Dị Thế Tà Quân – Chương 164: Thiên Huyền bái sư! – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 164: Thiên Huyền bái sư!

Một cỗ cảm giác chí thanh chí thuần(vô cùng tinh khiết) dọc theo yết hầu đi
xuống phía dưới, Ưng Bác Không âm thầm vận Huyền khí, rất minh bạch, rất xúc
động, cảm thụ được hoàn toàn hảo tửu đi tới đâu là biết tới đó. Sau đó hắn vô
cùng kinh ngạc phát hiện ra rằng, tuy nuốt rượu xuống rồi nhưng phảng phất
trong miệng như vẫn còn rượu, hắn lại nuốt chay thêm một lần, nhưng bỗng nhiên
phát hiện cảm giác đó vẫn không hết, vì vậy lại nuốt một lần …. Đối với
Trung Hoa mỹ tửu, dân gian từng lưu truyền một câu” Hảo tửu nuốt ba lần, trong
miệng vẫn còn thấy thơm”!

Trong khi Ưng Bác Không vẫn đang mơ màng hưởng thụ cảm giác tuyệt vời thì đột
nhiên trong người xuất hiện một cỗ liệt hỏa hừng hực tới cực điểm bắt đầu
thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt truyền đi khắp tứ chi bách cốt; kinh mạch, huyết
quản toàn thân trong khoảnh khắc đó cũng như bị thiêu đốt hoàn toàn!

Trong chốc lát, Ưng Bác Không cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi sục, tóc tai
cũng muốn dựng đứng hết lên, may là hắn cố gắng vận khởi huyền công kìm chế
hơi rượu công phạt mới không bị mất mặt với mấy người ở đây. Nhưng cỗ liệt hỏa
trong người kia vẫn như trước, không ngừng di chuyển, tả xung hữu đột, thiêu
đốt toàn thân!

Nếu mà có đối thủ tại nơi này chắc chắn có oánh nhau. Vào giờ khắc này, Ưng
Bác Không thậm chí có cảm giác với tu vi bản thân hoàn toàn có thể khiêu chiến
với thiên hạ bát đại chí tôn, đệ nhất nhân – Vân Biệt Trần!

“Hảo tửu! Đây mới chính là thiên hạ đệ nhất hảo tửu a!” Cố gắng kiểm soát bản
thân hét lớn một tiếng kích động, Ưng Bác Không vẫn gắng gượng cầm cự nên cuối
cùng mới hét ra được một câu như vậy. Thực ra, tự sâu tận trong lòng hắn muốn
rống lên một tiếng cho bớt thống khổ. Mặc dù âm thanh tuy nhỏ nhưng trạng thái
kích động của hắn bây giờ thì ai cũng có thể hiểu được.

“Như thế này mới gọi là uống rượu!”

Vương gia uống một chén vào bụng, đột nhiên kinh ngạc tới ngây ngốc cả người,
một lát sau mới như từ trong mộng tỉnh lại, cả người xoay một cái, mới xiêu
vẹo ngồi xuống. Sau một hồi lâu mới cúi đầu nhìn chén rượu sạch trơn trong
tay, nước mắt lặng lẽ rơi: “Hôm nay mới biết được rằng, những năm đã qua ta
sống thật uổng phí . . .!”

Rồi đột nhiên nhảy dựng lên, bộ dạng thật mạnh mẽ nhảy ra ngoài, cánh tay
không ngừng múa may, lập cập nhưng hữu lực, dường như hắn muốn nói cái gì đó
nhưng lại nói không ra lời, sau một hồi nhảy nhót, hắn mới trở lại trước bàn
ngồi xuống, gõ nhẹ lên bàn ngâm nga một tiếng: “Hảo tửu a a a. . .”

Tống Thương không thể đè nén tâm tình của mình run rẩy đứng lên, trong tay của
hắn vẫn như cũ cầm chặt chén rượu, rượu trong chén vẫn còn nguyên chưa uống;
nhưng thấy biểu hiện của Vương gia cùng Ưng Bác Không, chẳng cần nhiều lời làm
gì, hắn biết, mình đã thua.

Thua nhưng không có chút gì băn khoăn, lo lắng gì cả!

Nhưng hiện tại, nhất là vào giờ khắc này, hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn không
gì sánh được, thua nhưng phấn khởi, thua nhưng vô cùng cao hứng! Thua nhưng là
thua do rượu của mình không bằng của người – tuyệt thế mỹ tửu, cho nên thua
nhưng không hối hận, thua tâm phục khẩu phục! Hơn nữa, bản thân cũng muốn
thưởng thức hương vị của loại tuyệt thế mĩ tửu này ngay tức khắc!

