Dị Thế Tà Quân – Chương 165: Vương gia tham gia làm cổ đông! – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 165: Vương gia tham gia làm cổ đông!

Vẫn là câu nói kia “Học vô tiền hậu, đạt giả vi sư”, ở phương diện ủ rượu
thành tựu của đối phương xác thực cao hơn so với bản thân mình rất nhiều, cho
nên Tống Thương hoàn toàn không có nửa điểm cảm giác mình bị mất thể diện khi
phải bái người thanh niên trước mặt làm sư phụ, trái lại cảm thấy rất vinh
hạnh, ngược lại, rất kích động, thậm chí là rất hưng phấn là đằng khác.

“Ngươi đáng lẽ có thể tiến được xa hơn, phải thừa nhận một điều rằng, vì rượu
ngươi cũng đã hao tổn rất nhiều tâm sức. Thế nhưng ngươi sai rồi, ngươi sai ở
chỗ đạt được một chút thành tựu thì dừng lại, không tiếp tục phấn đấu nữa”.
Quân Mạc Tà không chút khách khí nói: “Như ngươi vừa nói đó, đỉnh cao trong
đời là rượu mà ngươi đã ủ được từ vài chục năm trước, cái mà ngươi cho là thế
gian tuyệt phẩm. Mới đầu nghe thấy dường như rất có khí thế, tuy nhiên một câu
nói kia đã ngăn cản con đường phát triển của ngươi, đem tất cả khả năng để
ngươi có thể tiến thêm một bước nữa toàn bộ bị chôn vùi.”

“Chính vào khoảnh khắc ngươi tự thỏa mãn với hai vò rượu kia mà dừng tay lại,
ngươi đã bại bởi chính bản thân mình rồi, bại bởi vì lòng tự mãn, bại vì tự
cho rằng mình đã đứng trên đỉnh cao trong nghề ủ rượu rồi”

Tống Thương đột nhiên nghe thấy những lời này, giống như được cảnh tỉnh, chẳng
khác gì bị dội một gáo nước lạnh lên đầu cả, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đúng
vậy, bản thân năm xưa sau khi ủ ra rất nhiều rượu, lại thấy không có thêm nửa
điểm tiến bộ, thì trái lại ngày ngày đắc chí, tự cho rằng trên đời không còn
ai giỏi hơn mình, ai ngờ bản thân đã thảm bại từ lâu rồi….

“Cũng như tu luyện Huyền khí vậy, nếu có một người cho rằng, ta trong ba năm
đã trở thành Địa Huyền cao thủ, với tốc độ tiến giai trước nay chưa từng có
như thế, đề thăng lên Thiên huyền cảnh giới cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà
thôi”. Người như vậy cho dù mất cả đời cũng không chắc có thể đột phá Thiên
huyền cảnh giới,chứ đừng nói là đạt tới những cảnh giới cao hơn!”

“Nhưng nếu thành tựu tu luyện Huyền khí can hệ đến sinh mạng của mình và người
nhà lại khác, tuy bị áp lực, bản thân không phút nào được thảnh thơi, dù tiến
giai chậm nhưng vẫn có thể tiền bộ .”

“Nhưng ủ rượu thì bất đồng, thủy chung ngươi đã không đủ kiên trì. Bằng không,
hôm nay dù có thất bại nhưng cũng không thê thảm tới mức không có khả năng
hoàn thủ như thế này.” Quân Mạc Tà thâm thúy nói: “Cho nên phải kiên trì a.”

Tống Thương được sư phụ giáo huấn, tâm phục khẩu phục, cúi đầu lắng nghe. Chỉ
có Ưng Bác Không và Vương gia là có chút khinh thường đứng dậy: Tiểu tử này
vừa rồi còn nói có sách, mách có chứng, miệng lưỡi lưu loát, cật lực phản bác
rằng kiên trì không phải là yếu tố trọng yếu nhất, nhưng hiện tại thì sao, mới
chớp mắt một cái đã phủi sạch tất cả những lập luận khi nãy!

Bản lĩnh lật lọng đạt tới mức này thật sự là khiến cho người ta khâm phục
không thôi a….Nào cạn! Hai người ánh mắt đồng thời rơi trên hai vò rượu của
Quân Mạc Tà, nhịn không được đều nuốt nước miếng ừng ực.

“Từ những nguyên liệu bình thường nhất, làm ra loại rượu tốt nhất, đó mới chân
chính là ủ rượu”, Quân Mạc Tà thản nhiên nói: “Võ học trên thế gian cũng vậy,
chỉ bằng những chiêu thức đơn giản nhưng phát huy ra uy lực lớn nhất mới là võ
học đỉnh cao chân chính!”

