Bởi vì đối với bản thân mình, hắn tuyệt đối tin tưởng! Rượu của hắn làm ra
chất lượng đủ để “độc bộ”(đứng đầu) thiên hạ! Hắn tin chắc không có bất kì kẻ
nào có thể thắng được hắn trong lĩnh vực này!
Thế nhưng vào lúc này, Tống Thương đột nhiên phát hiện mình đang khẩn trương,
nhưng lại có phần mơ hồ không hiểu tại sao, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, bất
an bội phần. Không ngờ tên thanh niên có dung mạo khá bình thường, thậm chí
còn hơi có chút lấc cấc đang đứng trước mắt kia, lại có thể gây cho mình một
loại áp lực vô hình! Liếc mắt nhìn sang hai vò rượu nhỏ bên cạnh một chút,
nhìn chúng cũng bình thường mà, lẽ nào, ở trong thật sự có loại rượu tuyệt hảo
như lời tiểu tử kia nói?
Có lẽ đây là lần uống rượu có quy mô nhỏ nhất, tuy nhiên cách thức lại chưa
từng thấy qua từ trước tới giờ!
Tuy rằng toàn bộ cũng chỉ có hai người phẩm rượu, nhưng trong hai người đó,
một người là thân đệ đệ của Hoàng đế Thiên Hương đế quốc, danh phù kỳ thực,
dưới một người trên muôn người! Mà một vị khác, cũng là một trong vài tông sư
danh vang thiên hạ của toàn bộ Huyền Huyền đại lục này!
Thậm chí đến như khán giả duy nhất có mặt tại đây, cũng là một vị Vương phủ
thế tử!
Về phần đánh cuộc lần này lại càng hiếm thấy, trước nay cũng chưa từng có.
Trong lần đánh cuộc này, Tống Thương không chỉ dùng thanh danh bản thân, mà
còn mang cả tự do trong nửa phần đời còn lại của mình ra đặt cược!
“Nếu thất bại, ta tình nguyện bái hắn làm thầy!”
Những lời này, chính là được một vị Vương gia, một vị Thần huyền cường giả làm
chứng! Nếu là người bình thường, ai lại nghĩ “kính quân một chén rượu, Tống
Quân một thân thương” Tống Thương, một Thiên huyền cao thủ can tâm tình nguyện
bái một tên thiếu niên làm thầy?
Đây là chuyện cười đến mức nào? Cái chuyện khinh nhờn tôn nghiêm của một vị
Thiên huyền cường giả đúng là chuyện lớn! Chỉ sợ còn chưa khịp nói ra khỏi
mồm, đã bị đánh cho tan nát rồi.
Nhưng đối mặt hai vị này, ai dám nói không được? Dù cho bây giờ là đế vương
của các đế quốc trên đại lục có mặt ở chỗ này, cũng phải cấp cho bọn họ chút
mặt mũi! Có thể không cấp cho Vương gia không sao, nhưng đối với Thảo Nguyên
Thần Ưng – Ưng Bác. Có ai dám không nể mặt đây?
Kể cả Chí Tôn Thần Huyền bài danh đệ nhất là Vân Biệt Trần đi nữa, sẽ vẫn phải
suy nghĩ một chút coi, đắc tội với một người như Ưng Bác Không có đáng giá hay
không rồi mới tính!
Cho nên ban đầu đơn thuần là một lần đánh cuộc nhỏ, nhưng với Tống Thương mà
nói, trong lúc vô ý đã giống như đụng đầu vào đá rồi!
Hiện tại đã thành thế cưỡi trên lưng hổ, cho nên phải theo tới cùng!”Hảo tửu!”
Vương gia nhẹ nhàng bưng chén rượu lên, đầu tiên là cẩn trọng nhấp một ngụm,
tùy ý để rượu tan dần, mặc cho rượu lan tràn khắp mọi nơi trong miệng để có
thể cảm nhận rõ ràng hương vị của nó, đợi tới lúc hương rượu hoàn toàn chứa
đầy trong miệng mới nhẹ nhàng nuốt một ngụm.
Từ từ nhắm mắt lại, cẩn thận tận hưởng dư vị tuyệt của loại rượu ngon cực phẩm
này!
“Không sai! Không những hương rượu mê người, vị rượu lại càng tinh thuần hơn,
thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác ngà ngà say, lão phu trong đời cũng
đã thưởng thức qua không biết bao nhiêu loại rượu ngon, nhưng chưa có loại nào
có thể sánh với rượu này, quả nhiên là cực phẩm!” Ưng Bác Không uống một hơi
cạn sạch. Trong đôi mắt ưng thoáng lên thần sắc kinh ngạc.
