Liền đó tay trái duỗi thẳng, bắt lấy yết hầu một tên sát thủ xuất chỉ xuyên
thủng, tay phải chẳng biết lúc nào đã đến trước cổ một gã khác, sau đó như tia
chớp lui về phía sau, đâm vào ngực tên sát thủ sau lưng, hai khuỷu tay rất
nhanh thoát ra ngoài một cách xảo diệu, tên sát thủ sau lưng đơn đao trong tay
vừa vặn thuận theo da thịt xuyên thấu quần áo, nhưng da thịt lại không hề bị
thương nửa điểm!
Tiếp theo người thứ nhất thất khiếu phụt máu kêu thảm bay ra, lại có hai gã
sát thủ ngã xoay tròn trên mặt đất, mà tên sát thủ ở sau lưng thần bí nhân, vẻ
mặt hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng nổi, ngay sau đó ngũ quan tuôn
trào máu tươi, thân thể chậm rãi nhũn xuống, hiện ra một tư thế cực kì quái
dị, tất cả mọi người ở đây có kinh nghiệm của ai là không phong phú?
Liếc sơ liền nhận ra người này tất cả xương cốt trong lồng ngực cùng cột sống
cũng đã hoàn toàn bị đánh nát. Như sét đánh ngang tai , thần bí nhân đột nhiên
xuất hiện tựa hồ nương theo thiên địa ra oai, nhất cử giết chết sáu gã sát
thủ!
Chỉ trong nháy mắt, sáu tánh mạng đã triệt để tiêu tùng! Tựa hồ trong mắt hắn,
những sát thủ thân kinh bách chiến nghiêm khắc luyện ra lãnh huyết sát thủ cứ
như vậy không chịu nổi một kích, không đáng giá nhắc tới! Giải quyết sáu nhân
mạng, người này thậm chí hoàn toàn không có hiển lộ ra huyền khí phẩm giai!
Chỉ dựa vào năng lực, nhất cử sát tử sáu gã cao cấp sát thủ? ? !
– Đi theo ta đi!
Thần bí nhân che mặt, thanh âm trầm thấp hướng về vài tên thị vệ Quân Gia
quát.
– Còn có thiếu gia của ta, thỉnh tiền bối…
Quân Hổ kịch liệt thở phì phò, nhưng vẫn cố quay đầu nhìn lại, hắn lời còn
chưa nói hết, đã bị thần bí nhân cắt đứt:
– Quân Mạc Tà đã sớm rời đi! Các ngươi còn chờ cái rắm! Nếu không các ngươi
cứ ở đây, hắn hẳn đã về đến nhà !
Giải thích xong không chút chần chờ hướng về phía đường lớn phóng đi , bọn
người Quân Hổ nghe nói thiếu gia đã thoát hiểm, trong lòng giật mình, trong
lòng như có tiếng trống trận động viên, tất cả bước đi theo hắn.
Thần bí nhân cũng không nói gì sai , nếu không phải vì cứu bọn họ , Quân đại
thiếu chính xác đã đến nhà! Vì thần bí nhân, chính là bản thân Quân Mạc Tà .
Sau khi hắn ly khai mấy tên thị vệ lập tức cỡi trường bào, che kín gương mặt,
nhanh chóng thi triển ra Âm Dương Độn, vô thanh vô tức tiềm nhập trong đất,
nếu không bởi vì cứu vớt Quân Hổ mấy người này, đại khái hắn có thể trực tiếp
độn trở lại Quân gia đại trạch, dù sao nơi đây cách cũng không xa lắm, Quân
đại thiếu tuy công lực còn thấp, nhưng một hơi độn trở về là có thể làm được .
Tất cả mọi người chú thị trên mặt đất, ai có thể dự đoán được, trên đời này
lại có người có thể trong lòng đất mà tự do đi lại ?
Chuyện không thể tưởng tượng nổi này căn bản phá vỡ nhận thức của mọi người!
Theo sự tích bắt đầu của Huyền Huyền đại lục , loại chuyện này chưa bao giờ
xảy ra, đương nhiên là không một ai có thể nghĩ đến.
Bất quá, Khai Thiên Tạo Hoá Công vốn là không phải công pháp của thế giới này,
sớm đã vượt qua phạm trù huyền khí, không có lời giải thích hợp lý, nếu không
chẳng phải phụ đi hàm nghĩa sâu sắc của mấy chữ” Đoạt thiên địa tạo hóa”!
Đúng là nhờ vào vật hỗ trợ thần kỳ nên với thực lực chưa đâu vào đâu của Quân
tam thiếu mới có thể nhấc tay gọn gàng linh hoạt xử lý sáu nhân mạng, đơn giản
là không ai có thể dự đoán được, hắn rốt cuộc xuất hiện như thế nào !
Từ nghi hoặc, khiếp sợ, cho tới khi phản ứng, thậm chí là xuất thủ, là cả một
quá trình. Tuy nhiên quá trình này đối với một sát thủ được ma luyện bất quá
chỉ là vài giây mà thôi, nhưng đối với Quân đại sát thủ mà nói, cũng đã quá
đủ!
