Dị Thế Tà Quân – Chương 158: Hải Trầm Phong – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 158: Hải Trầm Phong

Vì thế, chuyện trọng yếu nhất là chuyên tâm đề thăng thực lực của chính mình,
không nên quá dựa dẫm vào ngoại vật.

Buổi chiều ngày mai là đã tới ước hẹn ba ngày, Quân Mạc Tà cũng chuẩn bị một
chút. Hắn dẫn động Hồng Quân Tháp chữa trị cho thân thể một lúc, sau đó chui
vào nhà kho trữ rượu một lúc lâu…

Hòa mình vào bóng đêm, Quân Vô Ý đeo khăn che mặt, cả người đẫm máu phi thân
từ trong tường một nhà phú hộ ra, phía sau là một đám thiếu nam thiếu nữ đang
dắt díu nhau đi theo, trong ánh mắt chúng tràn ngập sự vui mừng.

Không nên hiểu lầm, với thực lực của Quân tam gia bây giờ, đúng thật là đẫm
máu, chẳng qua đây là máu của người khác, chỉ vào loại địa phương dơ bẩn này
thì làm sao có cao thủ tọa trấn cho được, đương nhiên là Quân tam gia càng
thoải mái hành động!

Phía sau lưng của Quân tam gia, bên trong tiểu viện, rất nhiều thi thể nằm
ngổn ngang, nơi này là nơi thứ ba mà Quân tam gia phá hủy sau khi khôi phục
thực lực.

Hiện tại, Quân Vô Ý hoàn toàn thấu hiểu câu nói kia của Quân Mạc Tà: ” Đối với
những người coi thường vương pháp, mất sạch nhân tính, chỉ có một con đường là
giết sạch! Nhổ cỏ tận gốc, lấy bạo chế bạo mới là chính đạo!”

Nếu không phải Quân tam gia cẩn thận an bài người cẩn thận dò xét, âm thầm
theo dõi, không ai có thể ngờ một vị đại tài chủ ngày thường nổi tiếng lương
thiện lại có thể ẩn chứa một nơi dơ bẩn thế này trong nhà!

Khi lần đầu tiên hành động, Quân Vô Ý đã từng nhẹ tay, chỉ đánh bị thương chứ
không ra tay sát hại người, sau đó lại còn phát tin nặc danh cho thành vệ quân
đem những tên đó giam cầm, thực hiện quốc pháp.

Nào ngờ chỉ một ngày sau, những tên đó liền biến mất khỏi đại lao! Sau nhiều
lần Quân Vô Ý cố gắng tìm hiểu mới biết , cả đám người đó được đưa tới một nơi
một bí mật để dưỡng thương, mỗi ngày ăn uống sơn hào hải vị, chữa thương bằng
thảo dược trân quý. Quân tam gia thấy vậy liền giận dữ xông vào, giết sạch từ
trên xuống dưới đến máu chảy thành sông mới ngưng!

Từ đó về sau, Quân tam gia xem như học được một bài học: “Một khi luật pháp đã
không thể làm gì, vậy thanh kiếm trong tay ta sẽ thế thiên hành đạo! Để ta
thay mặt lão thiên giáng trừng phạt xuống đầu các ngươi!”

Nở một nụ cười lạnh lùng, Quân Vô Ý lắc mình biến mất, ánh lam quang nhàn nhạt
lóe lên trong không trung!

Trong một ngôi nhà bên trong kinh thành, một người mặc lam bào lẳng lặng ngồi
khoanh chân trên giường.

Trước mặt hắn có một hắc y nhân toàn thân băng bó, bị trọng thương nghiêm
trọng.

