nếu người mà nữ
nhi của ngươi đụng phải không có thế lực bằng Quản gia của ngươi, nàng cần tới
các ngươi che chở sao? Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đến khi đụng chuyện thì lại
hèn nhát tìm cớ!
Quản Đông Lưu sắc mặt bình thản:
– Nếu chỉ hi sinh một người mà có thể cứu Quản gia, vậy thì có gì không đáng?
Nếu ta có thể hi sinh tính mạng của ta mà có thể cứu cả Quản gia thì ta đã sớm
tìm lão đầu Lệ Tuyệt Thiên để liều mạng rồi, nhưng thật sự là không phải như
thế! Ta sính cường trong một lúc bồng bột sẽ mang lại tai ương ngập đầu cho
Quản gia, chỉ vì bảo vệ nữ nhi của bản thân mà làm cho cả gia tộc chôn vùi
theo, như thế thì cả thế gian này có ai bảo ta cao thượng hay không? Ta lựa
chọn như vậy, đương nhiên vì Quản gia, nhưng cũng vì cả tình nghĩa của thông
gia hai nhà, vì cả sự an toàn của Quân gia mà suy nghĩ. Nếu ta là loại người
không cần biết trắng đen, đem tất cả mọi chuyện trút hết lên đầu Quân gia, thử
hỏi Quản gia ta có bị tổn thương chút nào không, hay phải trả giá là Quân gia?
Không thể không thừa nhận những lời nói của Quản Đông Lưu là có đạo lý. Hắn
chính là gia chủ của Quản gia, tại thời điểm mấu chốt phải làm ra lựa chọn khó
khăn, hắn cũng không vứt bỏ Quân gia, điều này thật sự là đáng quý. Tuy nhiên,
có đạo lý, có đáng quý, nhưng không có ý nghĩa, vậy thì cũng chẳng là gì!
Quân Mạc Tà nói một cách khí phách vô cùng:
– Quản gia gia chủ nói rất đúng, đại tẩu Thanh Hàn hiện tại là người của Quân
gia ta, từ lâu đã không còn là người của Quản gia! Sống là người của Quân gia,
chết là ma của Quân gia! Con gái gả chồng giống như nước trong chén đã hất đi,
vì thế không còn quan hệ gì với Quản gia các ngươi! Như vậy ngươi làm chó gì
có quyền quyết định tương lai của Thanh Hàn?
Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó khinh bỉ nói tiếp:
– Thêm vào đó, gia tộc của ngươi đến con gái của mình còn không bảo vệ an
toàn được, vậy thì cố thở thêm vài hơi chó má, kéo dài hơi tàn làm con mẹ gì?
Cả gia tộc các ngươi lau cổ chờ người ta chặt đi!
Quản Thanh Hàn bị Huyết Hồn Sơn Trang nhìn trúng, nếu không đáp ứng bọn chúng,
dù là Quân gia hay Quản gia cũng không tránh được tai kiếp này! Quyền uy của
Huyết Hồn Sơn Trang từ trước đến nay chưa một ai dám thách thức!
Lựa chọn của Quản Đông Lưu, thậm chí của cả Quản gia tuy là bất đắc dĩ, nhưng
thật sự, đứng trên khía cạch khác mà nhìn thì hành động đó thật sự không đáng
trách!
Nếu chuyện này xảy ra với bất cứ gia tộc nào, rất nhiều người sẽ lựa chọn cách
làm này, thêm vào đó, ở thời đại này, nữ tử hòa thân (kết hôn chính trị, có
mục đích riêng) cũng là chuyện rất bình thường. chuyện hi sinh một nữ nhân để
cứu cả gia tộc trong mắt Quản Đông Lưu, thậm chí trong mắt rất nhiều người
sống trên đời này chính là chuyện thường tình phải làm, căn bản là không có
bất cứ mâu thuẫn gì khi ra quyết định.
Chỉ là một nữ nhân mà thôi, dù là con gái ruột mình thì đã sao? Cũng không có
gì khác!
Tuy nhiên, Quân Mạc Tà không bao giờ cho phép hắn sống một cách sỉ nhục như
thế!
Nữ nhân của gia tộc mình cũng không thể bảo vệ thì làm nam nhân cái chó gì?