Câu này vừa nói xong làm cho Ưng Bác Không nhất thời ngẩn ngơ.

Đối với những người mà thành tựu về Huyền công có hạn thì câu nói vừa rồi có
lẽ không lý giải nổi, nhưng với một đại tông sư như Ưng Bác Không lại khác,
câu nói vừa rồi thật đúng là một sự giác ngộ sâu sắc!

Ví như đánh ra một quyền, không phải chỉ cần quan tâm tới uy lực cuối cùng
sao? Đó chính một chiêu rất rất tầm thường có thể tùy tâm sở dục, nhưng cái
tối trọng yếu chính là quyền đó có thực sự phát huy được toang bộ lực lượng
mạnh nhất của bản thân hay không? Cho dù quyền đó có đẹp mắt đến đâu, hoa mĩ
đến mấy, hoặc có thể dễ dàng đánh trúng mục tiêu tới mức nào đi nữa, thì uy
lực của nó còn xa mới bằng một quyền đơn giản nhưng được đánh ra từ nội tâm,
kết hợp với sức mạnh của toàn thân!

Thậm chí có thể sánh ngang với sức mạnh của thiên địa là đằng khác!

Cao thủ quyết đấu, sinh tử phân định chỉ trong một cái chớp mắt, một chiêu tạo
nên khác biệt, một chiêu quyết định thắng bại, sống chết.

Một quyền đơn giản nhưng xuất phát từ nội tâm, uy lực chắc chắn bất kể tư
nghị, bất chấp tất cả mà đánh ra, tuy nhiên quan trọng vẫn phải đảm bảo một
yếu tố, đó là đánh trúng mục tiêu, mà một chiêu đơn giản như vậy, làm sao có
thể đánh trúng mục tiêu có thân pháp linh hoạt đây?

Ưng bác Không dường như cảm thấy đang có một ý niệm mơ hồ, đang vùng vẫy muốn
thoát khỏi gông cùm, ràng buộc trong đầu, đột nhiên hắn nhảy xổ ra! Nếu ý niệm
này được hiểu rõ ràng, Ưng Bác Không dám khẳng định bản thân sẽ có tiến bộ!
Hơn nữa còn là một sự tiến bộ rất lớn! Nhưng bất quá càng muốn diễn giải lại
càng cảm thấy mờ mịt, cho nên hắn không khỏi nhíu mày, đau khổ ngẫm nghĩ.

Quân Mạc Tà vô tình mà hữu ý nói một câu không ngờ lại giúp cho một vị tông sư
trực tiếp tiến sát tới giới hạn đột phá!

Cho tới khi Ưng Bác Không từ trong suy tư tỉnh lại, Vương gia gần như gấp gáp
tới mức không thể chịu được nữa rồi.

“Tiểu huynh đệ, rượu này, hắc hắc, còn có bấy nhiêu thôi? Có nên hay không….

“Ách, huynh đài trước tiên xin đừng hỏi cái này; chẳng phải ta đã từng nói qua
sao, rượu này theo đúng giá bán, mười vạn lượng bạc một vò. Các vị nói xem có
đáng giá không?” Quân Mạc Tà mặt mũi tỉnh queo, phán một câu xanh rờn, bắt đầu
câu hàng.

“Quá đáng giá!” Vương gia còn chưa kịp nói thì Tống Thương đã mở miệng trước,
ngữ khí mang theo vài phần tiếc hận, than thở: “Tiên tửu tuyệt hảo thế này
nhân gian khó tìm được, thực sự vàng bạc không thể sánh bằng! Đem ra so sánh
giống như khinh thường nó vậy ! Đừng nói là mười vạn lượng bạc, kể cả là một
vạn lượng hoàng kim một vò, cũng vô cùng đáng giá!”

Theo như cách nghĩ của hắn, đây đơn thuần không còn là rượu nữa rồi, mà chính
là một tuyệt tác nghệ thuật trân quý a! Là bảo vật vô giá! Cho nên cũng có thể
nói cái này là vô giá cũng không sao!

“Trong mắt của ta, rượu này đúng là đáng giá! Hơn nữa so với rượu mà Tống lão
tam bán trước đây còn ngon hơn mấy trăm lần!” Vương gia trực tiếp trả lời Quân
Mạc Tà, sau đó thở dài một hơi: “Chỉ là… nếu thực sự muốn bán với giá mười
vạn lượng bạc một vò, sợ rằng không khả dĩ cho lắm.” Mà đâu chỉ như vậy? Căn
bản là rất khó kinh doanh!”

Vương gia nói ra lời này vô cùng có học vấn nha:”Rất khó kinh doanh? Vậy đành
phải bán rẻ hơn rồi, hoặc trực tiếp đem cả đống bán đấu giá đi sao! Như thế sẽ
mua được với một cái giá khá mềm rồi!” Quân Mạc Tà mỉm cười, âm thanh vô
cùng”uyển chuyển “, “hàm súc” diễn đạt ý tứ của mình.

