Dị Thế Tà Quân – Chương 156: Đem mình chôn sống – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 156: Đem mình chôn sống

Chẳng lẽ Quản gia cũng muốn cửu cấp Huyền Đan hay sao? Quân Mạc Tà hơi nhíu
mày, cảm thấy việc này có điểm không đúng.

Hai ngày này trong kinh thành vô cùng hỗn loạn.

Ban ngày rất bình thường, yên tĩnh, không có sóng gió, thế nhưng khi màn đêm
phủ xuống, đám thành vệ quân hoặc nhiều hoặc ít đều phát hiện ra vài cỗ thi
thể, sau này lại càng nhiều, có đôi khi là mười cỗ thi thể, chuyện quái dị bậc
này, sao không khiến cho năm thành binh mã ti coi trọng cho được, cùng Hình
bộ, thành vệ quân tam ti hội họp mật thiết chăm chú quan sát động tĩnh trong
kinh thành.

Vài đại bang phái trong kinh thành cũng rục rịch có hành động, không ngờ bọn
họ thà rằng mạo hiểm đột nhập mạng lưới phòng vệ nghiêm mật cũng phải gây án.
Khiến kết quả điều tra lại càng khó khăn. Về phần kết quả của bộ phận điều tra
lại làm cho tất cả mọi người giật nảy mình:

Toàn bộ đám người chết, không có một ai là kẻ vô danh đầu đường xó chợ, ngược
lại chính là đám nhân vật thành danh trong giang hồ không người nào mà không
biết, thậm chí trong đó có vài vị tu vi huyền khí cảnh giới, tất cả đều là
nhân vật xưng bá một phương! Giờ phút này vô thanh vô tức chết ở kinh thành,
mà trong kết quả điều tra của mấy người đều không có kẻ nào thấp hơn Ngân
Huyền cao thủ, một người cũng không có, người kém nhất cũng là Ngân Huyền đỉnh
phong.

Hung sát án như vậy càng lúc càng nhiều, số lượng người cũng nhiều hơn. Đặc
biệt là nhất tông gần đây, trong đó lại có một vài cỗ thi thể của Mộ Dung thế
gia cùng một vài đại gia tộc trong kinh thành.

Lại theo kết quả điều tra được, lập tức người đứng đầu của ngũ thành binh mã
ti cùng thành vệ quân, Hình bộ ba ngành đều choáng váng. Không chỉ có Mộ Dung
thế gia, mà còn có Tang gia, Tống gia, Mạnh gia nhúng tay vào chuyện này, mặc
dù có chứng cớ rõ ràng, nhưng vẫn không làm gì được bọn họ! Thậm chí ba vị
hoàng tử cũng có liên quan trong chuyện này…

Điều này sao có thể tra đây?!

Tốt nhất là đừng tra, không biết chừng lại tra ra cả nhà mình cũng nên! Tuy
không dám tra tiếp thế nhưng trong lòng ba vị nhân viên đều nói thầm: “chẳng
lẽ thời tiết gần đây có thay đổi sao?”

Đặc biệt là sứ giả của hai nước tới Thiên Hương, ban đêm tại Thiên Hương thành
có vẻ càng thêm không yên bình.

Trời vừa tối quần ma loạn vũ, đi tới đi lui, các loại Huyền khí sáng rọi đủ
mọi màu sắc như thiểm điện bay loạn…Càng về sau đám thành vệ quân dứt khoát
tìm một chỗ thật cao sau đó tụ tập ngồi một chỗ để thưởng thức một màn pháo
hoa bằng huyết tinh miễn phí…

Ưng Bác Không nặng nề đi trên đường Thổ Hành, hai tối nay, hắn đã thành thói
quen, tuy chưa gặp đối thủ ngang cấp, cho nên ít nhiều có điểm tiếc nuối,
nhưng đối với hắn một vị cuồng võ mà nói, chân muỗi tuy nhỏ cũng là thịt a,
cho nên hai tối nay Ưng Bác Không là một trong những người năng hoạt động về
đêm nhất, khi ra ngoài liền gặp ai cũng ra tay xuất thủ, cũng không quản đối
phương là ai, dù thực lực có cao đi nữa. Đương nhiên trong lòng Ưng Bác Không
không cho hành động của mình là khi dễ người: ta cũng không có ý định giết
người, ta chỉ cùng người bàn luận mà thôi, thực lực của ngươi như là kẻ vứt đi
vậy, ngay cả mấy chiêu cũng không tiếp được, có thể trách được ta ư?

