Quân Mạc Tà hồi lâu không biết nói gì, từ khi mình đi vào thế giới này, trước
giờ đều là bản thân chiếm tiện nghi của người khác. Hôm nay lại dễ dàng bị
người ta lợi dụng, một điểm dấu vết cũng không nhìn ra, cái gì mà tửu quốc một
đoạn giai thoại, đúng là một tên bẩn thỉu mà…
Quá nhục a! Quân đại thiếu gia tức thiếu chút nữa thì sùi bọt mép, thù này
nhất định phải báo! Cái tên “Lão phu” kia, chờ lát nữa thiếu gia sẽ tỉ mỉ
chiếu cố ngươi, để cho ngươi biết vì sao hoa lại có màu hồng!
Vấn đề là làm sao báo thù đây?
Một lão đầu vừa gầy lại vừa nhỏ lưng còng xuất hiện, một bước đi của lão cũng
phải dùng hai ba bước của người thường bước tới, ha ha cười nói: “Quả nhiên là
khách quý, khách quý nha, ta đang tự hỏi vì sao sáng sớm lại nghe thấy chim
khách hót, nguyên lai là có hai vị khách quý đến thăm. Vị công tử này lần
trước có duyên gặp gỡ chỉ trong chốc lát, cho nên ta vẫn còn tiếc hận mãi, hôm
nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại, mời, mời, mau vào đi.”
Nói là hai vị khách quý, thế nhưng khi nói chuyện hắn lại không hề để mắt tới
vị trung niên nhân kia, dường như muốn quỵt nợ vậy…
Trung niên cũng không biết là da mặt dày hay ngu thật, cũng đường hoàng đi
vào. Về phần hai gã hộ vệ của hắn khi vừa tới tửu điếm liền biến mất, chắc là
ẩn vào chỗ nào đó rồi.
Quân Mạc Tà khẽ rùng mình, trong nháy mắt lão đầu này xuất hiện khiến hắn có
một cảm giác rất quen thuộc. Thế nhưng khi nhìn thân hình và diện mạo lại rõ
ràng chưa từng gặp, hắn không khỏi cảm thấy kì quái, thế nhưng vẫn mỉm cười
bước vào tửu điếm, trong lòng âm thầm cảnh giác.
“Lần đó khi nghe được cao kiến của công tử, ngươi từng nói: chân chính uống
rượu phải là dùng tâm, đó mới chính là ý cảnh, cũng không phải đổ rượu vào
trong bụng coi như là uống, đó chính là chà đạp lên lương thực. Những lời này
ta cảm thấy rất tâm đắc.”
Tống lão tam một bên ân cần châm trà đãi khách, một bên lải nhải: “Lão phu ủ
rược đã mấy chục năm, đối với đạo ủ rượu thường tự coi là thiên hạ ít có người
chê được một câu, nửa đời toàn được người khác xu nịnh, đúng là bị tục nhân
chà đạp. Hiện tại nhớ lại thật sự vừa đáng tiếc lại đáng buồn.
“Không sai, thật sự là làm nhục lương thực, hôm nay tại hạ vẫn chỉ nói một câu
như vậy.” Quân Mạc Tà hừ hừ hai tiếng, nhìn trung niên đang tự nhiên như ruồi
lấy một vò rượu tới.
“Ha ha, dựa vào ý kiến của công tử vậy như thế nào mới không tính là làm nhục
lương thực?” Tống lão tam làm bộ khiêm tốn, một đôi mắt đục ngầu cũng trở nên
anh minh.
“Rượu là gì?” Quân Mạc Tà hỏi ngược lại một câu, sau đó lại nói: “Thế nhân yêu
rượu, mục đích ban đầu là vì cái gì? Chỉ vì thích rượu thôi sao?”
“Rượu là gì?” Tống lão tam tự hỏi chính mình, thậm chí có chút ngơ ngẩn. Chính
mình được xưng là người dàng cả đời để ủ rượu thế nhưng lại không biết rượu
đến tột cùng là cái gì? Một câu nói kia lại khiến bản thân tự hỏi. Nếu nói
rượu chỉ là một loại đồ uống…Vậy không khỏi quá ủy khuất cho rượu rồi, vậy
rốt cuộc là gì đây?