Thảo nào Tống Thương có thể tự tin đến thế, còn dám liều mạng đánh cược như
vậy, nguyên lai rượu này. . . xác thực không tệ. Bản thân ta trước đây cũng đã
uống qua rất nhiều loại rượu, vô luận hoàng cung ngự tửu của các đế quốc, kể
cả là cống tửu của các Khả Hãn trên thảo nguyên, nếu đem so với loại rượu này,
thật giống như đom đóm mà so với trăng rằm, khó có thể đánh đồng!
Quân Mạc Tà mỉm cười, nhẹ nhàng đong đưa chén rượu, nguyên là một chén rượu
trong suốt, bị lắc qua lắc lại vài cái, hiện lên một vẻ mê ly, sau đó trên mặt
hiện lên một ít bọt khí, quan sát kĩ một chút có thể nhận thấy, lúc đàu vốn là
một chén rượu trong suốt nhưng hiện tại đã có phần hơi vẩn đục.
“Vẫn không đủ chuyên nghiệp a.” Quân Mạc Tà lắc đầu thở dài: “Tạp chất vẫn
còn, đây là một điều đại kỵ trong nghề ủ rượu!”
Tống Thương quay ngoắt lại, hai mắt trợn tròn.
Tinh lực mấy năm của mình, hao tổn không biết bao nhiêu mồ hôi công sức mới
làm ra được loại rượu này, nhưng cuối cùng lại vị người ta phán cho một câu
“thiếu chuyên nghiệp”!
Phải chửi tên tiểu tử này là quá vô tri, hay là quá cuồng vọng đây?
Mỗi người đều đã có hai chén rượu lót dạ, Vương gia và Ưng Bác Không hai mắt
con mắt không hẹn đều đồng thời nhìn chằm chằm vào hai vò rượu vừa mở chưa
uống hết. Từ thần sắc “thú vật” trong mắt hai người, bất cứ ai nhìn thấy cũng
dễ dàng nhận ra một điều, chỉ sợ vừa phẩm rượu xong, hai người này sẽ lao lên
cướp lấy cả mấy vò rượu mà uống.
“Tiểu huynh đệ, chúng ta đang đợi được thử rượu của ngươi đây, ha ha, nhanh
lên cho sớm xong chuyện, sau đó chúng ta còn thống khoái uống một trận. Hôm
nay lại có thể tham gia phẩm rượu ngon thế này, quả nhiên chuyến đi này thật
không uổng công tý nào.” Vương gia mỉm cười ôn hòa, nhưng với một câu nói này
thôi, hiển nhiên đã cực kỳ coi trọng rượu của Tống lão tam rồi, thậm chí ánh
mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang hai vò rượu của lão đặt cạnh đó.
Vương gia ý tứ như vậy đã rất rõ ràng, đầu tiên ta trực tiếp đánh giá, rượu
của Tống lão tam chính là cực phẩm, Ưng Bác Không ngươi nhận xét sau, rõ ràng
chậm hơn ta một bước, tuy rằng rượu vẫn là của Tống lão tam, cho nên không thể
vô duyên vô cớ mà tặng cho ngươi được. Miễn sao Ưng Bác Không ngươi sẽ không
biết xấu hổ mà cướp rượu là được, kiểu gì ta chẳng được uống, như lời Tống lão
tam nói lúc trước, đây chính là hai vò rượu cực phẩm cuối cùng a…
Còn về thắng bại của hai người lúc đó …… Kết quả đã rất rõ ràng rồi, có
cần nói nhiều nữa không? Rượu mà hôm nay Tống Thương xuất ra, so với những
loại trước kia bán ngon hơn rất nhiều, nên nhớ rằng, cho dù là những loại bán
trước đây, trên đời cũng đã là hiếm có rồi, chứ đừng nói tới loại rượu cực
phẩm này.
Ưng Bác Không nói cho cùng vẫn là thế ngoại cao nhân, vì thế vẫn phải để ý tới
thân phận của mình, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể giống như Vương gia,
đếch cần quan tâm tới thể diện. Mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng thông
qua ánh mắt của Quân Mạc Tà hắn cũng cảm thấy có điều tương tự.
“Lời ấy có phần miễn cưỡng a, thực tế thắng bại còn chưa phân, cho nên sao có
thể biết rượu của ai ngon hơn!” Quân Mạc Tà tỉnh bơ, cúi người xách một vò
rượu của mình lên, cũng chẳng để ý nhiều vỗ xuống một chưởng….
