Dị Thế Tà Quân – Chương 162: Đấu rượu, đã sớm bắt đầu! – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 162: Đấu rượu, đã sớm bắt đầu!

Hơn nữa, Thảo Nguyên Thần Ưng Ưng Bác Không nhiều năm độc đấu tuyết sơn quần
ưng tất nhiên là rất dũng mãnh rồi, nhưng Cuồng Phong Kiếm Thần Phong Quyển
Vân cũng vô số lần tiêu diệt lang quần trên thảo nguyên đó thôi, chiến tích
tuyệt không kém gì Thần Ưng Ưng Bác Không, tại sao phút chốc lại thành hư danh
vậy, cái này là chuyện gì đây?

Bất quá hai người này cũng là loại thành tinh, nên cũng hùa theo vuốt mông
ngựa Ưng Bác Không một hồi, nhớ tới uy danh bát đại tông sư lẫy lừng thiên hạ,
đều là những người cao cao tại thượng, họ còn dám có ý kiến ý cò gì sao?

“Ngoại trừ bát đại tông sư đã được thiên hạ thừa nhận còn có một vị sát thủ
chí tôn Sở Uông Hồn.” Tên vừa kể ra, trong lòng Quân Mạc Tà không tránh khỏi
có một loại hâm mộ: “Rốt cục một vị sát thủ phải xuất sắc như thế nào mới có
thể được tôn xưng là sát thủ chí tôn đây?”

Không biết thực lực của hắn đem so với Quân đại sát thủ ở kiếp trước, cuối
cùng là ai cao hơn ai đây? Thực sự. . . rất hiếu kỳ a.

Nghĩ đến đây, trong lòng Quân Mạc Tà lại xuất hiện một loại chiến ý mãnh liệt:
Cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp, nhất là lại cùng một “nghề” thế
này, tất nhiên sẽ không có chuyện cùng xuất hiện hai vị chí tôn! Trong nghề
sát thủ lại càng không! Mà Quân Mạc Tà kiếp trước, chính là thiên hạ đệ nhất
sát thủ với đại danh cái thế Tà Quân, cho nên hắn có thể chịu cho người khác
cưỡi lên đầu mình sao? Đáp án tất nhiên là không!

Vào giờ khắc này, Quân Mạc Tà mơ hồ cảm nhận được, mình và vị sát thủ chí tôn
Sở Uông Hồn kia, chỉ sợ sớm muộn sẽ phải đánh một trận thôi! Điều này có phần
giống như đã được số phận định trước, trận chiến này là điều không thể tránh
khỏi!

“Tiểu tử, tuy rằng ngươi kiến thức không tệ, nhưng như lời ngươi nói lúc trước
về vấn đề thủ đoạn và bảo thủ, lão phu vẫn giữ nguyên lập trường.” Ưng Bác
Không mặc dù nói cứng, nhưng rõ ràng ngữ khí cũng đã trở nên hòa ái hơn nhiều
“Điểm này rất chính xác. Không thế vì sao cuối cùng ta lại đưa ra dẫn chứng
chuyện Ưng Bác Không ở đại tuyết sơn cùng với hàng vạn chim ưng độc chiến?
Thật ra đó chính là đạo lý này!”

Quân Mạc Tà có chút than thở nói: ” Chim ưng đầu bạc của Tuyết Phong, như mọi
người từng nghe nói, đều không phải loại động vật tầm thường; mà thực ra chính
là huyền thú, tuy rằng vị giai hơi thấp, nhưng nếu có cả ngàn vạn huyền thú
cùng tấn công một lúc thì hiệu quả thật không nhỏ, đúng là lấy số lượng bù cho
chất lượng tuy nhiên uy lực thật cường đại. Chúng ta đều biết, cho dù luyện
công ở bất kì nơi nào, chiến đấu với bất cứ thứ gì, điều đầu tiên thu được đó
là Huyền công của bản thân không ngừng đề thăng, đặc biệt với cỗ hàn khí lạnh
thấu xương kia, cũng đủ giúp cho Huyền công đạt được một bước tiến dài. Hơn
nữa, trong một lúc chiến đấu với nhiều chim ưng như thế, nếu cuối cùng có thể
chiến thắng, thì tất nhiên sẽ có thêm rất rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Còn nữa, từ việc quan sát lộ tuyến phi hành của chúng, và công kích của bản
thân, sẽ giúp cho chúng ta ngộ ra chiêu thức cho mình.