Sống khuất nhục như thế mà chịu được sao? Trong suy nghĩ của Quân Mạc Tà,
chuyện này không phải là vấn đề danh tiết của Quản Thanh Hàn, cũng không phải
vấn đề sinh tồn của gia tộc, mà vấn đề là nguyên tắc làm người của hắn!
Có lẽ quyết định như Quân Mạc Tà là vô cùng ngu xuẩn, bởi vì quyết định thế
này coi như là ra án tử cho cả hai đại gia tộc Quản gia và Quân gia. Tuy
nhiên, trong lòng Quân Mạc Tà, việc này không còn cách nào khác, hắn quyết
không bao giờ lùi một bước!
Cho dù việc này làm cho mấy ngàn vạn người của Thiên Hương quốc bồi táng theo
đi chăng nữa, Quân Mạc Tà vẫn quyết định như cũ!
Sinh tử thì sao? Có cái chó gì quan trọng đâu!
Nhân hoạt nhất khẩu khí, Phật tranh nhất lô hương! (Người sống chỉ một hơi,
Phật giành một lò hương)
Nếu đẩy một nữ nhân vô tội vào vũng lầy để bản thân mình sống sót thì thà là
chết còn tốt hơn!
Mà cũng không cần biết là vô tội hay có tội, chỉ cần biết làm vậy là sỉ nhục!
Nam nhân thì không thể chấp nhận bị sỉ nhục, chứ đừng nói tới việc này xảy ra
ngay trong nhà hắn!
Cho dù chuyện này xảy ra trong gia tộc nào khác, nếu Quân Mạc Tà mà nghe được,
hắn tuyệt đối không đi trừng phạt tên cường hào ác bá hà hiếp dân nữ mà trước
hết hắn sẽ diệt sạch cả nhà mà quyết định tống con gái mình vào miệng cọp:
“Các ngươi không có tư cách sống trên đời này! Nếu tôn nghiêm của bản thân
mình mà cũng chà đạp như thế, thì sống làm chó gì nữa? Không phải các ngươi
muốn sống sót sao? Vậy thì trước tiên lão tử giết hết các ngươi! Ta cho các
ngươi sống! Sống cái đầu bà nội các ngươi á!” (Nguyên văn là cái đầu mẹ nhà
ngươi, nhưng ta chơi luôn là đầu bà nội cho máu )
Luận điệu của Quân đại sát thủ không cần nghi ngờ gì, chính là vô cùng khác
thường! Suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của thế giới này,
đương nhiên cũng khó tìm được người có suy nghĩ giống như hắn!
Quản Đông Lưu vô cùng tức giận, bắt đầu to tiếng:
– Quân tam thiếu, nếu thực sự ngươi làm vậy, chính tay ngươi sẽ mang tai ương
tới cho Quân gia! Chỉ vì nhất thời nóng nảy, xúc động mà làm ra quyết định
này, ngươi có nghĩ sau này bao nhiêu tai kiếp sẽ ập xuống chưa? Mà chẳng lẽ
Quân gia là của một mình ngươi hay sao?
Quân Mạc Tà đứng thẳng người, hiên ngang mà nói:
– Ta là người thừa kế duy nhất của Quân gia! Tương lai Quân gia tất cả nằm
trong tay ta! Nếu Quân gia bắt buộc phải chịu diệt trong tay của ta, ta cũng
không ngại nó bị diệt sớm một chút! Quyết định của ta, chính là quyết định của
toàn bộ Quân gia! Quản gia chủ, Quân gia ta không đồng ý từ hôn! Quản gia các
ngươi bỏ ý định đó đi, ta cũng không muốn quan tâm tới!
Hắn nói xong thì quay đầu lại nhìn Quản Thanh Hàn:
– Nếu thực lực của Quân gia không thể bảo toàn cho nàng, vậy thì trước thời
điểm cuối cùng mà Quân gia bị tiêu diệt, ta sẽ tận tay giết chết nàng! Thà
rằng toàn bộ chết sạch, ta cũng không để mọi người chịu sỉ nhục!!!
Chuyện của Quản Thanh Hàn đã đánh thức toàn bộ sự bướng bỉnh trong lòng Quân
Mạc Tà. Những lời này nói ra đã thể hiện rõ ràng cái tà khí vô cùng quen thuộc
trong lòng hắn!