– Huynh đệ, nếu không phải thật sự không còn cách nào, ta cũng sẽ không đến
năn nỉ đệ. Đệ vừa từ ngạn dặm xa xôi tiến vào thành Thiên Hương, ca ca ta….
không những không chiêu đãi đệ thật tốt, ngược lại còn nhờ vả đệ, ép đệ đạp
chân vào vũng bùn này, ca ca ta thật sự hổ thẹn vô cùng! Nhưng… nhưng …
nếu huynh đệ ngươi không ra tay cứu giúp, tâm huyết cả đời này của ca ca sẽ bị
hủy diệt mất…

Người nói những lời này chính là hắc y nhân, cũng chính là bang chủ đệ nhất
bang phái Kim Dương Bang tại Thiên Hương thành, Kim Phong Liệt!

Khi Ưng Bác Không đại náo Kim Dương Bang, vị bang chủ này của Kim Dương Bang
chỉ sau ba chiêu đã nằm dài trên đất. Mà thật ra Ưng Bác Không đã hạ thủ lưu
tình, nếu không, chỉ e là đầu của hắn đã nát nhừ chỉ sau chiêu đầu tiên. Đối
với một nhân vật cấp bậc tôn sư đứng đầu thiên hạ, đối phó với một bang chủ
của một nhị lưu bang phái là một chuyện không đáng nhắc tới.

Cho dù bang phái đó là đệ nhất bang của thủ đô Thiên Hương đế quốc thì cũng
chẳng có gì khác biệt!

Thực lực của Kim Phong Liệt là Địa Huyền trung giai, nếu trong mắt người
thường thì có thể nói cao cao tại thượng, nhưng trong mắt của thần huyền, quý
danh cao cấp nhất cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Sau khi đưa ra yêu cầu Kim Dương Bang thần phục mình, Ưng Bác Không cố ý cho
Kim Phong Liệt hai ngày để thu xếp mọi việc.

Trong suy nghĩ của Ưng Bác Không, chuyện Kim Dương Bang thần phục hắn coi như
là chuyện đã rồi, dù cho Kim Phong Liệt có thể tìm người có thực lực tới trợ
giúp, hắn cũng coi như là một dịp tốt để ra tay đỡ nghiền. Vì thế, khi hắn ra
tay đã ẩn giấu thực lực khá nhiều, cũng không nói ra thân phận của mình.

Nếu không, với thân phận của Ưng Bác Không, muốn một bang phái giang hồ thần
phục hắn, là một vinh dự lớn cho Kim Dương Bang và Kim Phong Liệt!

Đáng tiếc, điều này Kim Phong Liệt không hề hay biết!

– Kim đại ca, người nói chỉ trong ba chiêu đã bại dưới tay hắn ta?

Nam nhân mặc lam bào khuôn mặt anh tuấn, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, sắc
mặt bình tĩnh nói:

– Chỉ ba chiêu! Đại ca cũng biết, cho dù với tu vi hiện tại của đệ, muốn đánh
bại người là việc không khó, tuy nhiên muốn chỉ trong ba chiêu mà đánh bại
người chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng. Huyền công của người này chắc
chắn là cao hơn đệ, thậm chí hơn rất xa.

– Hải huynh đệ…. chẳng lẽ đệ, đệ…..

Kim Phong Liệt cứng họng, những chữ “… chẳng lẽ đệ nhắm mắt khoanh tay đứng
nhìn hay sao” cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Lam bào nhân đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, nhìn áo bào màu lam chuyển
động theo bước đi có cảm giác giống như là từng đợt sóng cuồn cuộn trên đại
dương.

Tuy nhiên, trong lòng lam bào nhân cũng có từng đợt sóng phiền muộn dâng trào.
Khi hắn nghe được tin tức về huyền đan, tuy biết rõ cơ hội đoạt được là không
lớn, nhưng hắn vẫn ôm một tia vọng nhỏ nhoi, giữa đêm xuất hành, cứ mong may
mắn sẽ tới. Nào ngờ vừa bước chân vào thành, chân trước vừa vào, chân sau chưa
kịp bước tiếp đã gặp ngay chuyện phiền toái.

Nam nhân mặc lam bào tên là Hải Trầm Phong, chính là một vị quái kiệt tung
hoành biển rộng, thường ngày làm việc hỉ nộ vô chừng, chỉ làm việc theo ý
thích của bản thân, khoái ý ân cừu, tự do tự tại. Cách đối nhân xử thế của hắn
khó có thể phân biệt rõ là chính hay tà.