Nghe Quân Mạc Tà nói vậy, Ưng Bác Không cũng gật đầu mỉm cười, cảm thấy rất
hợp ý mình: “Không sai, đây là biện pháp rèn luyện rất tốt.” Thấy thần tình
của hắn như thế, đột nhiên trong lòng Quân Mạc Tà có cảm giác muốn nhổ vào mặt
hắn vài phát:” Trông cái bộ dạng đắc ý của ngươi đi, dù gì cũng nổi danh một
đời tông sư, có nhất thiết phải kiêu căng, đắc ý như vậy không? Mấy người ở
đây ai chẳng biết ngươi chính là Thảo Nguyên Thần Ưng – Ưng Bác Không! Lại còn
ra bộ thần thần bí bí! Tất nhiên, tiểu quỷ họ Dương chính là ngoại lệ!

Quân Mạc Tà nhất thời ngộ ra một điều:” Thì ra bất kể là quan viên hay dân
thường, bất kể là lưu manh hay hòa thượng, đều rất thích khi được người khác
vỗ mông ngựa. Cứ nhìn hắn thì biết, được ta vỗ mông ngựa nãy giờ nhưng coi bộ
thật dễ chịu a? Như vậy có nên tính là một “Đái Cao Nhạc”* của thế giới này
không nhẩy?

*Charles de Gaulle: Là chính khách nổi tiếng của Pháp thời gian giữa hai đại thế chiến. Luôn được phong là anh hùng, nhưng có nhiều giai thoại nói ông là người bất tài.

“Mặc dù phương pháp của Ưng Bác Không hung hiểm không gì sánh được, chỉ cần sơ
sảy một chút là có thể mất mạng ngay, nhưng đó chính là con đường tu luyện
ngắn nhất để đạt tới đỉnh cao. Cái gì mà “phú quý hiểm trung cầu”(đại khái là
muốn giàu sang phải chấp nhận rủi ro), ta tin rằng Ưng Bác Không đã dự tính
được chuyện này từ trước, nếu không thật uổng phí thanh danh một đời tông sư!”

Quân Mạc Tà cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, không tiếc vốn liếng gì cả ra
sức vỗ mông ngựa, tuy rằng có điểm chán ghét, nhưng phải thừa nhận một điều
rằng, muốn cái thủ đoạn rẻ tiền này đạt được hiệu quả cũng cần phải biết cách
vận dụng mới được.

Ưng Bác Không cười sung sướng, chuyện của nhà mình thì tự mình biết, tất nhiên
từ trước tới nay bản thân luôn xem thường những kẻ thưởng thức những nỗ lực
của mình, nhưng hôm nay được một tên tiểu tử “có vài phần kiến thức” tán tụng
như vậy, nếu bảo không cảm thấy vui sướng chính là nói bậy.

“Nhưng….!” Quân Mạc Tà dừng lại một chút, sau đó quay nhanh người lại nói
tiếp: “Nếu đây là một điều con đường tu luyện ngắn nhất, hiệu quả nhất, mà
trên đời này người thông minh lại không ít, lẽ nào Ưng Bác Không biết được mà
người khác lại nghĩ không ra? Trên thực tế, lên trên Tuyết Phong sinh tử tôi
luyện, từ xưa đến nay, chắc chắn không phải chỉ có một mình Ưng Bác Không.
Nhưng vì sao có mỗi Ưng Bác Không trở thành một trong bát đại tông sư, những
người khác lại không có tiếng tăm gì! Điều này là sao đây?”

Ưng Bác Không được hắn tâng bốc cả người vô cùng dễ chịu, nhịn không được thốt
ra: “Bởi vì những người đó đều chết hết!” Nhớ tới đỉnh Tuyết Phong xương trắng
bị gió tuyết vùi lấp, Ưng Bác Không có chút cảm khái, nhưng bênh cạnh đó, phần
lớn là vì chiến tích của bản thân mình mà kiêu ngạo.

