Dị Thế Tà Quân – Chương 155: Âm Dương độn gian nan – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 155: Âm Dương độn gian nan

“Lão tử trời sinh chính là để làm việc này.” Đường Nguyên cố gắng cất cái cần
cổ mập lên, phi thường kiêu ngạo nói: “Trước tiên hãy nói rõ cho ta, nhìn bản
thiếu gia xem có chỗ nào cần tiến hành cải tiến hay không, sau đó ngươi chỉ
điểm một chút, nhìn bản thiếu gia đại triển quyền cước, xem ta làm sao thu
vàng bạc thiên hạ cho ngươi!”

“Là tiền bạc của ngươi nhưng ở trong lòng ta!” Quân Mạc Tà uốn nắn một câu:
“Ngươi phụ trách việc kiếm tiền cũng phụ trách việc tiêu tiền của ta nữa! Nếu
không, buôn bán lời có tác dụng cái rắm gì? Nếu không thể dùng, cho dù tiền
chất cao như núi cũng có tác dụng quỷ gì!”

Nói xong hắn từ trong lòng lấy ra một tấm giấy, nói: “Ta còn chưa nói cho
ngươi biết, đây là bản kế hoạch ta đã liệt kê, ngươi nhìn xem, ta cũng không
am hiểu lĩnh vực này lắm, ngươi tự xưng là chuyên gia, vậy cho ý kiến đi, sau
này chúng ta sẽ làm như vậy.” Nói xong hắn liền vỗ lên chỗ bị thương của Đường
Nguyên, khiến Đường mập mạp giống như bị heo chọc tiết kêu thảm chửi rủa, còn
Quân Mạc Tà lại thản nhiên li khai.

Đường Nguyên chẳng thèm ngó tới, lầm bầm nói: “Lão tử cả đời mua bán, còn phải
xem bản kế hoạch của ngươi sao? Thật là buồn cười! Cứ để đó, lão tử ngủ một
giấc tý nữa sửa sau, ngủ.” Con mắt khép lại, hắn tiện tay đem mảnh giấy úp lên
mặt làm một giấc ngon lành.

Quân Mạc Tà cũng không có quan tâm tới chuyện của mập mạp nữa, mà công việc
của Quân đại công tử thật sự quá bề bộn, đặc biệt bận rộn, trong hai ngày này
có thể nói là hắn không được chợp mắt chút nào, thời gian đều chú tâm vào việc
nghiên cứu Âm Dương độn pháp cổ quái kia, có thể tùy thời ẩn thân, đây quả
thực là một tấm thẻ bài bảo vệ tính mạng hiệu quả nha. Chỉ cần luyện thành bổn
sự này, ai có thể làm gì được ta? Coi như là khắp thiên hạ Chí Tôn Thần Huyền
toàn bộ vây công, ta chỉ cần vận dụng pháp quyết ẩn thân, hừ, cho các ngươi
biến thành đám chim ngốc hết, xem xem các ngươi làm sao giết được ta?

Cho nên Quân Mạc Tà mấy ngày nay đều siêng năng đột xuất, dành phần lớn thời
gian để tu luyện Âm Dương Độn. Vì để thể nghiệm vận pháp quyết, Quân Mạc Tà
trong vòng một ngày nhiều lần đem tất cả khí cơ trong thân thể dùng sạch, lặp
đi lặp lại năm mươi lần, vượt qua năm mươi lần vét sạch tinh lực cơ thể…

Tuy nói được Hồng Quân Tháp cung ứng năng lượng thế nhưng Quân Mạc Tà có cảm
giác cung không đủ cầu, mỗi thời mỗi khắc đều nghiên cứu học tập, Âm Dương độn
pháp mỗi lần phát động cần một lượng linh lực cực đại, thường thường diễn tập
không đến hai lần linh lực mà Quân Mạc Tà cực nhọc tích súc đã không còn một
giọt. Ngay sau đó Hồng Quân Tháp liền điên cuồng phát ra bổ sung, sau đó hắn
lại tiếp tục luyện, sau đó lại bớt chút thời gian bổ sung lại… Cứ như vậy
tuần hoàn.

Nhưng mà quá trình vòng đi vòng lại này cũng trực tiếp làm cho công lực của
Quân đại thiếu gia trong hai ngày này rút đi mất một bậc.