Mười mấy năm trước, Hải Trầm Phong tiến đến Thiên Hương thành, cùng người khác
tranh đấu, người này cũng là một cao thủ của huyền khí thế gia, mà thế gia này
chính là gia đình bên vợ của hắn. Hải Trầm Phong sau khi thất bại lại bị gia
đình nhà vợ vây công, cuối cùng tuy thoát được nhưng thân mang trọng thương,
nếu không nhờ Kim Phong Liệt giúp đỡ, ra tay kéo lại tính mạng hắn từ trong
tay thần chết thì hắn đã sớm bước chân trên con đường xuống hoàng tuyền.

Cách đối nhân xử thế của Hải Trầm Phong có một chỗ tốt, đó là tri ân tất báo
đáp, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi sau đó, hắn ra sức trợ giúp cho Kim
Phong Liệt, phát triển Kim Dương Bang từ một bang phái nhỏ nhoi trở thành đệ
nhất hắc bang của Thiên Hương thành, sau đó mới rời đi.

Lần này, tuy hắn biết rõ cao thủ xuất hiện sẽ nhiều như mây, nhưng hắn vẫn ôm
hi vọng tiến về Thiên Hương thành tranh đoạt cửu cấp huyền đan vì trong lòng
hắn cũng có ý định dựa vào sự trợ giúp của Kim Dương Bang. Dù sao Kim Dương
Bang tồn tại đã lâu tại Thiên Hương thành, tin tức chắc chắn linh thông, lại
cùng hắn có liên hệ, nếu có Kim Dương Bang toàn lực tương trợ, hi vọng đoạt
được huyền đan của hắn sẽ tăng lên nhiều.

Nhưng không thể ngờ được, sau khi hắn tới, hắn chưa kịp mở miệng nhờ vả Kim
Dương Bang tương trợ thì ngược lại Kim Dương Bang đã muốn hắn giúp đỡ!

Trong lúc nhất thời, Hải Trầm Phong vô cùng buồn bực, không khỏi tự hỏi một
câu: “Chẳng lẽ Thiên Hương thành này là cấm địa của Hải Trầm Phong ta? Ta
không thể đặt chân vào? Nếu không phải như thế, tại sao mỗi lần ta tiến vào là
lại có phiền toái to lớn chờ sẵn là thế nào?”

” Theo lời Kim Phong Liệt mà suy xét, thực lực của vị thần bí cao thủ kia chắc
chắn là ẩn giấu ở mức thấp nhất, chỉ có thể hơn mình, thậm chí hơn rất xa.
Chuyện này ta phải làm sao đây?”

Hải Trầm Phong bước đi càng ngày càng chậm, trong lòng càng lúc càng thêm
phiền muộn. Cuối cùng, hắn dừng lại, trong lòng thở dài một tiếng: ” Thôi, dù
sao cũng phải ra quyết định. Hải Trầm Phong ta nào phải loại người có ân không
biết báo? Đại trượng phu cùng lắm là chết!”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Kim Phong Liệt rồi ôn hòa nói:

– Được rồi! Kim đại ca, nhờ người thông báo cho vị kia là ba ngày sau, Hải
Trầm Phong đệ sẽ chờ hắn đại giá quang lâm tại rừng cây nơi thành Nam!

Kim Phong Liệt vô cùng mừng rỡ:

– Đa tạ Hải huynh đệ! Ta biết huynh đệ ngươi sẽ không khoanh tay đứng nhìn
mà!

Trong nhiều năm qua, Kim Phong Liệt luôn tin tưởng mười phần vào Hải Trầm
Phong, mọi chuyện chỉ cần qua tay Hải Trầm Phong thì chưa bao giờ thất bại!
Lần này, sở dĩ hắn dám lấy cứng chọi chứng với Ưng Bác Không cũng vì hắn biết
rõ Hải Trầm Phong sẽ tới Thiên Hương thành trong nay mai. Vì thế, Kim Phong
Liệt tin tưởng hoàn toàn là hắc bào nhân cao thủ dù thực lực có mạnh mẽ cỡ nào
cũng không thể so sánh với Hải Trầm Phong ngang dọc biển rộng này!