Nhưng phàm là người cùng hắn luận bàn cơ bản mệnh đều như mành chỉ treo
chuông, nếu như vận khí kém một chút gặp phải nhóm người khác cơ bản là không
còn sức hoàn thủ, bị đối phương giết chết… Cho nên mấy ngày nay trong Thiên
Hương thành thường xuyên phát sinh chuyện quái dị: Ngân Phẩm huyền giả giết
chết Kim Phẩm đỉnh phong, Kim Phẩm giết chết Ngọc Huyền…

Tất cả đều rối tinh rối mù.

Ưng Bác Không lúc này đang chậm rãi đi tới một tòa đại trạch viện. Trải qua
hai đêm nọ, Ưng Bác Không cũng không cảm nhận được bản thân có thu hoạch gì,
dù sao lấy đẳng cấp của bản thân, huyền giả bình thường cũng khó gây khó khăn
gì cho hắn.

Cho nên Ưng Bác Không đem mục tiêu của mình tập trung tại cao thủ ngoài cấp
Địa Huyền. Nhưng nếu muốn tìm được hành tung những người này, phải có mạng
lưới tình báo đặc biệt, cho nên chỉ dựa vào việc may rủi gặp nhau trên đường
mà thôi…

Vậy đến khi nào mới gặp được?

Cho nên Ưng Bác Không lúc này đang lạnh lùng hướng về đệ nhất đại bang ở Thiên
Hương thành, Kim Dương bang đi tới.

Con đường này là đường tắt, chỉ cần thu phục được Kim Dương bang, động tĩnh
cùng vị trí của cao thủ trong Thiên Hương thành đều nằm trong lòng bàn tay
mình. Với bản sự ưng thần trên thảo nguyên, một bậc tông sư cao thủ như hắn,
muốn thu thập một bang phái không phải là chuyện dễ dàng sao? Mặc dù là một
đại bang phái tại kinh thành Thiên Hương đế quốc, thế nhưng nói cho cùng bất
quá cũng chỉ là một môn phái trên giang hồ mà thôi, sao có thể thoát khỏi móng
vuốt của ưng thần thảo nguyên đây?

Cho nên Ưng Bác Không rất nắm chắc, hoặc phải nói là, thực sự nắm chắc trăm
phần trăm!

– Oành!

Cánh cổng rất dày của Kim Dương bang đột nhiên bị tứ phân ngũ liệt hóa thành
mạt gỗ bay đầy trời. Mấy người bên trong đang ngồi uống trà lập tức cả kinh
đứng lên.

Kim Dương bang chính là một trong sáu đại bang đứng đầu Thiên Hương đế đô,
người nào có đảm lượng động thủ trên đầu thái tuế như vậy?

Lẫn trong bụi gỗ đầy trời là một bóng người chậm rãi bước vào.

Tóc dài, ý phục màu đen!

“Gọi Kim Phong Liệt ra đây gặp ta!” Ưng Bác Không mang theo khí thế quân lâm
thiên hạ nhìn đời bằng nửa con mắt đi tới đại đường rồi ngồi xuống một chiếc
ghế, con mắt cũng không nhìn đám người bên cạnh, trực tiếp ra lệnh.