“Không sai! Vị tiền bối này nói rất đúng!” Quân Mạc Tà trắng trợn tán thưởng:
“Con đường tắt vĩnh viễn không phải là một con đường bằng phẳng, cho nên những
người đó đều chết hết, thân xác vùi trên Tuyết Phong, thậm chí còn trở thành
đồ ăn cho lũ chim ưng đó, xương cốt cũng chẳng còn.

“Tất nhiên bọn họ đã chọn được con đường cho mình, hơn nữa đó cũng là một chọn
lựa chính xác, đồng thời cũng rất kiên trì theo đuổi nó. Thậm chí có thể nói,
mỗi người bọn họ so với Ưng Bác Không còn kiên trì hơn, bởi vì mỗi người bọn
họ đều sẵn sàng bỏ cả tính mạng để đạt được mục tiêu của mình!”

“Nhưng người đời chỉ biết đến Ưng Bác Không mà thôi, hiếm có người nào biết họ
là ai! Thiên hạ chỉ có giai thoại về Ưng Bác Không tôi luyện trên Tuyết Phong
lạnh giá mà không có bất kì chuyện gì kể về họ dù chỉ là một cái tên. Nói cho
cùng cũng chỉ là một nguyên nhân mà thôi, bởi vì Ưng Bác Không đã thành công!
Còn bọn họ thất bại! Đơn giản vậy thôi.” Quân Mạc Tà mỉm cười.

“Quá trình để một người đạt tới thành công, trở thành một giai thoại lưu
truyền hậu thế, không phải vì … một chút cố sự của bản thân người đó, mà là
vì … những nhân vật chính trong những giai thoại đó cuối cùng đều đạt được
điều mà họ muốn, cho nên mới được người đời ghi nhận, lưu truyền thành một câu
truyện. Tuy nhiên, trên đời này đương nhiên còn nhiều người khác trải qua sinh
tử tôi luyện kinh khủng hơn, liều mạng hơn những người trong giai thoại. Những
kinh nghiệm từng trải của những người này đáng lý ra có thể trở thành giai
thoại trong nhân gian, những câu chuyện buồn vui lẫn lộn làm cho người nghe
cảm thấy giật mình. Nhưng chính vì họ cuối cùng lại bị thất bại, cho nên mọi
thứ về họ cũng dần dần chìm vào quên lãng.”

“Bất kể ai cũng có cố sự của mình, thậm chí còn có thể trở thành một nhân vật
truyền thuyết, thế nhưng nhất định người đó phải đáp ứng một điều kiện đầu
tiên là thành công, có nó rồi muốn nói gì thì nói! Phú quý là loại hưởng thụ
vật chất của con người ta, nhưng nghèo khổ đồng dạng cũng là một loại hưởng
thụ, nhưng về mặt tinh thần. Điều khác biệt duy nhất là ở chỗ, chỉ khi con
người ta phải chịu cảnh nghèo khổ mới có ý chí phấn đấu, tìm mọi cách để trở
thành những người giàu sang, hưởng thụ vinh hoa phú quý! Những người dân nghèo
bần cùng còn lại cũng chỉ có cực khổ mãi mà thôi!”

Quân Mạc Tà nói liền một hơi nhiều như vậy, cảm giác miệng lưỡi có chút khô
khốc. Hắn cầm ấm trà lên, rồi đột nhiên để cả như vậy mà tu ừng ực. Nhưng
những người xung quanh nhìn thấy hành động này của hắn cũng không cho rằng quá
thất lễ, ngược lại, vẻ mặt mỗi người đều có bộ dạng suy tư giống hệt nhau,
dường như đang từ từ nghiền ngẫm hết những thâm ý trong lời nói của hắn.

“Nói tới đây để thấy được rằng, tuy rằng Tống lão tam đã có cố gắng, thậm chí
là rất cố gắng, điểm này ta ghi nhận, còn rượu của hắn, có thể trong mắt của
những người bình thường nó là hảo tửu, nhưng chưa chắc đã là loại tốt nhất.”
Quân Mạc Tà cuồi cùng lại quay về chủ đề ban đầu, mới vừa rồi hắn còn ra sức
tâng bốc Ưng Bác Không, nhưng đến cuối cùng vẫn quay lại công kích Tống lão
tam.