Chỉ như vậy cũng đủ để Quân Đại Thiếu sưu tập tính mạng vài tên sát thủ, thậm
chí, đến phi đao hắn cũng chưa dùng tới mà đã mở ra một lỗ hổng trong vòng
vây! Giờ phút này, bên kia hắc y sát thủ Lý Chí Vũ đã xác nhận sự tình không
đúng, xoay người hướng về bên này bay đến, công lực toàn bộ vận chuyển, cơ hồ
là tại mặt đất phi hành, hộ thân huyền khí màu vàng sáng xoay tròn quanh thân
thể của hắn vần vũ vô cùng chói mắt, giống như trong đêm tối đột nhiên xuất
hiện một mặt trời nhỏ !
Mưa như trút nước rơi vào vầng hào quang huyền khí của hắn, rõ ràng giống như
bóng đèn nêông thời nay, tiêu điều, lạnh lẽo! Tại bên người của hắn, có thêm
hai bóng hoàng sắc huyền khí hào quang cũng lóe sáng, độ sáng cùng Lý Chí Vũ
so sánh cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Ba gã Địa Huyền sát thủ, cơ hồ là đồng thời hướng bên này tiến tới gần! Mà giờ
khắc này, phía sau Quân Mạc Tà, mười tên sát thủ bi phẫn đuổi đến, ngăn ở
trước mặt Quân Mạc Tà là một hắc y nhân bịt mặt, người này cầm trong tay
trường kiếm đứng ở nơi đó, sừng sững không nhúc nhích , giống như tạo thành
một tường thành vững chắc vây kín, ngăn cản Quân Mạc Tà dẫn đầu bọn thị vệ phá
vòng vây.
Trên người hắn mịt mờ bao phủ một tầng huyền khí hào quang! Ngọc Huyền cao
thủ! Xem ra người này, hẳn là nhị đội trưởng của tiểu đội sát thủ.
Người này không cần vây công, không cần giết người, điều duy nhất hắn cần làm
là ngăn lại việc Quân Mạc Tà phá vòng vây, làm cho bọn họ lại rơi vào vòng vây
sát thủ một lần nữa.
Bởi vì thế lực hiện giờ của bọn họ, trước hiểm cảnh đông đảo địch nhân vây
quanh tuyệt đối không thể kiên trì tới lúc viện quân của Quân gia tiến đến!
Sinh tử thắng bại, chính là trong giờ phút này!
Nhưng Quân đại sát thủ há có thể cho hắn được như mong muốn? Giờ phút này Quân
Mạc Tà đứng đầu tiên trong đội ngũ, cả thân hình giống như một con dao nhọn
sắc bén hay một thanh trường mâu vô địch, không chút do dự tiến thẳng về phía
trước không chút chậm lại, đối mặt với quang ảnh của trường kiếm, hắn lại đưa
lồng ngực ra nghênh đón! Tư thế này cực kỳ giống như đi tự sát!
Hào quang lóe lên rồi từ đó càng ngày càng sáng, những hạt mưa rơi tí tách
trên màn hào quang này vỡ tung tóe như rơi trên đất bằng!
Vị hắc y Ngọc Huyền sát thủ này đã ra tay toàn lực! Phải giết chết thần bí
nhân này, người này chắc chắn là một nhân vật trọng yếu của Quân gia!
Một đạo trong suốt kiếm quang, trước như thiểm điện thu về, sau đó giống như
một con cự long màu xanh, cưỡi sét đạp mây, hô phong hoán vũ đâm thẳng đến
ngực Quân Mạc Tà ! Một kiếm này phạm vi sát thương trọn vẹn bao phủ toàn bộ
năm thước trước người Quân Mạc Tà, nhất kiếm chi uy, phái nhiên mạc ngự (uy
thế một kiếm, không ai có thể phòng ngự)!
Một kiếm này sau khi phát ra, vị sát thủ Ngọc Huyền này liền nhận ra được đây
thật sự là thế kiếm đỉnh phong mà hắn có thể thi triển ra trong mấy chục năm
tu luyện Huyền khí!
Giờ phút này, dù cho ở trước mặt hắn chính là một vị Địa Huyền đỉnh phong cao
thủ, hắn cũng tin tưởng, trong thời khắc này hắn cũng không cho người đó bước
tới được một bước nào! Huống chi trước mặt chỉ là một tên cao thủ che mặt vô
danh?
“Đến cả hào quang huyền khí hắn cũng không thể phát ra là đủ hiểu trình độ thế
nào rồi! Chẳng lẽ nói hắn là một Thần Huyền cao thủ hay sao? Nếu hắn thật sự
là cao thủ Thần Huyền, đương nhiên có thể phá vỡ vòng vây của mình. Nếu có thể
chết trong tay một vị thần huyền thì xem ra cũng là một loại danh dự cho ta!”
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, không ngờ vị sát thủ Ngọc Huyền
này lại còn có thể trầm tĩnh suy nghĩ cho bản thân như thế.