Quân đại thiếu gia lại thiệt thòi ở chỗ hắn không có danh sư chỉ điểm, chỉ có
thể dựa vào tự mình tìm tòi. Điều này giống như người mù tìm đường, từng chút
thì có thể, nếu như làm nhiều sẽ bị vấp ngã.

Chính thức làm cho Quân Mạc Tà buồn bực là, luyện đến luyện đi khiến thể xác
và tinh thần hắn đều mệt mỏi, tinh thân hắn hầu như chưa bao giờ biết mệt mỏi
lúc này không khỏi đuối, tập luyện cũng không có hiệu quả nữa. Nếu như nói
nhất định muốn có hiệu quả, vậy chính là hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt cười
hề hề có phần thần kinh của tiểu la lỵ Khả Nhi, đây có thể nói là hiệu quả duy
nhất…

“Khả Nhi, ngươi có thể trông thấy ta sao?”

“Thấy mà, thiếu gia, ngài có ý tứ gì vậy? Có thể kể chuyện cười cho Khả Nhi
nghe được không?” Khả Nhi mở to con mắt to tròn, nghiêng đầu, bộ dạng như
không hiểu nên mới hỏi hắn vậy.

“A… Đau” Tiếng thét từ trong thư phòng của Quân Mạc Tà truyền ra.

“… Thiếu gia, hạ xuống một điểm đi, ngài sao lại ngăn trước người ta?” Khả
Nhi ngẩng đầu lên nói tiếp: “… Thiếu gia, ngài đừng kéo y phục của ta mà.

“Thiếu gia, ngài làm cho tóc người ta rối hết lên rồi nè…

“Thiếu gia, người tại sao phải dán mặt lên tường thế? Có phải là quần áo không
thoải mái!… Ngay sau đó Quân Mạc Tà phẫn nộ kết thúc đợt khảo thí.” Thiếu
gia, ngài hôm nay rất quái lạ nha…Hì hì, thiếu gia, tư thế này của người
thật khó nhìn quá…

“A! Thiếu… Thiếu… Thiếu gia, ngươi rốt cuộc làm gì…Làm… Làm gì
đó…Ô…Người không nên đập đầu lên cây như vậy, nếu như đau đầu ta đi gọi
đại phu cho người…” Tiểu la lỵ lúc này rất sợ hãi kêu lên.

“**!” Quân Mạc Tà như phát điên, lẩm bẩm: “Cái thứ đồ chết tiệt này không biết
bao giờ mới có thể luyện thành đây? Đây không phải là chơi xỏ lão tử sao?”!
Thí nghiệm quá vài lần, Quân đại sát thủ lẩm bẩm ngồi đần cạnh gốc đại thụ
trong sân . Vì luyện môn công phu độn thuật này, Quân đại thiếu đã phải trả
một cái giá rất thê thảm và đau đớn, tối thiểu nhất là trên trán xuất hiện một
mảng hồng hồng, đó là kết quả hắn muốn đi xuyên tường a…

Trên đỉnh đầu lại xuất hiện mấy cục u, giống như là đầu của Thích Ca Mâu Ni
vậy, đây là kết quả khi luyện độn địa thuật…

Nhảy lên thật cao sau đó là tư thế đầu dưới chân trên, xoạt một cái ngã lộn
nhào, Một tiếng rầm vang lên, kim tinh bay loạn… Quần áo bị lửa đốt cháy
xém, trên người còn xuất hiện vài vết bỏng rộp, đây là kết quả do tu luyện độn
hỏa thuật…Thành quả duy nhât là… Phong Độn thuật…Khụ khụ, tạm thời Quân
đại thiếu gia còn không biết, về phần hạch tâm của Âm Dương Độn. “… Chẳng lẽ
muốn ta đi vào trong Địa ngục luyện sao?”

“Luyện thêm một lần nữa, có khả năng sẽ xuyên qua a…” Quân Mạc Tà rất ai oán
nhìn vết thương chồng chất trên người mình, đột nhiên hắn cúi đầu xuống,
đám tóc rối bời cũng rũ hắn vào trong đũng quần, sau đó lăn lộng như một quả
trứng trên mặt đất…

Quân lão gia tử từ khi đem chức vị gia chủ truyền cho đứa con Quân Vô Ý, sau
đó thường xuyên vắng nhà, mà Quân tam gia từ khi học xong Dịch Dung Thuật,
càng không thấy tăm hơi đâu. Tiểu la lỵ rơi vào đường cùng, đành phải đi mời
Quản Thanh Hàn. Thề sống thề chết cuối cùng mới lôi được Quản Thanh Hàn tới.