“Rượu, chính là tâm tình!” Quân Mạc Tà tăng thêm âm lượng: “Cho nên khi uống
rượu thật ra chính là uống tâm tình! Tâm tình tốt, làm việc rất hài lòng, uống
chút rượu chúc mừng vậy gọi là rượu mừng, tâm tình không tốt, mượn rượu tiêu
sầu, kêu là rượu tiêu sầu, bạn tốt tới chơi, tri kỉ gặp mặt coi rượu là rượu
tri âm, tiễn đưa bạn hữu, tinh thần buồn bã chính là rượu tống biệt, chiến
trường chém giết, tướng sĩ nâng ly, gọi là liệt huyết tửu, sát địch tửu, tráng
hành tửu!”
“Tư vị trong rượu còn mãi lưu lại, tâm tình trước khi uống rượu mới là tư vị
thật.” Quân Mạc Tà rót một chén, uống một hơi cạn sạch, thần sắc lạnh lẽo,
nói: “Cô độc tại nơi dị quốc tha hương, phiêu linh bất định, lúc này uống rượu
chính là rượu nhớ nhà! Một mình chốn tha hương dị khách, nâng chén tiêu sầu
càng sầu thêm!”
“Thơ hay, thơ hay! Lời bình quả là cao thâm, quả là cao thâm! Công tử quả thật
là bậc đại tài!” Trung niên nhân kia cùng Tống lão tam sớm đã bị lời nói của
hắn hấp dẫn, đều kinh ngạc trầm tư một hồi, cuối cùng Tống lão tam cũng từ
trong mộng tỉnh lại, liên tục gật đầu tán thưởng.
“Kiến giải độc đáo? Cái gì gọi là kiến giải độc đáo!” Quân Mạc Tà cười lạnh
một tiếng nói tiếp: “Khi uống rượu cũng chia ra làm cao thấp ba loại người! Ta
không nói đến mấy loại người tầm thường khác. Ở đây là chân chính uống rượu.
Tùy tâm mà uống, không cần tâm cảnh, mượn mỹ tửu có thể biết được nhân sinh
trăm vị! Đây cũng chính là loại người thượng đẳng khi uống rượu! Loại người
này trong mười vạn cá nhân cũng chỉ có một người có thể cảm thụ được một vạn
lẻ một loại tư vị, cho nên vì thế tâm cảnh cũng bất đồng!”
“Trong rượu không có nghèo hèn phú quý, trong rượu không có phân biệt khất cái
và quan quân, hiểu phẩm rượu, hiểu được cách dùng tâm uống rượu, đó chính là
người phóng khoáng trong rượu. Nếu không thể dùng tâm mà uống, thậm chi trước
khi uống rượu còn cần phải khảo rượu, mượn rượu phẩm học vấn, cuối cùng mới là
nhấm nháp tư vị của mỹ tửu, ha ha cái này căn bản là chỉ là trò chơi của đám
văn nhân mà thôi. Cũng chính là không hiểu cái đạo khi uống rượu, đảo lộn đầu
đuôi, chỉ làm trò cười cho thiên hạ!”
“Cho nên nói đến phẩm rượu, kiểm rượu để uống, thậm chí phạt rượu, mượn rượu
để đấu sở học trong đầu, gọi là trung cấp, uống rượu như thế tuy không được
coi là chính thức uống rượu, cũng được coi là một thú vui tao nhã của lịch sử,
mặc dù không được tính là một tên nát rượu, nhưng đàng miễn cưỡng liệt đám này
vào hạng người tửu quốc trung nhân! Nhưng lại mang theo một chữ “Ngụy” nữa nên
không được tính là chân quân tử!” Quân Mạc Tà cảm khái nói.
Trung niên nhân cùng Tống lão tam trong mắt phát sáng, cố tình không mở miệng
ngắt lời, trong nội tâm cười thầm, lời của thiếu niên này trong đó có “Thật,
ngụy” Hai chữ rất rõ ràng, cơ hồ bằng với nói, đám văn nhân xổ nho kia đều là
“Ngụy tao tử”! Trong lời nói còn ám chỉ ý, người nghe đều có thể hiểu được.
