Phí Mộng Thần cảm thấy chấn động.
– Cá nhân vinh nhục ư? Nó chính là danh dự của một quân nhân!
Triệu Kiếm Hồn cười bi tráng:
– Dù sao những chuyện kiểu này ta có giải thích nữa ngươi cũng không thể hiểu
được. Ngươi là người trong quan trường, chức cũng không nhỏ, chỉ dưới một
người nhưng trên vạn người, cho nên cũng không nhất thiết phải hiểu cái gì mà
“quân nhân vinh nhục”, cái mà ngươi quan tâm chính là cuối cùng kết quả sẽ thế
nào thôi, đúng không?
Phí Mộng Thần tức giận cười, ngón tay chỉ về Thiên Hương Thành nói:
– Vừa rồi chắc ngươi cũng cảm nhận được chứ? Ngay cả ngươi có kém cỏi hơn một
chút đi chăng nữa cũng phải hiểu rằng, nếu toàn bộ những cao thủ này mà tham
gia chiến tranh thì chẳng mấy chốc, Thiên Hương đế quốc có thể thống nhất đại
lục rồi! Điều này đối với chúng ta, chắc chắn là thảm họa! Cái gì gọi là quân
nhân vinh nhục? Bổn quốc sư tất nhiên cũng từng nghe qua, nhưng như thế thì
sao? Chớ nói những tên bị ta giết, cho tới lúc chết cũng không biết là do ai,
trong lòng không chút hối hận, mà có như thế thì sao, vì Vũ Đường ta nguyện
làm tất cả, và cũng tự cảm thấy không có thẹn với lương tâm!
Triệu Kiếm Hồn đang đứng trên lưng ngựa giống như một cây thiết thương thẳng
tắp nghe vậy quay đầu lại, lạnh lùng nói:
– Không thẹn với lương tâm? Một tên chuyên cắn trộm người khác như ngươi mà
cũng dám mở miệng nói câu này, thật không biết xấu hổ! Phải trái thế nào đã có
người đời phán xét!
Phí Mộng Thần bị hắn chọc tức đến nghẹn họng, hai mắt nổ đom đóm: “Đây là loại
người gì vậy? Thật là chưa từng gặp qua tên nào nói chuyện khốn nạn như tên
này, mỗi lần nhắc tới loại chủ đề này cả hai đều như dương cung bạt kiếm. Lão
phu mười năm qua lúc nào cũng phải gào thét, tức muốn nổ phổi!”
Trong khi đó, phía bên kia, một đội nhân mà cũng đang chậm rãi hành quân, từng
bước ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm!
Trong đội nhân mã này, tất cả mọi người quần áo đều tơi tả, gọi là quần áo cho
oai, chứ trên thực tế chúng cũng chỉ là mấy miếng vải chắp lại vá mà thôi,
thậm chí có vài người còn phải lấy da thú mặc tạm. Thêm vào đó, tất cả bọn họ
trên người đều chi chít vết thương, những vết sẹo đã lành cũng không dưới mười
cái, nhìn qua gần như toàn thân đều không có một chỗ nào da thịt còn nguyên
vẹn cả. Do vậy, có thể khẳng định rằng mấy người này đã trải qua ranh giới
sinh tử rất nhiều lần rồi!
Hơn nữa còn có không ít người bị thương ở chân, đi khập khà khập khiễng, tuy
nhiên vẫn rất kiên cường hành quân, từ chối mọi sự giúp đỡ của những người
khác, tự lực cánh sinh, gậy cũng chẳng thèm dùng, thế vậy mà cũng vẫn theo kịp
đoàn người, không bị bỏ lại phía sau.
Tuy bọn họ thương thế đầy mình nhưng vẫn rất kiên cường, đầy nghị lực! Trong
mắt mỗi người thần quang sắc bén không có giảm đi tẹo nào mà hoàn toàn ngược
lại, vì tất cả đều bị băng bó toàn thân nên đội ngũ gần trăm người trông vô
cùng thảm hại, tuy nhiên mỗi nơi họ đặt chân đến đều mang theo một cỗ sát khí
ngút trời!
Quan sát kĩ hơn một chút…!
Có thể dễ dàng nhận ra trên lưng của mỗi người, bất kể người đó là ai, dù có
bị thương nặng đến mấy, đều mang theo một chiếc bọc rất lớn, mỗi khi họ chạm
tay vào những chiếc bọc đó, trên mặt ai nấy cũng không khỏi lộ ra một chút tự
hào. Hiển nhiên, trong những chiếc bọc đó là toàn bộ chiến lợi phẩm của mỗi
người tự tay săn được!