“Phanh!” Ba người ánh mắt lập tức sáng lên. Ngay cả một người không hiểu
chuyện như Tiểu Dương nhịn không được cũng mở to hai mắt ra mà nhìn nhìn, mồm
há hốc, vẻ mặt vô cùng khẩn trương. “A?” Ba người đồng thanh kêu lên.
Mùi hương vẫn thế, có cái chó gì mới mẻ đâu!
Lẽ ra gạt đi nắp đậy, hương rượu cũng phải nồng nặc mới đúng chứ!
Thế quái nào mà một chút hương thơm cũng không có vậy? Lẽ nào tiểu tử đúng là
thùng rỗng kêu to?
Ba người chăm chú nhìn kỹ, trong lòng bắt đầu nổi nóng, thoáng cái đã thấy sau
khi Quân Mạc Tà gạt bỏ nắp đậy, bên dưới không ngờ còn có thêm một lớp giấy
dầu mỏng, vừa vặn bịt kín miệng vò rượu, chả trách, bịt thế này có ma mới ngửi
đươc!
Mắt thấy Quân Mạc Tà chậm chạp bóc lớp giấy dầu từng tí từng tí một, cả ba
người đều mặt đỏ tía tai, hận không thể đem tiểu tử này lôi ra đạp cho một
trận, sau đó tự mình đích thân bước tới bóc giấy để thấy được hảo tửu.
Đúng là làm khơi dậy lòng ham muốn của con người ta mà!
Giấy dầu cuối cùng cũng được bóc sạch, nhưng vẫn không thấy mùi vị gì cả!
Ba người Ưng Bác Không cặp mắt đều trợn tròn: “Không thể nào, dưới lớp giấy
dầu còn có thêm một lớp da huyền thú? Hình như là da của Huyền thú lục giai
thì phải.
Tất nhiên lớp da Huyền thú cũng mau chóng được xử lý, bốn bề khẽ động, thoáng
cái đã được nhấc ra, thế nhưng chuyện kế tiếp lại làm cho ba người đồng thời
bị chọc giận muốn chửi um lên: dưới huyền da thú, không ngờ còn có một khối gỗ
chanh trắng vừa vặn nút trên miệng vò!
Khối gỗ chanh này, tuy không có bất kì mùi vị gì, nhưng nó có thể ngăn không
cho tửu hương bay ra ngoài!
Chẳng trách vẫn không thấy mùi rượu.
Bất quá trông cái vò cũng chẳng lớn gì cho cam, mùi hảo tửu đâu chẳng thấy,
vậy mà đã mất hơn phân nửa vò cho mấy cái thứ kia rồi! Cái này cũng quá
là….. quá đáng đi?
Càng quá đáng hơn chính là …. trong thời điểm mấu chốt cuối cùng Quân Mạc Tà
bỗng nhiên dừng lại, đứng lên, chậm rãi đi ra hai bước, hai tay mở rộng, ngực
ưỡn mạnh ra, hít sâu một hơi, sau đó nặng nề thở ra một hơi, hai tay chống
nạnh, lắc qua lắc lại vài cái cho giãn phần eo, rồi xoay khớp cổ tay… lắc
lắc cái đầu, vặn vặn cái cổ. Mười đầu ngón tay giao nhau, nhất thời dùng sức,
mấy ngòn tay kêu lên răng rắc. Ba người Vương gia, Tống Thương, Ưng Bác Không
chỉ còn biết giương mắt mà nhìn.
Trong nháy mắt, ba người đồng thời có một suy nghĩ: “Cái cổ của ngươi không
bằng để ta vặn hộ! Lão tử khẳng định, trong nháy mắt là có thể vặn cho ngươi
gãy luôn!”
May là chỗ này vẫn còn Tiểu Dương ngây thơ chất phác, hắn thực sự muốn hỏi vị
ca ca này một chút, có hay không cảm thấy trong người khó chịu? Sau một phen
tạo dáng, làm vài động tác, Quân Mạc Tà mới thong thả đi đến bên cạnh vò rượu,
bàn tay đặt nên chiếc nút bằng gỗ chanh, không tốn một chút hơi sức nào nhấc
nó ra, ném “bộp” xuống dưới chân bàn.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh này, âm thanh đó lại vô cùng vang dội, làm
cho ba người luôn luôn tự xưng là” núi đổ trước mặt cũng không chớp mắt” kia
nhất thời hai mắt hấp háy.