Quân Mạc Tà liếc mắt, thái độ phóng đãng được thể hiện rõ, lại nói tiếp:
“Ngoại trừ hai loại người kia ra, còn một loại nữa đó là phần lớn đi theo
phong cách cũ, vô luận tới thanh lâu mua say, tới tửu quán giao tiếp bằng rượu
hay hay giả là tới nơi xa hoa luận bàn cùng bằng hữu, buôn bán hoặc luận bàn
chính trị, khi đó lục đục với nhau, mệt người mệt ta, chính là cấp kém nhất,
trong rượu được gọi là loại người hạ đẳng! Về phần dùng rượu để làm dụng cụ
hại người, lòng dạ khó lường, chính là kẻ vất đi, càng không xứng để ta luận
bàn!”
Trung niên nhân cùng Tống lão tam hai người sau khi nghe xong Quân đại thiếu
gia nói “Kiến giải độc đáo”, khẽ gật đầu, tiếp đó là im lặng, trong lòng ẩn ẩn
có một tia ngạo ý: chính mình đam mê rượu mấy chục năm hẳn là được coi là chân
quân tử a?
Quân đại thiếu gia sau khi dùng ngôn ngữ kinh nhân xong, ngón tay trỏ giơ lên
nhẹ nhàng phe phẩy rồi nói: “Với hai người các ngươi mà nói miễn cưỡng đạt
trình độ nhất phẩm…”
“Nói vớ nói vẩn!” Hai người rốt cục đồng thời giận dữ, mở miệng gầm lên. Nên
biết hai người này luôn tự tịn mình là kẻ tửu quốc ẩn sĩ. Lý luận của ngươi có
phần đạo lý, vốn dĩ chúng ta chìm đắm trong mấy chục năm lịch duyệt về tửu
đạo, được xếp vào hàng nhất phẩm là chính xác rồi, ngươi lại dùng thêm hai chữ
“Miễn cưỡng” vào làm gì! Quả thực là khinh người quá đáng. Mắt thấy hai người
giận dữ, Quân đại thiếu gia không thèm để ý, nói tiếp: “Nói các ngươi chỉ miễn
cưỡng xếp vào nhất phẩm các ngươi còn không phục, vốn các ngươi trải qua mấy
chục năm thưởng rượu, điều này không sai, thế nhưng phẩm rượu, giám rượu,
hưởng thụ mỹ tửu lại có một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải đủ tư cách
nếm mĩ tửu, loại rượu như vậy, hẳn là các ngươi chưa có uống qua, ngay cả gặp
cũng chưa từng. Chỉ cần thiếu một điểm kiến thức cũng đủ xuống hạng rồi!”
Quân Mạc Tà duỗi ngón tay út ra, nhẹ nhàng lắc, rồi nói: “Nhưng điểm này không
thể trách được các ngươi, ta tin là trong thế gian này, ngoại trừ ta ra không
ai có loại rượu này. Rượu của Tống lão tam ngươi, ở nơi này, thậm chí ở tất cả
Thiên Hương đế quốc có thể nói là độc nhất, thế nhưng nếu so sánh với thứ rượu
mà ta biết, không phải nói quá chứ, còn kém một trời một vực, khó có thể so
được!”
Lời nói này có điểm cưỡng từ đoạt lý, thế nhưng đúng là một lời chào hàng tốt
nhất.
“Công tử luận rượu, tuy lời nói như nuốt vàng nhả ngọc, khiến ta được mở rộng
tầm mắt, cảm giác thật thấm thía, thế nhưng nói tới ủ rượu, ha ha Tống lão tam
ta đã từng đi khắp thiên hạ, có thể không chút khách khí nói một câu, nếu như
rượu của ta không thể nhập hầu [uống được] chỉ sợ thiên hạ này không còn loại
nào có thể lọt vào mắt hoàng đế rồi!”
Tống lão tam vốn không cam lòng khi Quân đại công tử nói mình không đủ tư
cách, ngay sau đó lại nghe được lời cuối kia, hắn không khỏi nhảy dựng lên,
vạn phần không phục lớn tiếng phản bác!