Kim Dương bang có thể thật sự là một trong những sáu đại bang phái đứng đầu
Thiên Hương đế đô, Kim Phong Liệt chính là bang chủ, thế nhưng tên bang chủ
này ở trong mắt Ưng Bác Không cũng chỉ được coi là một tên tiểu thương mà
thôi, tùy thời có thể bóp chết như bóp một con kiến, một người so với một con
kiến thì còn khách khí làm gì?

Đám người Kim Dương bang đều đưa mắt nhìn nhau, có điểm không kịp phản ứng,
sau một khắc tất cả đều hò hét chửi bới, âm thanh vù vù vung đại đao lên, lập
tức máu tươi hòa cùng ánh chiều tà bay lả tả, người chết có cương đao bầu bạn,
trong nháy mắt không gian trở nên yên tĩnh…

Buổi tối.

Quân Mạc Tà vẫn ngây dại như cũ, hắn vẫn siêng năng tu luyện Âm Dương Độn,
luyện tập gian khổ như vậy nếu không phải là đại sát thủ có gân cốt rắn chắc
sợ là đã sớm tuyệt khí bỏ mình lâu rồi!

Từ khi bị Quản Thanh Hàn cho ăn một cước, Quân Mạc Tà đột nhiên lĩnh ngộ được
điều gì đó, cổ nhân có cảnh tỉnh một chiêu đốn ngộ, hôm nay chị dâu lại đá một
cú, linh quang chợt hiện, từ lúc đó trở đi, Quân đại thiếu gia bắt đầu dốc sức
tu luyện, hắn cấm bất luận kẻ nào tới gần, ngay cả Khả Nhi cũng không cho ở
bên cạnh quan sát. Đơn giản là Âm Dương Độn này tại đương thời chưa có ai trải
qua, cho nên nếu thành công tuyệt đối là một vụ oanh động… Quân Mạc Tà luyện
công pháp này nếu được truyền đi có thể nói là nhanh hơn bất kì tin tức nào từ
trước đến nay.

Lúc tại xế chiều liên tục thí nghiệm mấy lần, sau đó Quân Mạc Tà đã có bước
tiến rất lớn; có thể ẩn thân ngừng hô hấp ba lượt, lướt ngang có thể tiến lên
một trượng!

Nhưng ngàn vạn lần đừng nên khinh thường ba lần đình chỉ hô hấp ngắn ngủi này,
cao thủ so chiêu sinh tử chỉ trong vòng một lần hô hấp chứ đừng nói là ba lần,
coi như là một lần ngạc nhiên bất ngờ cũng đủ để mười lần giết chết kẻ địch!

Kết quả chỉ là như vậy thế nhưng vẫn làm cho Quân đại sát thủ mừng rỡ không
thôi, nóng đầu lên khiến Quân đại công tử lại bắt đầu lao vào luyện tập độn
thổ. Độn thổ a, đây chính là trò chơi rất thú vị trong truyền thuyết đó, ngẫm
lại mình sau khi đấu cùng địch nhân, đột nhiêu vù một cái không còn thấy bóng,
cuối cùng trường kiếm đâm ra, một kiếm xuyên cúc hoa [ass] chuyện này đã
nghiền đến mức nào đây?

Ngay sau đó Quân Mạc Tà tích góp từng tí một linh lực, sau đó ở trong sân dẫn
động khẩu quyết, vù một tiếng, quả nhiên Quân Mạc Tà đã biến mất không còn
bóng dáng, nhưng vấn đề là ở chỗ hắn chui xuống đất nhưng lại không ra được…

Vì sợ thất bại, Quân Mạc Tà đã dùng sạch linh lực tích cóp, một hơi trực tiếp
độn xuống vài xích [ 1 xích = 1/3 m ], biết mình đã thành công, hắn không khỏi
đắc chí, thế nhưng lúc này mới nghĩ làm sao thoát ra; lúc trước đã tích cóp
linh lực dùng hết vào cú độn này rồi, bây giờ nếu muốn thoát ra cần phải có
thêm linh lực, nhưng hiện tại đã không còn…

Hiện tại tính sao đây?

Tính sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy a!