Ba người đồng thời chìm xuống, ba người này nhất thời đều tỏ vẻ “nhân trung
tuấn kiệt”, trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý của Quân Mạc Tà, trong lòng
thầm nghĩ, ý kiến hay!

“Nếu như là bán đấu giá, không biết chừng nào thì bắt đầu? Mà đấu giá ở đâu
thế?” Vương gia vội vàng hỏi tới, đây mới chính là điều hắn quan tâm nhất a.
Còn phải bàn cãi sao? Rượu ngon thế này biết tới chỗ nào mới mua được đây? Giá
cả chỉ là thứ yếu mà thôi.

“Điểm này, đến lúc đó Tống lão tam tự nhiên được ưu tiên biết trước. Tống
Thương sẽ tham gia hội đấu giá này.” Quân Mạc Tà tin rằng, đối với Tống Thương
chuyện khác không biết, nhưng về phương diện phẩm rượu và bán rượu thì vạn
phần yên tâm về hắn.

Tống Thương mặc dù có thể phản bội bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt không sẽ phản
bội lại rượu! Về điểm này, Quân Mạc Tà mười phần nắm chắc!

“Vậy thì tốt quá!” Vương gia hưng phấn hai tay xoa xoa vào nhau nói:” Nếu gặp
phải khó khăn gì, cứ nói với lão phu một tiếng là được, tại Thiên Hương thành
này, chuyện mà lão phu không làm được, đích xác không nhiều lắm.” Nếu có thể
động chân động tay một chút, kiếm lấy một cái ân tình, từ nay về sau có thể
thưởng thức tuyệt thế mỹ tửu như thế này, như vậy cũng quá khéo rồi! Đây cũng
chỉ là hắn thầm nhủ trong lòng mà thôi, nói như thế để thấy Vương gia cũng là
người “yêu” rượu a.

“Xin giới thiệu với sư phụ, vị này hiện tại chính là Bình Vương gia Dương Hoài
Nông; cũng là bào đệ duy nhất của đương kim bệ hạ Thiên Hương đế quốc.” Vương
gia đã nói rõ ràng như thế, Tống Thương đương nhiên là hiểu được cần phải giới
thiệu một chút, cái gọi là nghèo không đấu được giàu, dân không tranh được với
quan chính là đây, vị này nói gì cũng là đương kim Vương gia thiên tuế, nếu có
thể không đắc tội chính là điều tốt nhất.

“Bình Vương gia. . .” Mặc dù Quân Mạc Tà đã đoàn được người này lai lịch không
nhỏ, thê nhưng hắn thật sự không dám nghĩ tới đây lại chính là vị Vương gia
duy nhất của Thiên Hương đế quốc. Cảm thấy có chút kinh hãi nhưng hắn lập tức
trấn định lại ngay nói: “Ách, thất kính, thất kính.”

Mọi người vốn tưởng rằng hắn sẽ khiếp sợ, thậm chí là dùng đại lễ để đáp lại,
dù sao trong mắt ba người lúc này, Quân Mạc Tà chính là một tên văn nhân keo
kiệt, cùng lắm là có chút ngông nghênh mà thôi; nhưng mà cho dù là có ngông
nghênh thì khi nhìn thấy Vương gia như vậy cũng đủ làm cho hắn trong một thời
gian ngắn sẽ phi thường phong quang, công danh thẳng tiến, há lại không kích
động? Thậm chí là thi đại lễ ra mắt đi nữa, cũng chỉ coi như làm đúng với lễ
tiết thông thường mà thôi!

Học văn luyện võ, buôn bán với Vương gia a!

Nhưng tiểu tử này không ngờ nhãn thần cũng không có ba động tẹo nào( mắt cũng
không chớp lấy một cái), với ngữ khí ám chỉ muốn trợ giúp của Vương gia đối
với hắn rõ ràng như vậy, lại lờ đi coi như không biết! Ngoài miệng mặc dù nói
là thiên tuế thất kính, thất kính nhưng trong ngữ khí nửa điểm kính trọng cũng
không có!

Nhưng là bọn họ không biết rằng, đối với thiếu niên trước mặt này, vô luận là
kiếp trước hay kiếp này, hắn đâu có thèm quan tâm cái Vương gia rắm chó gì?
Ngay mấy ngày trước đó thôi, trước mặt người khác vẫn vô cùng lưu manh trêu
trọc cô công chúa duy nhất của đương kim hoàng đế đâu có nể nang gì.