Vì một người mà chết vạn người sao? Không sao cả! Cái gì là đại nghĩa, cái gì
là đại cục, biến mẹ nó đi cho đẹp trời!
Người của Quân gia, sống là người Quân gia, chết là quỷ Quân gia, dù là sống
hay chết, cuối cùng đều phải thuộc về Quân gia!
Tính tình của Quân Mạc Tà dù là kiếp trước hay kiếp này đều cực đoan như thế!
Nếu chuyện hôm nay không phải xảy ra trên người Quản Thanh Hàn mà là của một
nữ nhân hắn không quen biết, hắn vẫn quyết định như thế!
Cả khuôn mặt của Quản Thanh Hàn đã tràn ngập nước mắt!
Trong lòng nàng sớm đã tuyệt vọng, cũng đã chấp nhận rồi! Huyết Hồn Sơn Trang,
một đại thế lực của nhân gian, dù cho người tài trên đời này có vô số, nhưng
có mấy ai can đảm làm trái mệnh lệnh của Huyết Hồn Sơn Trang? Nếu Quản Đông
Lưu vẫn khăng khăng muốn từ hôn, Quân Vô Ý cũng vô phương mà ngăn cản. Dù sao
thì Quản Thanh Hàn vẫn là nữ nhi của Quản gia, chỉ cần sau khi từ hôn thì nàng
và Quân gia không còn bất cứ liên hệ gì!
Quản Thanh Hàn thậm chí đã nghĩ, chấp nhận vì gia tộc mà hi sinh, chuẩn bị sẵn
sàng vừa tới Huyết Hồn Sơn Trang là tự sát ngay lập tức!
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ trong thời khắc quan trọng này, Quân Mạc Tà lại
là người đứng ra bảo vệ nàng! Tên em chồng mà ngày thường mình luôn khinh bỉ,
tên em chồng mà mấy tháng nay ngày nào cũng bị nàng ngược đãi, tên em chồng
quần áo lụa là này lại nói ra những lời cao thượng như thế!
Không thể ngờ hắn vì nàng mà chấp nhận bị hủy diệt, ngẩng cao đầu mà chấp nhận
vận mệnh bi thảm, thậm chí không tiếc bồi táng cả gia tộc!
Từ những lời nói kiên quyết tới cực điểm của Quân Mạc Tà, Quản Thanh Hàn cảm
nhận được quyết tâm Quân Mạc Tà vì nàng mà không tiếc hi sinh hết thảy, không
tiếc đối đầu cùng khắp thiên hạ!
Giây phút này, Quản Thanh Hàn cơ hồ muốn khóc lớn lên! Khi mà cả gia tộc và
phụ thân của mình đã chấp nhận vứt bỏ nàng, thời điểm đen tối nhất cuộc đời
nàng, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ngờ lại có một người không tiếc bất
cứ điều gì thay nàng ra mặt!
Thân hình của Quân Mạc Tà gầy gầy, bả vai cũng không hề rộng lớn, lúc này bỗng
nhiên trở thành chỗ nương tựa tin cậy nhất của nàng! Trong thời khắc sóng to
gió lớn này, bờ vai gầy gầy này không ngờ lại là chỗ dựa tin cậy duy nhất của
nàng!
Lúc này nàng còn vì chuyện tình của Quản Thanh Nguyệt đối với Nguyệt Nhi vô
cùng cảm động, nhưng bây giờ xem ra, Quản Thanh Nguyệt làm sao mà so sánh với
Quân Mạc Tà đây? Tối thiểu, lần này Quản Thanh Nguyệt tới đây là khuyên nhủ
mình chấp nhận từ hôn tái giá, mà Quân Mạc Tà lại không chút do dự lựa chọn
đứng ra bảo hộ nàng!
Một người nhục nhã sống tạm bợ, vì sinh tồn của bản thân mà có thể bán đứng tỷ
tỷ, vì một nữ tử thanh lâu mà không thèm để ý tới nguyên tắc làm người. Người
còn lại thì vô cùng ương ngạnh, khảng khái kịch liệt, dấn thân vào nguy hiểm
không từ nan!
Hai người cơ bản là không thể so sánh, giống như hai thái cực, giống như trời
và đất!