Có thể nói, Quân Mạc Tà đã đưa câu chuyện đi được một vòng lớn và cực kỳ xảo
diệu .

Lần đầu tiên nhìn thấy Ưng Bác Không, Quân Mạc Tà cũng đã bắt đầu hoài nghi
thân phận của hắn.

“Vị Tống lão tam vừa than thở kia chính là cao thủ có tu vi là Thiên Huyền
trung giai, Quân Mạc Tà trong lòng đã có phần xác định. Sau đó lại khéo léo
dùng câu chuyện về bát đại tông sư để thăm dò, ngay lập tức hắn đã hiểu toàn
bộ ngọn ngành. Rồi hắn lại nói đến đoạn thời gian tranh phong giữa Ưng Bác
Không và Phong Quyển Vân, và từ phản ứng của Ưng Bác Không hắn đã hoàn toàn
xác định mọi chuyện, không còn cảm thấy phân vân gì nữa . . .

Người này, chính là Ưng Bác Không!

Về điểm này, tin chắc rằng cả Vương gia cùng Tống lão tam đều đã nhận thấy,
Quân Mạc Tà hắn mà còn không biết thì thà mua miếng đậu hũ đập đầu vào đó chết
quách đi cho xong.

Nhưng điều tuyệt diệu nhất chính là từ đầu tới cuối Ưng Bác Không vẫn giấu
diếm thân phận, chẳng để lộ một chút ý tứ gì về thân phận của mình cả. Nhưng
Quân Mạc Tà lại ở trước mặt từ từ vạch trần thân phận của hắn, đồng thời bắt
đầu vỗ mông ngựa một cách hết sức tự nhiên, về điểm này, đúng là đã làm cho
Ưng Bác Không thích thú không thôi!

Nếu là một Huyền khí cao thủ tỷ như Tống lão tam nói ra thì hiệu quả chắc chắn
còn xa mới bằng Quân Mạc Tà. Bởi vì với những gì đang thể hiện, Quân Mạc Tà
chính là một tên tiểu tử vô cùng kém cỏi, vậy mà hắn lại có thể “công bằng”
đánh giá, nhận xét ưu khuyết điểm và thắng bại của hai người Ưng Bác Không và
Phong Quyển Vân, như vậy chẳng phải đã làm cho người khác càng hiểu rõ hơn
sao?

Điều này đã biến một người mà suốt đời chẳng bao giờ thắng nổi Phong Quyển
Vân, thậm chí là bình thủ mỗi khi giao chiến như Ưng Bác Không sao mà không
khoái cho được? Nhìn hắn đang cười híp mắt, gật đầu cái rụp, cả người sảng
khoái thế kia, cũng đủ để thấy được “uy lực” thần công vuốt mông ngựa của Quân
Mạc Tà.

Tiểu tử này, càng xem càng cảm thấy. . . thuận mắt nha!

“Như lời ngươi vừa nói, rượu tốt hay xấu, suy cho cùng vẫn phải chờ sau khi
phẩm rượu mới biết được, chứ không phải cứ “thổi da bò” là được.” Tống lão tam
có chút buồn bực. Bản thân hắn sau khi mang rượu ra, ngay lập tức kể hết tất
cả quá trình rất “gian khổ” để nhưỡng ra hai vò rượu này đã khiến cho mọi
người vô cùng khen ngợi rồi. Chuyện khác không nói, nếu như sau khi phẩm rượu
mà xảy ra trường hợp hai loại có mùi vị như nhau, nhưng do mình đã có câu
chuyện kia làm nền móng sẵn rồi, cho nên phần thắng khi đó chắc chắn sẽ thuộc
về mình!

Về phần tiểu tử này, đã đến trễ thì chớ, hắn vừa đến, mới nói được mấy câu đã
làm người khác tức anh ách. Nhưng lại nịnh người này, chê bai người kia, dựa
vào một phen ngụy biện, khơi khơi làm toàn bộ những thứ mình tốn bao tâm sức
thay đổi hết!

Tuy rằng nghe hắn nói cũng có vài phần đạo lý . . .