Nếu không phải hôm nay hắn thấy tên Vương gia này tương đối thuận mắt thì sợ
rằng hắn còn không nhã nhặn thế này, Vương gia rất giỏi a, muốn uống rượu của
ta cũng phải có quy củ đàng hoàng, bằng không, không cần bàn thêm nữa….

“Nếu cần thiết, ta sẽ phi thường cao hứng khi được cùng Vương gia hợp tác.”
Quân Mạc Tà cười thản nhiên, vô cùng khách khí nói. Ngữ khí của hắn thập phần
“hòa vốn”, coi chuyện này như không, theo như lời của hắn nếu “cần thiết” mới
hợp tác, còn không “cần thiết” thì …….

“Như vậy là tốt nhất”, Bình Vương gia Dương Hoài Nông một chút nghi ngờ cũng
không có, cười sang sảng, híp mắt nói: “Tuy rằng lão phu hơi bất tiện, không
thể tự mình ra mặt, nhưng lão phu tuyệt không để cho một loại mỹ tửu cứ như
vậy mà mai một.” Rõ ràng Quân Mạc Tà có ý cự tuyệt nhưng chính vì thế lại càng
làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

“Không biết như thế này có được không, lão phu nguyện xuất ra một trăm vạn
lượng bạc để góp vốn, gọi là có chút đóng góp, âu cũng vì tôn tử sau này mà
lưu lại một sinh lộ, vạn mong tiểu huynh đệ đáp ứng.” Lời vừa nói ra, tất cả
đều thất kinh, đầu tiên chính là việc Bình Vương gia tự xưng là “Lão phu” chứ
không phải là “Bản vương” rõ ràng muốn bỏ qua thân phận hoàng gia của mình mà
góp vốn, điều thứ hai, lấy trăm vạn bạc ra hùn vốn mà chỉ coi như là có chút
đóng góp, vừa đủ, hiển nhiên đối với tương lai của loại mỹ tửu này vô cùng coi
trọng, nếu thật sự đầu tư thành công đừng nói là trăm vạn lượng bạc, mà phải
là nghìn vạn lượng, thậm chí còn nhiều hơn!

“Lão phu giờ đã gần năm mươi tuổi rồi mà cũng chỉ có một trai một gái.” Vương
gia ha hả cười, bộ dáng tươi cười nhưng ngữ khí mười phần mỉa mai: “Nữ nhi đến
tuổi, nếu có thể gả vào nhà khá giả một chút, coi như cũng đủ mãn nguyện rồi.
Nhưng còn một đứa con trai, lão phu không muốn nó đi theo con đường của mình.
Cho nên mới phải cẩn thận lo xa một chút, đề phòng bất trắc, mong công tử nể
mặt lão phu.”

Mọi người nhất thời trầm xuống.

Năm đó tiên đế có hai người con, chuyện này những thế hệ trước trong Thiên
Hương đế quốc đều biết: Thái Tử Dương Hoài Vũ, Bình Vương gia Dương Hoài Nông.
Chỉ cần nhìn ba chữ Bình Vương gia kia là có thể thấy được sự sủng ái của tiên
đế với tiểu hoàng tử này thế nào.

Dương Hoài Vũ dã tâm bừng bừng, hùng tài đại lược, chiến công rực rỡ, lòng
người quy thuận; nhưng Bình Vương gia Dương Hoài Nông cũng luôn luôn trầm
lặng, chưa bao giờ tham dự chính sự, tất cả những sinh hoạt của ông chẳng khác
ẩn sĩ là mấy.

Bởi vì hắn biết rõ, vô luận mình có nỗ lực thế nào, cũng không có khả năng
thoát khỏi “chiếc bóng” qua lớn của Thái tử ca ca, nếu còn cố chấp tranh
phong, chính là tự làm hại bản thân mình.

Cho nên, nay từ những ngày đầu hắn đã từ bỏ mọi mưu cầu, tranh đoạt quyền lợi.
Hơn nữa bản thân hắn đối với quyền lực cũng chắng có mưu cầu gì, nhiều năm cứ
đạm bạc như vậy mà sống, tu tâm dưỡng tính, đối với việc triều chính càng ngày
càng không có hứng thú.

Nhưng hiện tại ba vị Vương tử tranh đoạt ngôi vị, cho nên một người luôn sống
thanh đạm như hắn đã bắt đầu tính toán đường lui cho nhi tử của mình, thậm chí
còn bỏ qua cả thân phận hoàng thân quốc thích mà thực hiện chuyện này. Đúng là
rất có ý tứ nha! Lẽ nào, đối với ba thằng cháu trai, hắn không có tin tưởng
hoặc xem trọng bất kì đứa nào?

Bằng không, hắn đường đường là một Vương gia, còn phải an bài đường lui làm
chó gì?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.