Sau khi Quản Thanh Hàn tới, liền chứng kiến cái đầu của Quân đại thiếu gia cắm
ở trong đũng quần, cả người biến thành một hình tròn, lăn qua lăn lại…

Rất không tốt chính là,; áo quần không đủ che thân… Nói thí dụ như chỗ đại
động bị lửa thiêu không còn một mảnh vải, màu trắng rất chói mắt, tuy làn da
quả thực rất bóng, ôi chao, mình đang nghĩ cái gì vậy. “Ngươi đang làm gì đó?”
Quản Thanh Hàn có phần kinh ngạc, khuôn mặt lạnh lùng nhìn vị tiểu thúc tử này
này nói: “Ngược đãi bản thân rất vui hay sao?” Thật không biết nhà này sao lại
trở nên điên khùng như vậy chứ, trong bảy cái tà thì chiếm cả bảy, nhìn bộ
dạng của hắn kìa, so với tên khất cái còn nghệ thuật hơn a!

Quân Mạc Tà có điểm mờ mịt ngẩng đầu lên, trong miệng nói lẩm bẩm, trạng thái
có vẻ hơi điên, hai con mắt tràn đầy tơ máu, một hồi nhìn chăm chú Quản Thanh
Hàn, ánh mắt này có điểm không bình thường, đột nhiên hắn ôm đầu rơi vào trầm
tư, chợt “Oa ha ha” Một tiếng nhảy dựng lên, rồi bịch một tiếng đâm vào thân
cây, thất điên bát đảo ngã bật lại, bốn vó chỏng lên hai mắt nhìn trời, trong
mắt lại tràn đầy vẻ suy tư…

Quản Thanh Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, trách mắng: “Còn không đứng lên cho
ta! Bộ dáng này của ngươi còn ra thể thống gì nữa?! Thật uổng cho ngươi là hậu
nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia!”

Thế nhưng suy nghĩ của Quân Mạc Tà hiện tại đều chìm đắm trong Âm Dương Độn,
hắn một mực chuyên tâm, không để tâm đến chuyện bên ngoài, cho dù vạn vật bên
cạnh có đổi thay hắn cũng không để mắt tới, nói khó nghe một chút giống như
một sợi gân rúc vào trong sừng trâu, vô luận đụng vào chuyện gì cũng không thò
ra, cho dù bị chọc cho đầu rơi máu chảy cũng vẫn cứ trốn. Cho nên hắn đâu có
nghe được lời nói của Quản Thanh Hàn? Thậm chí hiện tại không biết chị dâu mỹ
lệ Quản Thanh Hàn của mình đang đứng trước mặt!

Đây chính là điểm chấp nhất của hắn, cũng chưa hẳn là tính xấu… Làm chuyện
gì đều tập trung tất cả tinh thần toàn lực ứng phó đó chính là một chuyện rất
tốt!

Chỉ thấy hắn một hồi cau mày khổ tư, đột nhiên lại nhảy dựng lên, đầu dưới
chân trên, thẳng tắp dựng lên…”Rầm!” Thân thể Quân Mạc Tà lại giật giật vài
cái, hai mắt một hồi trắng dã, cười khúc khích nói: “Ta phải luyện hảo công
phu, sau đó đi nhìn lén chị dâu tắm rửa a…” Sau đó thân thể rầm một cái ngã
xuống hôn mê bất tỉnh.

Trời mới biết tại sao hắn lại phun ra lời này! Chỉ sợ chính bản thân Quân Mạc
Tà cũng không rõ tại sao mình lại u mê đần độn dưới tình huốn này lại nói ra
lời như vậy…

Thần của ta, Thượng Đế, thánh A La, cùng với lão thiên gia, chuyện này là thế
nào đây! Đang ở trước mặt chị dâu xinh đẹp a, lại dám nói là muốn nhìn lén
nàng tắm rửa… Quản Thanh Hàn tức thời tức giận đến nỗi thân thể mềm mại phát
run, khuôn mặt trắng bệch!