Bàn tay Quân Mạc che trên miệng vò rượu, đến bây giờ mới bắt đầu có một mùi
hương nhẹ nhàng bay ra, làm ba người trong lòng đều cảm thấy ngứa ngáy không
chịu được, mở đi, mau mở ra đi.
Ba người vạn phần chờ mong, Quân Mạc Tà đột nhiên đứng bật dậy, dùng một loại
thần tình nồng nàn như ánh mặt trời từ trên cao nhìn xuống vò rượu, kết hợp
với một loại âm điệu trầm bổng du dương, trên mặt hiện lên vẻ buồn vui lẫn
lộn, rung đùi đắc ý, âm thanh thanh khàn khàn như vịt kêu khẽ ngâm lên:
“A!…..Vị ẩm nhân tiên say, khai đàn mười dặm hương!”(đại khái là”Mới ngửi đã
say người, Mở nắp thơm mười dặm”)
“Ta nhổ vào!” Ba người đều không thể nhịn được nữa, tức giận mắng một tiếng.
Ngay cả vị tự xưng là thế ngoại cao nhân như Ưng Bác Không cũng không ngoại
lệ. Không, mà phải nói là bị quá khích mới đúng, quả thực, họ bị chọc tức tới
mức tùy thời có thể xuất thủ giáo huấn Quân Tam thiếu một trận. Nhìn cái bộ
dạng ra vẻ hiểu biết của tiểu tử này coi, không còn gì để nói nữa! Đúng là
không chửi không được!
Nhưng ngay lập tức, ba người đồng thời ngẹn lời, trong nháy mắt bao nhiêu tức
giận đều bị đè nén lại!
Bởi vì … trong khoảnh khắc này . . . Quân Mạc Tà dùng một thủ đoạn không gì
lưu loát hơn, đem miệng vò rượu đập bể kêu xoảng một tiếng.
Một cổ hương vị khó có thể miêu tả, một loại mùi vị không cách nào hình dung
được, giống như là nước đổ đầy đầu, trong nháy mắt đầy tràn ngập cả căn phòng,
hoặc giống như một vị quân vương theo thiên quân vạn mã với khí thế nghiêng
trời lệch đất đột nhiên xông tới!
Cũng có thể nói thế này, nó giống như trong một buổi chiều tà chưa có trăng,
ngươi vô tình lơ đãng, đến khi ngươi chú ý thì mặt trăng đã nhu hòa soi tỏ mọi
ngóc ngách vậy!
Quả thật là như ảo như mộng, một mùi vị siêu nhiên!
Hương thơm vừa bay ra đã làm cho nơi này không còn là nhân gian nữa rồi, mà là
tiên cảnh! Không! Cho dù là tiên cảnh, chắc chắn cũng sẽ không có mùi vị tuyệt
vời như thế này được!
Ba người khoan khoái đồng thời rên lên một tiếng, nhất thời bọn họ đều có một
loại cảm giác, chính mình đang cảm thấy cực khoái, bồng bềnh bay lên với mùi
hương này, vẫn tiếp tục lên ca, lên cao nữa …….
Đây là rượu sao? Thế gian lại có loại rượu mà chỉ cần ngửi qua thôi đã làm cho
người ta có cảm giác như đang bay vào tiên cảnh sao?
Ô…. ô…..Muốn khóc quá……..
Đến khi ba người phục hồi tinh thần, Quân Mạc Tà đã đặt bốn chén rượu trước
mặt, châm đầy rượu ngon. Rượu màu hổ phách rót vào chén bạch ngọc điêu khắc
tinh tế, chỉ nhìn màu sắc đơn thuần như vậy, cũng đủ làm cho con người ta như
bị ma lực điều khiển, không kiềm chế được!
“Vị ẩm nhân tiên say, khai đàn mười dặm hương!” Vương gia bộ dáng đắc ý đứng
lên, đột nhiên nhiệt lệ lưng tròng, dùng hết sức bình sinh, mở to miệng hét
lớn một câu: “Đâu chỉ là mười dặm a a a a…… “
Tống lão tam nhiệt lệ cũng rưng rưng tay cầm chén rượu, nâng niu như nhặt được
chí bảo, hai mắt trợn trừng một hồi lâu, hiển nhiên là không muốn uống mất
chén rượu này. Bởi vì, thực sự hắn rất sợ, nhưng tuyệt đối không phải sợ mình
thua cuộc, mà hắn sợ nếu mất đi hương vị này, sau khi uống rồi sẽ không còn
thấy tiên cảnh được nữa.
Chỉ với mùi hương này thôi cũng đã đủ làm cho người ta tình nguyện say mãi
không tỉnh, mãi mãi chìm trong mộng đẹp.