Trong chớp mắt Tống Thương đã không còn quan tâm tới chuyện thắng thua nữa,
chỉ còn lại một cỗ tâm ý vô cùng thiêng liêng, với bộ dáng vô cùng thành kính,
hắn đưa chén lên miệng nhấm nháp một chút tuyệt thế hảo tửu!

Rồi một ngụm uống cạn, Tống Thương cảm giác rất rõ ràng linh hồn của mình đang
nhảy múa, còn bản thân như muốn hát lên một bài, mỗi phân mỗi tấc trên cơ thể,
từng kinh mạch, mạch máu đều vô cùng khoan khoái, dễ chịu, dường như đang rên
rỉ lên vì mãn nguyện …..

Sau một lúc lâu, đột nhiên trong mắt Tống Thương tràn đầy nước mắt, cúi đầu
nức nở đứng lên, nước mắt rơi lộp bộp vào trong chiếc chén bạch ngọc, càng
khóc càng thảm, càng khóc càng run rẩy không ngừng, nói không lên lời, rồi bất
thình lình lăn ra bàn gào khóc.

“Ta, ta, ta. . . Hôm nay có thể được uống rượu ngon như thế này ….. Cuộc đời
này không còn gì phải hối tiếc nữa ô ô …. Có thể may mắn được nhấm nháp rượu
ngon như vậy một lần, Tống Thương ta ….. Có chết cũng cam lòng a …”

Tống lão tam từng quyền từng quyền nện mạnh vào mặt của mình, sau đó lại từng
quyền từng quyền đánh lên đầu, làm rách toạc cả đầu tóc của hắn ra, gào khóc
nói: “Ta nửa đời trước …. Đều là con chó đội lốt người sống a …Ô…ô…”

Quân Mạc Tà nghẹn họng, không khỏi cảm thấy sởn cả tóc gáy, toàn thân nổi cả
da gà.

Không phải là chưa thấy ai khóc bao giờ. Cũng chẳng phải chưa nhìn thấy nam
nhân khóc. Nhưng nhìn cảnh Tống lão tam đang khóc trước mặt, hắn không khỏi
cảm thấy chấn động! Đây là người đã hơn năm mươi tuổi a! Đòng thời còn là một
vi Thiên Huyền cao thủ nữa! Là một sát thủ mà kẻ khác chỉ cần nghe danh đã
kinh hồn bạt vía! Hôm nay chỉ vì một chén rượu thôi mà có thể khóc lóc thảm
thương như vậy?….

Quay sang nhìn Vương gia, vẻ mặt giật mình đến độ đờ đẫn cả người, hệt như
người mất trí vậy. Ưng Bác Không mặt như trái táo, dường như đã biến thành một
pho tượng.

Cái quái gì đây? Không phải là một chén rượu thôi sao? Quân Mạc Tà cảm thấy vô
cùng khó hiểu. Mà từ trước tới nay đối với cái gì mà “uy lực của Trung Hoa hảo
tửu”, Quân đại sát thủ luôn luôn khinh thường! Từ khi Đại Vũ dùng cao lương
nấu rượu cho tới nay, đã trải qua năm nghìn năm đúc kết kinh nghiệm, và cũng
đã có vô số người điên cuồng chỉ vì một chữ “rượu”, giống như ma ám. Rượu trêu
người, như thơ như họa, như tiên như mộng, như mê như say, như mờ như tỏ! Hết
đời này qua đời khác, kỹ thuật nấu ủ rượu đã trải qua không biết bao nhiêu là
phương pháp, vô số lần đúc kết kinh nghiệm.

Quân Mạc Tà tự mình hoàn thiện kĩ thuật ủ rượu, cho nên hắn có cảm giác chuyện
này cũng rất dễ. Nhưng hắn đã quên một điều rằng, để có được nền văn minh Hoa
Hạ năm nghìn năm như hiện nay là công lao của vô số thế hệ đi trước làm nên.

Chỉ là tham dự phẩm rượu với mấy người, đặc biệt lại là hai người đại diện cho
hai thế giới hiện đại và cổ xưa, cho nên có thể thấy được lần hội ngộ này phi
thường hiếm có trong lịch sử.