“Thiếu nãi nãi, thiếu… Gia hiện tại thần trí… Mơ hồ, ăn nói mê sảng, người
đừng coi là thật, thiếu gia… Hắn… Gần đây tiến bộ rất nhiều rồi mà.” Khả
Nhi đỏ bừng mặt lên, quẫn bách xoa xoắn hai tay, lắp bắp giải thích.

Trong mắt Quản Thanh Hàn như muốn phóng hỏa, hừ lạnh nói: “Khả Nhi, hiện tại
ngươi cũng giúp tên hỗn trướng này làm ác sao?” Nàng không nói hai lời trực
tiếp xông lên “Bịch” Một tiếng nặng nề đá lên thân thể Quân Mạc Tà, ngẫm lại
vẫn chưa hết giận, đang định hạ thủ tiếp.

Liền nghe thấy Quân Mạc Tà ai nha một tiếng, đứng bật dậy, thần sắc trên mặt
đầy kinh hỉ cùng với vẻ mê võng, sắc mặt trong nháy mắt chuyển đổi vài lượt,
có vẻ vô cùng quái dị.

Quản Thanh Hàn không nói một lời, ánh mắt rưng rưng; vừa rồi Quân Mạc Tà nói
câu kia đối với nàng mà nói có thể là sự nhục nhã to lớn! Bàn tay mở ra chuẩn
bị đánh lên người Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà lắc đầu lùi lại phía sau một bước, tránh thoát một chưởng này,
kinh dị nói: “Đại tẩu, đang yên đang làng tẩu muốn làm gì?” Bằng trực giác của
hắn khi vừa ngã xuống, tuyện đối không phải là chuyện nhỏ như ngày thường, nếu
bị đá thêm một lần nữa bản thân phỏng chừng hàm răng trên cũng tạm biệt nửa
còn lại!

“Trong lòng ngươi tự minh bạch! Ngươi là cái đồ hỗn trướng!” Quản Thanh Hàn
gầm lên, khuôn mặt hàn sương từng bước ép sát tới.

Quân Mạc Tà thận trọng thong dong né tránh nói: “Đệ không có nhớ đã đắc tội
lớn gì với tẩu cả, vì cái gì mà hôm nay đại tẩu lại có hành động như thế?”

“Ngươi còn muốn đắc tội như thế nào nữa?” Quản Thanh Hàn chứng kiến tên tiểu
thúc tử hỗn trướng này ba hoa vô sỉ như thế, hừ lạnh một tiếng, nàng biết
quyền cước không làm gì được hắn, đột nhiên “Soạt” Một tiếng, kiếm bên hông đã
ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên rồi vụt hạ xuống hướng về phía Quân Mạc Tà đâm
tới.

Quân Mạc Tà giật nảy mình, chuyện này là như thế nào đây, sao phải động đao
động thương vậy? Không hiểu ra sao nữa, tránh đã tính sau. Tinh lực trong cơ
thể hắn hôm nay đã tiêu hao không dưới trăm lần, thể xác và tinh thần đã sớm
mệt mỏi rồi, vừa nãy khi ngất đột nhiên lĩnh ngộ được điều gì đó, thật vất vả
mới bổ xung được chút khí lực lúc này lại tiêu hao hết, giờ phút này, phải
chống chọi với Quản Thanh Hàn, chẳng khác nào tra tấn, không có lực hoàn thủ,
tự nhiên nặng càng thêm nặng!

Một ý niệm không tốt dâng lên, hắn quyết định rất nhanh, vội vàng xoay người
bỏ chạy, Khả Nhi lập tức nhảy ra ngăn ở trước mặt Quản Thanh Hàn, nhưng bằng
với đạo hạnh của nàng sao có thể ngăn cản được cơn giận giữ của Quản Thanh
Hàn? Đường mập mạp nghe thấy thanh âm ở bên ngoài, thân thể vẫn nằm trên
giường hô to: “Giết người rồi…”

Lập tức trong phủ liền hỗn loạn.

Đúng lúc này, thủ vệ gác cổng chậm chạp chạy vào, nói: “Thiếu gia, Thiếu phu
nhân, Giang Nam Quản gia Quản đại nhân cùng hai vị công tử mang người tới
thăm.”

Quản Thanh Hàn “A” Một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.

Quân Mạc Tà nghiêng cái mũi lầm bầm: “Ta còn chưa có làm gì ngươi, thế nào mà
người nhà mẹ đẻ của ngươi đã tới thăm rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.