Hiển nhiên, chuyện này là không có khả năng, có nói ra cũng thấy vớ vẩn. Nếu
thật sự thần bí nhân này là một cao thủ Thần Huyền, chỉ sợ hắn nhấc tay một
cái là cả đám sát thủ sẽ tan xương nát thịt ngay, cần gì phải dây dưa với đám
nhóc như hắn! Thêm vào đó, cao thủ Thần Huyền đâu phải là dưa cải ngoài chợ,
muốn có là có sao?
Thế kiếm như thiểm điện, mà tốc độ của Quân Mạc Tà hướng tới thanh kiếm cũng
nhanh không kém!
Khi hai bên sắp chạm vào nhau, trong mắt tên hắc y sát thủ Ngọc Huyền hiện rõ
vẻ hưng phấn tàn nhẫn, đã tới khoảng cách này rồi thì có muốn tránh cũng không
kịp nữa rồi! “Dù cho mình có muốn biến chiêu, tha cho hắn một mạng cũng là
chuyện không thể, huống chi tên này giống như sợ chết không được đẹp mắt hay
sao mà mang cả người bay đến đón thanh kiếm, chẳng lẽ đây là tuyệt chiêu “chịu
chết” trong truyền thuyết sao!”
Tuy nhiên, trong chớp mắt khi hai bên sắp va chạm vào nhau, phía dưới chân
Quân Mạc Tà không chậm đi một chút nào, tốc độ cũng không hề giảm xuống, nhưng
toàn bộ nửa thân trên của hắn đột nhiên uốn một cái ngược hẳn với các quy tắc
thông thường mà cơ thể con người có thể làm ra!
Quả thật là quá quỷ dị!
Loại chuyện không thể tưởng tượng ra lại có thể phát sinh thế này! Trừ khi cái
eo của Quân Mạc Tà là một loại đồ chơi có gắn ổ bi chuyển động bên trong, mới
có thể muốn xoay kiểu nào thì xoay, nếu không thì tuyệt đối không thể làm ra
động tác này!
Chuyện này người thường có thể thực hiện hay sao trời??!!!
Soạt!!!
Thanh kiếm lạnh như băng mang theo Ngọc Huyền quang mang đâm xuyên từ bên trái
quần áo trên ngực của Quân Mạc Tà rồi bắn ra từ bên phải, cả thân kiếm lạnh
ngắt dán chặt vào trước ngực Quân Mạc Tà, một tia máu bắn ra, hòa lẫn vào cơn
mưa xối xả!
Tuy rằng Quân Mạc Tà thay đổi tư thế cực kỳ nhanh chóng, xoay người một góc độ
cực hạn vô cùng tinh diệu, nhưng cuối cùng vẫn bị mất đi một phần da thịt!
Nhưng sự hi sinh nhỏ nhoi này, hoàn toàn đáng giá!
Bởi vì toàn thân Quân Mạc Tà như một viên đạn pháo phi hành với tốc độ muốn
ngừng cũng không ngừng được, đâm thẳng vào giữa ngực tên sát thủ Ngọc Huyền!
Ầm một tiếng vang lên trong không trung, với quán tính khổng lồ như thế, vị
cao thủ Ngọc Huyền này cũng bị đánh bay, hai chân hổng khỏi mặt đất, cả người
bay theo cơ thể của Quân Mạc Tà. Quân Mạc Tà là bay tới, còn hắn là bắn ngược
ra sau! Mà cú bắn ngược này là thân bất do kỷ! Sự hưng phấn vẫn còn vấn vương
trong đầu hắn lại bị đả kích bắn ngược ra sau, trong mắt vị sát thủ Ngọc Huyền
này, sự hưng phấn tàn nhẫn khi nghĩ mình đã giết được đối thủ chưa kịp biến
thành ánh mắt sợ hãi kinh ngạc thì mấy tiếng “rắc, rắc” khô khốc đã vang lên
trong không trung. Lúc này thì khuỷu tay của Quân Mạc Tà đã đang đâm thẳng vào
bộ vị trái tim của hắn.
Lúc này hắn vẫn chưa kịp phản ứng, cảm giác đau đớn còn chưa theo dây thần
kinh cảm giác truyền tới đại não thì tay phải của Quân Mạc Tà đã ra liên tục
ba chưởng, tất cả đều đập thẳng một cách nặng nề vào cổ họng của hắn! Xương
yết hầu yếu ớt của hắn vang lên tiếng crắc crắc như tiếng thủy tinh vỡ vụn va
đập vào nhau. Khi đầu của hắn dưới tác động của ba chưởng tay phải chưa kịp
ngửa hết ra phía sau thì hai ngón tay của bàn tay trái của Quân Mạc Tà đã bắn
ra, mang theo kình phong rát mặt, ra tay hầu như đồng thời với tay phải, đâm
thẳng vào bộ vị không kém tàn nhẫn so với tay phải: Hai hốc mắt của tên sát
thủ!
Màu đen, màu trắng ngà, cùng màu đỏ đồng thời phụt ra!
Cái này cũng chưa tính là gì, Quân Mạc Tà hạ thân hai cái đầu gối cũng lấy tốc
độ cực cao nhấc chân vừa chạy vừa không ngừng thúc vào bộ hạ của hắn.