Hơn nữa, tất cả những kĩ thuật ủ rượu cao cấp mà Quân Mạc Tà nắm trong tay đều
là kinh nghiệm hàng nghìn năm đúc kết mới có được! Nhìn tưởng như đơn giản,
nhưng vì cái “đơn giản” này mà lịch sử từng ghi nhận công lao của không biết
bao nhiêu bậc tiền bối, nỗ lực không ngừng, người đi sau kế thừa những cái mà
người đi trước để lại, tre già măng mọc, vui buồn lẫn lộn!

Ở nơi này so ra vẫn còn kém Trung Quốc cổ đại trong thế giới trước rất nhiều,
vì vậy, đột nhiên được nhấm nháp hảo tửu của xã hội hiện đại Trung Quốc…

Đây là loại đả kích gì? Quả thực…..Không thể tưởng tượng nổi….

Tống lão tam Huyền khí tu vi từ lâu đã đạt tới Thiên Huyền trung giai, cũng có
thể được xếp vào số những tuyệt đỉnh cao thủ đương thời, đây là những người
cao cao tại thượng mà thường nhân khó có thể xem nhẹ, nhưng hắn nào có coi
trọng bản thân đâu, đối với hắn chỉ tâm niệm một câu nói”Ngoại trừ rượu, tất
cả những thứ khác đều không quan tâm”. Nếu như không phải là hắn đem tinh lực
nửa đời người vào rượu thì tin chắc rằng, thành tựu võ học của hắn tuyệt không
chỉ có như bây giờ mà thôi!

Tống lão tam có lần vì nguyên nhân này mà cảm khái, nhưng cảm khái cũng chỉ
bằng thừa. Tuy nhiên hắn lại có một phần vui vẻ, tin chắc rằng trong số những
người cùng có niềm đam mê về rượu như hắn, thì thành tựu của bản thân về rượu
đã đạt tới tầm “đăng phong tạo nghệ”, nếu hắn chịu đứng thứ hai, tuyệt đối
không có người nào dám nhận vị trí thứ nhất. Từ trước đến nay hắn luôn vì thế
mà kiêu ngạo, không ngờ ngày hôm nay lại đột nhiên phát hiện ra một loại tuyệt
thế hảo tửu so với rượu của mình ngon hơn không biết bao nhiêu lần!

Tống lão tam hiện tại trong lòng chỉ còn lại khiếp sợ mà thôi?

Bây giờ trong mắt hắn Quân Mạc Tà chính là một ngọn thái sơn cao vút, chỉ có
thể hình dung mà không thể nhìn thấy hết được sự hùng vĩ của nó. Quả thực hùng
vĩ không gì sánh được, nguy nga tráng lệ vô cùng, người thanh niên này đúng là
hóa thân của “Tửu thần” trên thế gian!

Trời ơi! Trên đời này không ngờ lại có một loại rượu ngon đến thế! Lại còn có
người có thể ủ ra loại rượu như vậy! Người này không phải “Tửu thần” còn gì?

Vốn là một lĩnh vực được coi là niềm kiêu ngạo cả đời, thế nhưng chỉ trong
chốc lát đã bị đánh bại hoàn toàn! Đả kích này đúng là đã làm sụp đổ toàn bộ
lòng tin cả đời của Tống lão tam về loại rượu mà hắn ủ ra! Tinh thần suy sụp
làm cho hắn có phần lảo đảo!

Trong tửu quán nhỏ bé lúc này hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu, bốn người nhìn
nhau. Vương gia mở miệng trước: “Hôm nay uống rượu này …. ” Trong lời nói
dường như vẫn còn dư vị của mỹ tửu vừa rồi.

Còn chưa nói hết đã bị Tống lão tam cắt ngang: “Thật xấu hổ! Còn nói cái gì
uống rượu? Rượu của ta so với rượu của vị công tử này, đúng như hắn vừa nói,
là đồ bỏ đi! Hoàn toàn không có bất kì tư cách nào để đem ra so đấu cả, dù chỉ
là một chút cũng không có, Tống Thương ta đã đi khắp thiên hạ, nhưng cho cuối
cùng vẫn không biết được, trên đời vẫn có loại rượu như thế này tồn tại!”

Tống Thương thanh âm có phần kích động, càng nói càng lớn: “Tống Thương ta,
tâm phục khẩu phục!”

Nói rồi đứng lên, trong mắt lấp lánh vẻ cuồng nhiệt, đi tới trước mặt Quân Mạc
Tà, đột nhiên hai đầu gối đồng thời khụy xuống, vô cùng dứt khoát, dập đầu
thật mạnh: “Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ đệ!”

Quân Mạc Tà vội vàng đứng đậy: “Cái này…”

Vương gia cùng Ưng Bác Không bốn mắt nhìn nhìn nhau!