Nhìn bề ngoài, hai người cũng không có nhắc tới uống rượu, nhưng trên thực tế,
từ khi Tống lão tam kể ra lai lịch hai vò rượu của mình thì đó cũng chính là
lúc so đấu được bắt đầu!

Mà sau một phen hùng biện của mình, Quân Mạc Tà đã đánh tan mọi thứ, đem tất
cả những ưu thế ban đầu mà Tống lão tam khổ tâm gây dựng xóa bỏ sạch sẽ, không
sót lại thứ gì

Cái này chính là tạo lợi thế!

Nhưng trong quá trình tạo lợi thế cho mình, cái lợi lớn nhất mà Quân Mạc Tà
thu được chính là cảm tình của vị Thảo Nguyên Thần Ưng – Ưng Bác Không này.
Vào thời điểm Thiên Hương thành phong vân khởi dũng như bây giờ mà nói, chỉ
với thái độ của Ưng Bác Không cũng đã đủ để xoay chuyển đại cục! Càng quan
trọng hơn, Quân Mạc Tà còn muốn từ chỗ Ưng Bác Không dần dần tìm hiểu rõ cách
sử dụng Huyền Đan như thế nào!

“Không sai không sai, hiện tại phải tiến hành phẩm rượu mới đúng! Ai hơn ai
kém, ai thắng ai thua, tất cả sẽ rõ sau khi phẩm rượu xong”. Vương gia cười ha
hả, so với Tống lão tam, dưới khí thế của một nhân vật phong vân như Ưng Bác
Không, hắn đã được coi là tương đối tự nhiên, trấn tĩnh rồi. Dù sao hắn cũng
là người của hoàng gia, Ưng Bác Không mặc dù danh chấn thiên hạ, nhưng nếu đặt
bản thân hắn vào hoàn cảnh tương tự, có thể sẽ cảm thấy kính nể, bái phục, còn
những cái khác, chắc gì đã cảm nhận được.

Cho dù có cảm nhận được thì cũng chẳng biết phải làm thế nào! Ưng Bác Không là
ai đây, há có thể dễ dàng mặc cho bậc đế vương một nước sai khiến sao? Nói
cách khác, nếu như Ưng Bác Không muốn giết mình, cho dù mình có phòng bị hay
không, mà cho là có phòng bị trước thì sao, cuối cùng vẫn phải chết không sai.
Còn không thì cứ thuận theo tự nhiên, tốt nhất không nên đắc tội với loại
người này. Nghĩ như vậy, hắn tự nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Không sai, cố chấp nhiều khi lại có thể mang tới thành công ấy chứ. Nhưng sự
thành công ấy cũng là hãn hữu và muốn đạt được chắc chắn cũng phải rất cố
chấp!” Ưng Bác Không vốn đang nhắm mắt suy nghĩ nãy giờ, bỗng dưng mở miệng
chậm rãi nói ra mấy lời này, đồng thời có chút thở dài nói: “Hôm nay nghe
ngươi nói chuyện, ta mới cảm thấy được rằng trước đây mình kính nể một người
luôn phải có một nguyên nhân gì đó, nhưng thật sự tất cả những cái đó giờ đây
đều không còn quan trọng nữa rồi!”

Ý? Quân Mạc Tà cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới những chuyện hôm
nay mình nói rõ ràng không thể lay chuyển được vị Thảo Nguyên Thần Ưng bảo thủ
này? Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Không sai, chúng
ta chỉ cần xác định rõ mục tiêu của mình là được, từng bước tiến tới, về phần
những người đi trước có hay không thất bại, những người đi sau có thành công
hay không, hoàn toàn không cần để ý làm gì, càng không cần quan tâm. Bởi vì
điều quan trọng nhất mà chúng ta cần quan tâm đó là cuối cùng mình có đạt được
mục tiêu đã đề ra hay không, chứ không phải là bất cứ thứ gì khác!”

“Suy cho cùng!” Ưng Bác Không cười ha ha: ” Cái chúng ta quan tâm nhất chính
là tự bản thân mỗi người cuối cùng có thể thành công hay không? Còn những cái
khác không cần để ý! Vì một câu nói này, xứng đáng uống cạn một chén lớn! Mang
rượu đến!”