Tất cả bọn họ đang kiên cường thẳng tiến về Thiên Hương thành, tuy có chút
chậm chạp nhưng vô cùng ổn định vững chãi. Mặc dù trong ánh mắt của họ thoáng
lên chút vội vàng, gấp gáp, thế nhưng bước đi mỗi người vẫn rất trầm ổn, nhịp
nhàng, không lộn xộn.
Đây chính là ba trăm hộ vệ ngày trước được Quân Mạc Tà đưa vào Thiên Phạt sâm
lâm tiến hành tử vong huấn luyện! Mới vài tháng ngắn ngủi, từ một viên khoáng
thạch tầm thường, trải qua một đợt ma luyện bên bờ vực sinh tử, họ đã trở
thành những khối thép tinh khiết đáng giá! Nếu như nói trước đây họ chỉ giống
như một thanh đao chưa mài dũa thì hiện tại chính là một thanh lợi đao sắc
bén, sát khí ghê người!
Ngay phía sau bọn họ, ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm, đột nhiên có hai cái
bóng đen nhảy mạnh lên trên không, mang theo tiếng gào thét chói tai, rồi cực
nhanh lao về phía Thiên Hương thành. Tất nhiên, cả đoàn người cũng chẳng kịp
trông thấy rõ ràng đó là người hay thứ gì khác, đơn giản, họ chỉ thấy hai cái
bóng đen mờ mờ, thoắt một cái đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Trong khoảnh khắc linh thức đánh lên bề mặt của Hồng Quân tháp, xuyên vào bên
trong, Quân Mạc Tà bỗng có cảm giác trong kinh mạch có một trận biến động, chỉ
chớp mắt đã lan tràn khắp nơi. Dòng chân khí đang lưu thông bình thường trong
kinh mạch bất ngờ bạo tăng, nhưng thoáng cái đã biến mất hoàn toàn, tất cả đều
bị Hồng Quân tháp hút đi sạch sẽ. Nhưng điều này cũng chẳng tồn tại lâu, ngay
lập tức linh khí từ Hồng Quân tháp lại như thủy triều cuồn cuộn tiến vào lấp
đầy toàn bộ kinh mạch, kế tiếp Hồng Quân tháp ngừng phát ra linh khí.
Dòng chân khí đang vận hành trong kinh mạch lúc này trong nháy mắt đã nhiều
hơn trước không biết bao nhiêu lần, Quân Mạc Tà cũng cảm giác được so với ban
đầu, chân khí hiện tại càng nồng đậm hơn! Lúc này, Khai Thiên Tạo Hóa Công của
hắn vốn đang ở bình cảnh của tầng thứ nhất, chỉ cần thiếu một chút cơ duyên
nữa thôi, hắn sẽ trực tiếp đột phá tiến vào tầng thứ hai! Đối với người tu
luyện Khai Thiên Tạo Hóa công, với tốc độ tu luyện kiểu này, cho dù nằm mơ
cũng không dám nghĩ sẽ có kì tích như thế xảy ra!
Hiện tại, với thực lực của Quân Mạc Tà, nếu so sánh với cao thủ tu luyện Huyền
khí của Huyền Huyền đại lục thì đã sớm đột phá Cửu phẩm đại quan, trực tiếp
trở thành Ngân phẩm trung giai! Nhưng nếu nói về công pháp cùng kĩ năng chiến
đấu của một đại sát thủ như hắn mà nói thì cho dù là Chí Tôn Thần Huyền cao
thủ cũng không sánh kịp! Tuy thực lực của hắn chỉ trong nháy mắt đã tiến một
bước dài nhưng dường như tất cả vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, mà đang từng
bước từng bước tiếp tục đề thăng.
Cứ như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thiên địa linh khí
đều bị Hồng Quân tháp hấp thụ sạch sẽ, giống như giọt nước thấm hết vào đất
khô không còn lại dấu vết gì! Thật không thể tưởng tượng nổi, một lượng linh
khí cực đại như vậy mà chỉ trong một lần đã bị Hồng Quân tháp thôn phệ hoàn
toàn! Thế nhưng nó cũng giống như giọt nước rơi vào đại dương vô tận không hề
gây lên chút gợn sóng nào. Dẫu vậy, đối với trình độ sử dụng Hồng Quân tháp
của Mạc Tà thì “giọt nước” vừa rồi cũng đã đáp ứng đủ nhu cầu của nó, bởi vì
hiện tại “đại hải mênh mông” kia vẫn còn chưa đủ lớn!
Lần đầu tiên Quân Mạc Tà chủ động kích phát Hồng Quân tháp không nghĩ tới lại
có thể bạo phát một sức mạnh kinh khủng như vậy! Một sức mạnh đủ làm cho cả
Huyền Huyền đại lục phải run sợ!
Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là Quân Mạc Tà đã vô địch thiên hạ.
Thực tiễn và lý thuyết luôn cách nhau một vạn tám ngàn dặm, mặc dù Quân Mạc Tà
tu vi đại tiến, nhưng nói một cách khách quan, tất cả những thứ mà hắn nhận
được hiện tại chỉ có một phần nhỏ là thành quả tự bản thân hắn tu luyện đạt
được mà thôi.
Vào lúc này, Hồng Quân tháp vẫn y như cũ, lơ lửng trên không, liên tục hấp thu
thiên địa linh khí xung quanh, còn bên ngoài tiểu viện của Quân Tam thiếu
thoạt nhìn cũng chẳng có chút biến hóa gì, thậm chí so với trước gần như hoàn
toàn không có nửa điểm khác biệt. Sở dĩ nói “gần như ” là bởi vì, chỉ cần
người nào có óc quan sát tỉ mỉ một chút bước vào đây từ đầu, hiện tại có thể
nhận thấy toàn bộ mặt đất của tiểu viện lún xuống tầm ba phân, mọi nơi đều như
vậy! Còn một điều nữa là chiếc bàn ngọc vốn đặt ngay ngắn trước mặt Quân Mạc
Tà lúc nãy thì hiện tại đã biến mất không thấy tăm hơi đâu, thật giống như tan
biến vào không khí vậy.
Trên mặt Quân Mạc Tà lúc này hiện rõ vẻ thống khổ, hắn đã rất nhiều lần cố
gắng rút linh thức của mình ra khỏi Hồng Quân tháp nhưng bất thành, trước mắt
chỉ còn biết tập trung cao độ theo dõi diễn biến tiếp theo mà thôi. Bởi vì
không hiểu mô tê gì cả, nên hắn cũng chịu không biết làm thế nào, đành kiên
trì chờ đợi, lấy bất biến ứng vạn biến.
Vốn đang lơ lửng xoay tròn trên không, làm cho Quân Mạc Tà đầu đau dữ dội,
Hồng Quân Tháp đột nhiên dừng lại rồi từ từ hạ xuống, thất thải quang mang
cũng nhanh chóng tiêu thất, đồng thời trong đầu Quân Mạc Tà bỗng dưng có một
âm thanh mơ hồ, như từ một nơi xa xăm nào đó truyền tới:
– Thiên hữu càng khôn, địa phân âm dương, âm dương luân hồi, phương hữu vạn
vật sinh hóa; nhân thân chi sơ, vô phi âm dương nhị khí dã, tạo hóa nhi xuất,
tạo hóa nhi một, cố khả ẩn vu tạo hóa âm dương chi trung, vạn vật khả ẩn, nhân
thân diệc khả, cứu kỳ lai do, hoàn tại âm dương. . .Âm dương oa hán!
Quân Mạc Tà cẩn thận ghi nhớ từng chữ một của thiên Âm Dương Độn Pháp này, sau
đó từ từ nghiền ngẫm. Hắn phát hiện ra một chuyện, cái được gọi là “Âm Dương
Độn” này theo như câu nói vừa nãy chính là một công pháp vô cùng hữu dụng, sau
khi luyện thành, có thể làm cho bản thân ẩn vào bất cứ thứ gì, ở bất cứ nơi
đâu, vào bất kỳ lúc nào; nếu luyện tới đại thành có khả năng đem bản thân mình
hòa vào không khí! Còn như ở trong nước, một lần độn có thể đi xa mấy trăm
dặm, độn vào đất thì có thể băng đèo lội suối không vấn đề gì!
Pháp quyết này quá mức dọa người…!
“Hồng Quân tháp quả nhiên không phải là một vật tầm thường. Giá mà có thêm vài
cái nữa có phải tốt hơn không . . .” Hắn thở dài một cái, cảm thấy có chút
thất vọng (tham y như mềnh). Bất chợt trong đầu xuất hiện một ý niệm: “Nếu như
ẩn thân rồi đi vào rình mỹ nữ tắm…. vị đại tẩu xinh đẹp của mình kia khi tắm
không biết…” mới vừa nghĩ tới đây Quân đại sát thủ bỗng nhổ phì một bãi,
mắng:
– Quân Mạc Tà, ngươi đáng phải chết thêm một lần nữa. Khốn kiếp, hết lần này
tới lần khác lưu lại nhiều suy nghĩ dơ bẩn, hạ lưu như vậy trong đầu làm lây
cả sang ta! Thật đáng hận mà.