Sau một lúc lâu, Ưng Bác Không mới nói: “Đúng vậy, thắng bại đã phân! Tống
Thương bái vị tiểu huynh đệ này làm sư phụ, lấy trình độ ủ rượu của vị tiểu
huynh đệ này mà nói, cũng không tính là bôi nhọ thanh danh của hắn. Càng không
phải nhắc tới cái gì là nhục nhã cả!”

Yên tĩnh!

Quân Mạc Tà suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, hào hiệp nói: “Không sai,
đã như vậy, Tống lão tam, ngươi mau đứng lên đi. Ta nhận lễ này của ngươi.”

Cái này gọi là gì đây?

Ai nói không có bánh từ trên trời rơi xuống? Chuyện này so với quái sự kia có
khác gì đâu? Vương gia đối với chuyện này rất chế nhạo, bản thân hắn muốn thấy
chính là coi Tống lão tam sẽ chối cãi thế nào? Đường đường một Thiên huyền cao
thủ, nổi danh siêu cấp sát thủ đứng đầu đương thời, có thể vì một vụ cá cược
cỏn con thế này mà cam chịu bái sư không?… Nghe giống như một trò trẻ con
vậy!

Bái sư, đây chính là đại sự cả đời a!

Tại thời đại này, “thiên, địa, quân, thân, sư” trong năm cái đạo ý làm người,
mặc dù “Sư” đứng cuối, nhưng quyền uy so với bốn điều còn lại chính là đứng
đầu, trên cả quân thần và thân sinh!

Một ngày làm thầy, cả đời là thầy! Phụ mẫu có ơn sinh thành dưỡng dục, nhưng
sư phụ chính là người dẫn đường cho thành tựu bản thân cả đời!

Hơn nữa….!

Lấy thân phận cùng địa vị như của Tống Thương, làm sao có thể vội vàng bái một
tên vô danh tiểu tốt như thiếu niên trước mắt làm thầy đây. Vương gia hiển
nhiên đã đánh giá quá thấp niềm đam mê của Tống lão tam đối với rượu rồi! Đã
là học thì không phân biệt trước sau, đạt giả vi tiên! Muốn cầu tinh hoa về
rượu thì chuyện bái sư còn phải phân vân sao?

Nói thật, Quân Mạc Tà cũng bất ngờ với chuyện này, mới vừa rồi vẫn còn cân
nhắc, nếu như Tống lão tam đổi ý, mình chỉ muốn châm chọc hắn vài câu là xong
chuyện, ít ra hắn vẫn còn thiếu mình một cái nhân tình, mình cũng rộng rãi một
chút bỏ qua là được, không nghĩ tới hắn lại quân tử như vậy ….

Nhưng Quân Mạc Tà sẽ không già mồm cãi láo mà từ chối!

Tự dưng có thêm một Thiên Huyền cường giả bên cạnh, còn muốn từ chối sao,
không nhận mới là đầu đất! Tuy rằng vị Thiên huyền cường giả này trong thâm
tâm cũng chỉ nghĩ sẽ học tập cách nhưỡng rượu mà thôi, hơn nữa đối với bản
thân mình như vậy xem ra vẫn không có khả năng được tín nhiệm, bộ dạng thần bí
như vậy, có thể phía sau hắn còn có một lực lượng bí mật khác nữa, cho nên vị
Thiên huyền cường giả này…

Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần ngươi nhận ta làm sư phụ, còn có thể trốn
thoát được sao?

Quân Mạc Tà rất là hưng phấn, đột nhiên hắn phát giác mình hiện tại cần phải
làm một tấm gương tốt, đồng thời phải có nghĩa vụ dạy dỗ đệ tử, chỉ một thoáng
tất cả những gì trong sáng nhất trong tâm hồn đều được Quân đại thiếu phát
dương quang đại tới mức triệt để, theo lẽ thường, việc nhân đức không phân
biệt mình là ai, mà tất cả đều do mình quyết định hết.

“Ta nói này Tống lão tam, ngươi cũng biết tại sao ngươi thua chứ?” Quân Mạc Tà
muốn đưa tay lên vân vê ria mép, làm ra bộ dáng đức cao vọng trọng. Tay vừa
nhấc lên được nửa chừng mới chợt nhớ ra, mặc dù về sau khẳng định sẽ có, nhưng
hiện tại hắn làm gì đã có ria mép mà vân vê, cho nên không biết làm gì khác
hắn đành hạ tay xuống, giả bộ phủi phủi bụi bặm trên đùi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.