Cảm giác bốn phương tám hướng quanh thân thể truyền đến một cỗ áp lực thật
lớn, Quân Mạc Tà lần đầu tiên cảm thấy, nguyên lai đất… Cũng là có năng
lượng. Cứ như vậy, vấn đề lớn nhất chính là hít thở không thông, bên trong
lòng đất hoàn toàn không có không khí, nói là ở chân không cũng không sai biệt
lắm, không có cách nào hô hấp, lúc này thật là muốn lấy mạng người ta mà. Mẹ
nó! Dùng lực ngoi lên sao? Nhưng ai biết bản thân đã tiến vào bao sâu?

Hơn nữa đất trong tiểu viện của Quân gia cũng không phải là đất thường, Hồng
Quân Tháp phát uy, khiến thân thể của hắn chui sâu ba thước vào trong nền đất
của tiểu viện cũng chẳng khác nào cự trùy vạn cân đầm xuống nền đất, phỏng
chừng so với đá hoa cương còn rắn hơn, muốn dùng đỉnh đầu đội lên? Không có
cửa đâu!

Quân Mạc Tà giống như nổi điên kêu gọi Hồng Quân Tháp, thế nhưng Tôn Đại Thần
ngày hôm nay tựa hồ như cũng thay đổi tính tình, sống chết không chịu hiện
ra… Một ngày một đêm, Hồng Quân Tháp phát ra linh khí để Quân Mạc Tà tu
luyện Âm Dương Độn, trước sau không dưới trăm lần. Điều này rất giống hai
người mê bóng đi thao trường, trong đó một người ngứa ngáy đứng nhìn, lại phải
nhặt bóng cho người kia để hắn ném rổ, mà bản thân kích động bàn tay ngứa ngáy
muốn thử nhưng lại không được, thật đúng là ghiền muốn chết mà.

Chẳng lẽ cái tháp này cũng biết tức giận? Nhưng ngươi tức giận cũng đừng có
nhằm lúc này chứ. ta sắp ngạt chết rồi nè.

Quân Mạc Tà khóc không ra nước mắt.

Cảm giác cơ thể bị nén càng lúc càng cường liệt, toàn thân giống như sung
huyết, tim đập càng ngày càng gấp, quả thực giống như muốn nhảy qua đường
miệng vậy, cố gắng hết sức nhưng thân thể vẫn không cử động được một điểm,
linh lực trong cơ thể sớm đã trống rỗng, cho dù cử động một ngón tay cũng gian
nan vạn phần, chẳng lẽ mình lại xuyên việt lần nữa sao? Chỉ là lần này quá oan
uổng rồi, nói thì dễ nhưng nghe lại khó… Lúc này Quân Mạc Tà nhớ tới cảnh
tượng xuyên việt ly kỳ ngày đó, trong lòng không khỏi tức giận bất bình mắng
to: “Lão tử từ khi gặp được ngươi cái tên phá tháp chết tiệt này, là không gặp
được chuyện tốt, trên người có một bất thế thần công kinh thiên động địa như
vậy, thế nhưng lại bị ngươi làm cho khẽ động cũng không được, trơ mắt nhìn hơn
mười khẩu súng bắn mình thành tổ ong, hơn mười trái lựu đạn nổ bên người biến
thân thể thành sủi cảo, biến thành mảnh nhỏ, bây giờ cũng bị ngươi gián tiếp
làm cho không động đậy được mà chết a!”

Không lâu sau, Quân Mạc Tà đã đến mức cực hạn, chỉ cảm thấy trong đầu của mình
đang rung động, chỉ sợ sắp ngất đi, hắn cố cầm cự thoát khỏi cảm giác chóng
mặt, nhiều lần muốn thúc đẩy khí tức trong đan điền, thế nhưng không có một
điểm phản ứng gì.

Mà ngay cả tư tưởng cũng cảm thấy một mảng hỗn độn, không còn cách nào có thể
tư duy bình thường được nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.