Nếu tên Quân Mạc Tà kia mà nghe thấy lời này của hắn, chắc chắn sẽ cảm thấy vô
cùng oan ức mà rống lên:
– Đại ca à, oan ức cho ta quá? Thiên chân vạn xác ( chân thật, chính xác) đó
là suy nghĩ của ngươi đâu có can hệ chó gì đến ta? Ta bây giờ đã hồn phi phách
tán sao vẫn còn đổ cho ta . . . Làm người cũng không nên vô sỉ tới mức này
chứ…
Vốn dĩ chưa bao giờ được tiếp cận với tu chân, thậm chí Quân Mạc Tà còn chẳng
biết tu chân là cái quái gì, cho nên hiển nhiên hắn không có ý thức được rằng
bộ “Âm Dương Độn” mà hắn vừa ghi nhớ vào trong đầu là một công pháp thượng
thừa của tu chân giới! Từ khi độn thuật sinh ra cho tới nay, thông thường chỉ
có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hay còn gọi là Ngũ hành độn pháp mà thôi, hơn nữa tất
cả những bản ghi chép về những loại độn pháp này cũng chẳng đầy đủ. Muốn tinh
thông tất cả Ngũ Hành độn pháp là điều vô cùng khó khăn. Cho nên quan trọng
nhất là thiên phú của mỗi người cùng với sự chuyên cần tu luyện một loại độn
pháp thì may ra mới có thành tựu.
Nhưng bộ Âm Dương Độn pháp này lại khác biệt hoàn toàn, cơ sở của nó chính là
thuyết âm dương, đứng trên thiên địa, thậm chí còn muốn phá vỡ tất cả ràng
buộc trong thiên địa. Với Khai Thiên Tạo Hóa công làm tiền đề, một khi luyện
thành công pháp này tùy thời, tùy chỗ đều có thể ẩn thân dễ dàng! Về cơ bản nó
không có bị hạn chế như Ngũ Hành độn pháp, nếu như là trong tu chân giới, chỉ
bằng vào bộ Âm Dương Độn này thôi cũng đủ gây ra một hồi phong ba bão táp.
Nhưng hiện tại, Quân Mạc Tà cũng chẳng ý thức được chuyện này, có đánh chết
hắn cũng không tin loại công pháp thượng thừa của Tu chân giới lại lọt vào tay
hắn như vậy. Trái lại, với việc sở hữu Hồng Quân tháp hắn cho rằng đây là
chuyện đương nhiên, hơn nữa hắn vẫn còn cảm thấy như vậy là….hơi ít.
Với cái lối suy nghĩ của hắn kiểu này mà để cho người trong tu chân giới biết
được chắc làm họ tức hộc máu mà chết mất, làm người cũng đừng có vô sỉ như vậy
chứ….
Quân Vô Ý đứng trong tiểu viện vẻ mặt đầy khiếp sợ, thận trọng đi đi lại lại,
cước bộ tùy ý giẫm lên mặt đất, với tu vi Thiên Huyền cao thủ của hắn bây giờ
các giác quan đều vô cùng nhạy bén, hiển nhiên hắn cảm giác rất rõ ràng được
sự khác lạ từ đôi chân truyền lên, không ngờ mặt đất bên dưới lại lún xuống ba
tấc! Không phải là bị người nào xới đi, mà chính là bị nén chặt hơn trước rất
nhiều….
Chuyện quái gì đây, tại sao chỉ trong nháy mắt mà mặt đất của tiểu viện lại bị
lún xuống ba tấc thế này? Lực lượng nào mà kinh khủng như vậy!
Cái này còn chưa tính là gì, kỳ quái hơn là cây cỏ, hoa lá trong tiểu viện một
chút cũng không có bị lún xuống.
Bị nén mạnh xuống như vậy, động tĩnh chắc chắn không nhỏ, tại sao cả mộ cái lá
cây cũng không rơi thế này, đúng là quá quỷ dị rồi…!
Còn một chuyện nữa cũng phi thường kì lạ đó là chiếc bàn bằng ngọc thạch vô
cùng kiên cố mà trước đó tám người ngồi xung quanh, hiện tại cũng biến mất
không thấy bóng dáng đâu…..
Mặt đất lún xuống, bàn thạch ngọc biến mất, hết lần này tới lần khác đều vô
cùng quái dị, những chuyện này phải giải thích thế nào đây, rốt cục cái quái
gì đã xảy ra ở đây vậy?
– Mạc Tà. . . Này. . .
Quân Vô Ý mơ hồ hướng về Quân Mạc Tà cất tiếng gọi, hắn hy vọng thằng cháu bảo
bối có thể giải thích cho mình tất cả những chuyện quỷ dị này.