Lão phu chìm đắm trong tửu đạo cả đời, dám nói đã từng phẩm qua tất cả mĩ tửu
của tiên hạ, mà nhìn chung một số loại mĩ tửu trong thiên hạ cũng chưa chắc có
thể ngon bẳng rượu do lão phu dùng bí chế ủ, thế nhưng tiểu quỷ này lại nói so
với rượu của hắn cách xa một trời một vực. Tống lão tam sao có thể không tức
giận. Thế nhưng cũng thật sự muốn xem Quân đại thiếu gia sẽ phản bác như thế
nào, thiên địa rộng lớn, biết đâu hắn lại có được loại mĩ tửu nào đó, hoặc là
có một loại mĩ tửu mà chính mình lại không biết, điều này cũng chẳng có gì lạ,
đối với lời nói của Quân đại thiếu gia, trung niên cũng cảm thấy hứng thú, đặc
biệt là mĩ tửu tự nhiên rơi xuống miệng chính là chuyện trọng yếu nhất.
Quân Mạc Tà không phủ nhận chỉ là cười cười, trái lại ánh mắt trở nên sắc bén.
Trung niên nhân dựng cái lỗ tai lên, muốn nghe xem, nhìn xem, thế nhưng khi
thấy thái độ của Quân Mạc Tà như vậy , ánh mắt hắn xoay động, liền nói: “Tống
lão tam, thiên ngoại hữu thiên, mĩ tửu hẳn là có nhiều, lại càng có nhiều
phương pháp ủ hơn, nếu như theo lời vị tiểu huynh đệ này nói, có thể xuất ra
loại rượu ngon gấp trăm lần rượu của ngươi, vậy ngươi tính thế nào?”
“Ta đây tình nguyện bái hắn làm thầy!” Tống lão tam lông mày dựng lên, ánh mắt
phát sáng, thốt ra một câu. Thời khắc này thân thể vốn còng thấp của hắn bỗng
trở nên thẳng tắp, bộc phát ra khí tức tự tin cùng ngạo nghễ!
Ngoại trừ tự tin ngạo nghễ ra, trong đáy lòng hắn còn có một phần chờ mong,
nghe được tin rượu ngon, một kẻ si mê rượu như hắn tất nhiên là muốn tìm hiểu
thực giả rồi!
Trong lòng Quân Mạc Tà khẽ động, trong đầu hắn nháy mắt xác định thân phận của
Tống lão tam! Thì ra là hắn!
Khó trách có cảm giác quen thuộc như vậy!
Lần trước cùng Tam thúc Quân Vô Ý giải quyết chuyện tình ở Hoàng Hoa đường,
chú cháu hai người đã từng lọt vào sự truy tung của một vị cường giả thần bí
tu vi Thiên Huyền, tuy bị Quân Mạc Tà dùng diệu kế dọa lui, thế nhưng người
này vẫn thắng một người mới bước chân vào thiên giai như Quân Vô Ý, khiến ký
ức của Quân Mạc Tà vẫn còn cảm thấy mới mẻ! Với phán đoán của Quân Mạc Tà,
thực lực của người này cực cao, chỉ sợ còn thắng cả băng tuyết ngân thành Mộ
Tuyết Đồng, Tiêu Hàn. Chỉ lược qua cũng không kém gia gia Quân Chiến Thiên.
Ai có thể đoán được thần bí Thiên Huyền cao thủ cùng với lão bản tửu quán Tống
lão tam hai người trong lúc đó có quan hệ gì?
Thế nhưng bởi vì trong lúc vô tình giận giữ không kìm được, cho nên khí tức
bản thân bởi vì tâm tình không ổn định mà ba động phát ra!
Một tia khí tức này phát ra chỉ trong chớp mắt cũng khiến Quân Mạc Tà nhận ra
thân phận của hắn. Trong nháy mắt hai thân ảnh giống như thước phim quay chậm
hiện lên trong đầu, hai thân ảnh này không ngừng hợp lại sau đó tách ra, mỗi
một động tác, khí tức đều lặp lại mấy chục lần trong đầu Quân Mạc Tà, cuối
cùng hai thân ảnh này hợp làm một thể, trở thành một người!
Chính là hắn!
Tống lão tam, thì ra là ngươi!