Khi nghĩ đến đây, trên mặt Quản Thanh Hàn đột nhiên nóng rực đỏ hồng lên,
trong lòng nàng hiện ra một suy nghĩ vô cùng xấu hổ: ” Chẳng lẽ trước kia hắn
là thật tình đối với ta? Nhưng vì hắn e ngại khác biệt thân phận nên mới ra vẻ
như vậy? Nếu không, tại sao hôm nay hắn lại kích động như thế này? Thậm chí
một chút do dự cũng không có, giống như đã sớm chuẩn bị từ trước, chấp nhận
đối chiến với cả thiên hạ, không tiếc vì mình mà tan xương nát thịt?”
“Trời ạ, ta phải làm sao cho đúng đây?”
Nàng vô cùng mâu thuẫn, cảm giác vừa tuyệt vọng, vừa kích động, lại vừa cảm
động đan xen lẫn lộn dâng lên trong tâm khảm của nàng.
Tuy nhiên, nàng không bao giờ biết, Quân Mạc làm ra sự tình như vậy căn bản
không phải vì nàng, mà là vì nguyên tắc sống của Quân Mạc Tà! Nguyên tắc vĩnh
viễn bất biến của Quân Mạc Tà: Sự kiêu ngạo!
Thà rằng cuồng chiến với thiên hạ, tuyệt không nhục nhã sống tạm bợ!
Trong lòng vị sát thủ chi vương này, sống hay chết chẳng qua chỉ là một hồi
mộng ảo, chỉ là chuyện thường, không cần để ý!
Nhưng kiêu ngạo và nguyên tắc đối nhân xử thế lại chính là động lực vĩnh viễn
không bao giờ thay đổi của Quân Mạc Tà!
Chuyện này quyết không thỏa hiệp!
Quản Đông Lưu bị thái độ kịch liệt của Quân Mạc Tà hù dọa, trong lòng cảm thấy
rối bời không biết làm sao, nhưng khi nghĩ tới cơ nghiệp của gia tộc phát
triển mạnh mẽ trong mười năm nay, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, hướng về
Quân Vô Ý nói:
– Quân tam đệ, tam thiếu lời nói vô cùng hào khí. Tuy nhiên, tuổi trẻ khí
thịnh, kế sách đương nhiên không thể vẹn toàn, ta mong Quân tam đệ hãy cẩn
thận suy nghĩ, lấy đại cuộc làm trọng! Quản gia ta đương nhiên không thể so
sánh với Quân gia, nhưng thế lực của Huyết Hồn Sơn Trang….
Quân Vô Ý cười nhạt, khuôn mặt vô cùng thong thả nói:
– Mạc Tà nói đúng vô cùng! Thanh Hàn vẫn là con dâu của Quân gia ta thì chính
là người của Quân gia! Mà quyết định của Mạc Tà cũng chính là quyết định của
toàn bộ Quân gia ta!
Giọng nói của Quân Vô Ý vang vọng, hắn trầm tĩnh ngồi trên xe lăn, lưng thẳng
tắp, bả vai rộng lớn đưa ra, tựa hồ như muốn gánh vác toàn bộ sự kiện mưa to
gió lớn này!
Quân Mạc Tà thì còn có thể nói còn trẻ khí, nhưng những lời này từ trong miệng
Quân Vô Ý xuất ra chính là chiến thư quyết định đối mặt với Huyết Hồn Sơn
Trang, không chết không thôi!
Quản Đông Lưu vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc nửa ngày không nói gì. Đột nhiên
trong lòng hắn dâng lên dự áy náy vô cùng: “Mình đã chấp nhận buông tay với
chính nữ nhi của mình, nhưng tên thiếu niên của Quân gia lại không một chút
nào do dự ra quyết định này!”
Hắn còn chưa biết Quân gia còn có mối thù không đợi trời chung với cả Phong
Tuyết Ngân Thành! Mà hiện tại, vì chuyện của Quản Thanh Hàn, lại đối đầu với
Huyết Hồn Sơn Trang!
Toàn bộ Quân gia phải đối đầu với cả hai đại thế lực của toàn bộ đại lục! Một
Nam một Bắc, cả lưng và mặt đều thọ nạn vô cùng!
Tuy nhiên, cả hai thúc điệt Quân Mạc Tà và Quân Vô Ý không ngờ là vẫn có thể
cười lạnh nhạt như thế