Kim Phong Liệt thậm chí còn tính toán xem sẽ ăn mừng thắng lợi với Hải Trầm
Phong nơi nào!

Người không có kiến thức thật đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy thân
nhân bằng hữu vào chỗ chết mà chính mình cũng không hay biết!

Hắn thực sự hoàn toàn không hề suy nghĩ rằng: Hải Trầm Phong không phải là một
người thiên hạ không địch thủ!

Hắn càng không biết, giờ phút này, trong lòng Hải Trầm Phong đã tràn ngập cay
đắng!

” Ta mà cùng hắc bào nhân thần bí kia giao đấu thì chắc chắn dữ nhiều lành ít!
Cho dù ta có may mắn thủ thắng thì chỉ sợ cũng là thảm thắng, lúc đó cũng
chẳng còn sức lực mà đi tranh đoạt huyền đan, nhưng ơn cứu mạng không thể
không báo đáp. Thôi thì coi như đây là việc cuối cùng ta làm cho Kim Dương
Bang vậy! Sau chuyện này, cho dù là thắng hay bại, Hải Trầm Phong ta đều sẽ
lập tức rời khỏi Thiên Hương thành, từ nay về sau thề không trở lại!”

– Đúng rồi Hải huynh đệ, lần này đệ tới Thiên Hương thành phải chăng cũng là
vì chuyện cửu cấp huyền đan?

Kim Phong Liệt nói một cách hưng phấn:

– Đợi sau khi chúng ta giải quyết chuyện này, ta lập tức an bài toàn bộ nhân
mã của bang điều tra tin tức, ha ha ha, thật không dám giấu đệ, khi ta vừa
nhận được tin đệ sẽ đến Thiên Hương thành, ta đã đoán được ý đồ của đệ, vì
thế, ta liền an bài sẵn người để ý chuyện đó rồi!

Kim Phong Liệt cười cười nói tiếp:

– Chỉ cần có Hải huynh đệ và toàn bộ Kim Dương Bang chúng ta xuất thủ, ta tin
chắc đoạt được cửu cấp huyền đan không phải là chuyện khó khăn gì!

– Không! Đại ca lầm rồi, lần này đệ đến đây không phải vì cửu cấp huyền đan.

Hải Trầm Phong chậm rãi lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ chua sót nói tiếp:

– Đệ từ biệt huynh đã mười năm, lòng đệ quả thật có chút nhớ nhung, nên lần
này cố ý tới thăm đại ca người, sau đó trở về lập tức bế quan.

” Một khi ta đã đoán được chuyện nguy hiểm thế này, tại sao ta phải cuốn theo
đại ca người nữa? Tất cả hậu quả đau khổ, để một mình ta gánh vác vậy!”

– Thì ra là thế!

Kim Phong Liệt không khỏi hơi thất vọng:

– Như thế thì không biết khi nào mới có thể gặp lại đệ. Nếu vậy, lần này đệ
cố ở lâu thêm vài ngày, huynh đệ chúng ta vui vẻ một chút, hi vọng lần sau gặp
mặt, cũng là lúc đệ báo tin vui đã đột phá huyền công với ta!

Khóe môi Hải Trầm Phong hiện lên một nụ cười chua sót, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Huyền công đột phá sao? Ta không dám có loại hi vọng xa vời này!” Sau đó thản
nhiên nói:

– Ba ngày sau, khi trận chiến kết thúc, không cần biết kết quả như thế nào,
đệ sẽ lập tức ly khai Thiên Hương thành, trở lại Lam Quang Hải, cả đời này sẽ
không bao giờ quay lại Trung Nguyên này. Huynh đệ hai người chúng ta, chỉ còn
đúng ba ngày này để gặp nhau mà thôi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.