Quân Mạc Tà cười ha ha, bàn tay đưa ra mời Tống lão tam, nhường lão mang rượu
lên phẩm trước. Động tác này làm ba người đang chờ đều cảm thấy có chút giật
mình. Phẩm rượu thưởng trà, điều tối kỵ nhất chính là để chủ nhà lên trước.

Cảm nhận của mỗi người, đặc biệt đối với loại mùi nồng đậm như thế này, thì
càng quan trọng. Nếu như hai loại rượu đều có mùi vị tương tự nhau, hiển nhiên
loại được phẩm trước sẽ giành chiến thắng là điều không cần bàn cãi!

Chẳng lẽ tiểu tử này tự tin thật sự? Nhìn thấy bộ dạng Quân Mạc Tà như vậy,
trong lòng tất cả mọi ngưởi ở đây đều hiện lên một dấu hỏi to đùng.

Thấy như thế, Tống lão tam cũng không chần chờ, ngay lập tức vung tay lên,
huyền khí lam sắc nhàn nhạt chợt lóe lên, bốn chén rượu đồng thời hạ xuống
trước mặt bốn người, vô cùng yên lặng không gây ra bất kì động tĩnh gì.

Công phu này khi Tống lão tam thi triển vô cùng liền mạch như nước chảy mây
trôi, tự nhiên, lưu loát tới cực điểm, coi bộ tiêu sái như thường, làm cho tên
tiểu thế tử kia hâm mộ không thôi.

Lớp bùn trên miệng hai vò rượu vừa mở ra, trong nháy mắt không gian xung quanh
tràn ngập hương rượu nồng nàn, hai người Vương gia và Ưng Bác Không nhịn không
được đều nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu.

Hai người này đều là ái nhân chi nhân, đồng thời cũng là chuyên gia phẩm rượu
trong thiên hạ, thật là không có biện pháp a, không ngờ lại đồng thời có mặt
tại nơi này, một người là Vương gia đế quốc, còn người kia là một đại đại tông
sư nổi danh đương thời, nếu bọn họ đã muốn uống rượu thì lấy gì mà ngăn cản họ
đây?

Trước khi phẩm rượu cần phải phẩm hương!

“Quả là hảo tửu!” Ưng Bác Không thản nhiên nói: “Thật không hổ danh một đại
tông sư về ủ rượu, đủ nghị lực bỏ ra vài năm để làm ra loại rượu này, chỉ cần
ngửi qua một chút đã làm cho người ta cảm thấy rất khoan khoái rồi. Nếu kể tới
những loại gọi là hảo tửu mà ta đã có dịp thưởng thức qua, cùng lắm cũng chỉ
có hai hoặc ba loại miễn cưỡng có thể so với loại rượu này!”

Nghe vậy Quân Mạc Tà mặt nhăn mày nhúm, rượu này mặc dù có hương vị nồng nàn,
nhưng hình như có chút quá nồng. Cũng giống như nước hoa cao cấp vậy, nếu chỉ
lưu lại trên người một mùi nhàn nhạt đủ để cho những người qua đường hoài
niệm, cảm thấy có chút trang nhã, quý phái mà thôi, nhưng nếu đổ cả một lọ lên
người . . . Điều này làm cho người bên cạnh cảm thấy chán ghét, coi thường.

Tống Thương hai tay nâng vò rượu lên, thần tình trịnh trọng, khuôn mặt vô cùng
nghiêm nghị. Lam quang chợt lóe, huyền khí xuyên vào trong vò rượu, ba một
tiếng, nhất thời một tia rượu như mũi tên bay vọt ra ngoài, hướng thẳng vào
một cái chén bạch ngọc, đủ đầy chén, tất nhiên nửa giọt cũng không bị sánh ra
ngoài.

Tiếp đó là chén rượu thứ hai, thứ ba . . . Bốn chén rượu lần lượt được rót
đầy, mũi tên rượu dường như không bao giời cạn, vẽ trong không trung một vệt
sáng lấp lánh mang theo cầu vồng bảy sắc vô cùng rực rỡ, nhưng thủy chung từ
đầu tới cuối không có một giọt nào bị rơi xuống đất.

“Mời!” Tống lão tam đưa tay ra hiệu, thế nhưng trước mặt hắn lại không có bất
kì một cái chén nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.