Lúc này, cả chín người đang ngồi trong tiểu viện của Quân Mạc Tà, Độc Cô Tiểu
Nghệ đương nhiên lấy lí do chiếu cố Tiểu Bạch Bạch nên đòi ngồi cạnh Quân Mạc
Tà. Quân Vô Ý thân là trưởng bối, không tiện tham gia náo nhiệt của đám tiểu
bối này nên chỉ ngồi yên lặng trên xe lăn, từ xa nhìn vào.
Bảy huynh đệ Độc Cô gia lần trước trở về đều thổi da trâu, tự mình hồ lộng
chính mình, cũng chỉ làm trò trước mặt muội muội để bản thân khỏi mất mặt mà
thôi, nói cho sướng miệng, dù sao lúc trước bản thân cũng bị ăn quả đắng của
Quân Mạc Tà, nếu bảy tên cô hồn này không thèm suy nghĩ mà ra tay với Quân Mạc
Tà, vậy thì khó trở tay kịp. Tuy nhiên, có Quân Vô Ý Quân tam gia ngồi gần
đây, huynh đệ bảy người đều thành thành thật thật, không dám liếc ngang liếc
dọc, ngồi im ngoan ngoãn như bảy con cừu non.
Nói tới, bảy người này chính là được “truyền nghề” từ hai vị “lưu manh” Độc Cô
Tung Hoành lão gia tử, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, lần trước bị Quân đại
thiếu gia giáo huấn một trận, hôm nay tại sao lại yên phận thế này? Đó là do
câu “Người có tên, cây có bóng!
Bảy vị huynh đệ Độc Cô gia từ lúc nhỏ, hoặc là khi đi theo gia gia, phụ thân,
bá phụ nghe họ nói chuyện, hoặc là khi chính bản thân lớn lên tham gia quân
đội, đối với những chuyện được nghe về Quân gia tam hùng nhiều đến mức có thể
thuộc làu làu.
Bạch Y Quân Suất Quân Vô Hối, Thiết Huyết Chiến Thần Quân Vô Mộng, Huyết Y Đại
Tướng Quân Vô Ý! Uy danh và sự tích truyền kỳ của bọn họ tại quân đội sớm đã
lưu truyền rộng rãi, từ lâu đã trở thành những cậu chuyện truyền miệng của
quân nhân Thiên Hương đế quốc. Chính cả bản thân Độc Cô lão gia tử còn nói mãi
“Tại sao Quân Chiến Thiên lão gia hỏa dựa vào cái gì mà có nhiều nhi tử xuất
sắc đến thế, rõ ràng chỉ có ta mới xứng đáng có được vinh dự đó!”
Chính ba người phụ thân, bá phụ lưu manh của chúng luôn kiêng kị khi bị người
khác nói có người còn mạnh mẽ hơn bọn họ, nhưng khi bị so sánh với tam huynh
đệ Quân gia thì chỉ biết im lặng mà thôi.
Đừng nghĩ lúc này Quân Vô Ý đang vô cùng trầm tĩnh, hành động vô cùng nho nhã,
thật ra bọn hắn biết rõ, nếu một khi Quân Vô Ý nổi giận, thực sự là rất điên
cuồng, khi đó, hắn tuyệt đối không thua hai vị ca ca của mình.
Năm đó, Quân Vô Hối Quân Vô Mộng bỏ mình một cách bất minh, Quân Vô Ý nâng cao
trường kiếm, nổi giận xuất binh, tác phong chiến đấu “mưu trước công sau” của
ngày xưa thay đổi hoàn toàn, chỉ trong mười ngày mà chỉ huy đại quân vượt năm
ngàn dặm, liên tục nghiền nát chín thành trì của Vũ Đường đế quốc, trên đường
tiến quân mọi thứ như bị tẩy rữa bằng máu, đánh đâu thắng đó. Hai mươi vạn đại
quân của Vũ Đường đế quốc bị chặt như chặt củi, một người cũng không sống sót,
trận nào Quân Vô Ý cũng xung phong đi đầu, chỉ một trận chiến này, Huyết Y đại
tướng vang danh thiên hạ.
Cho đến khi đại quân đột phá thẳng vào bên trong lòng Vũ Đường đế quốc tận ba
trăm dặm mới gặp kẻ địch quen thuộc Triệu Kiếm Hồn, danh tướng của Vũ Đường
xuất quân ngăn cản. Hai bên chém giết đẫm máu, thiên địa biến sắc, Triệu Kiếm
Hồn bại liên tục ba trận, tuy bại nhưng không nản, thế nhưng không ngăn nổi
đại quân như dã tượng nổi đên dày xéo. Tuy nhiên, đến thời khắc quan trọng
nhất thì Quân Vô Ý lại đột nhiên theo gót hai vị ca ca,bị thần bí cao thủ tập
kích lần thứ hai, một đời đại tướng cuối cùng bị tàn tật cho đến nay!
Bất quá, sau trận chiến này, uy phong của Thiên Hương đế quốc vang dội cả đại
lục. Cuồng phong mãnh liệt, hơn mười vạn thiết huyết đại quân đơn thương độc
mã trực tiếp thẳng tiến địch quốc, thập chiến thập quyết (mười trận thắng cả
mười), hành động vĩ đại này chưa ai dám làm, trở thành một truyền kỳ!
Tuy rằng Quân Vô Ý vì nguyên nhân thân thể không tốt mà ly khai quân đội,
nhưng cái tên Huyết Y Đại Tướng đã trở thành thần tượng của vô số quân nhân,
thậm chí, khi mọi người nói đến trận chiến ấy, nhiệt huyết đều dâng trào, mi
phi sắc vũ (mặt mày hớn hở).
Trước khi bảy huynh đệ Độc Cô gia tộc và Độc Cô Tiểu Nghệ đi tới Quân gia, Độc
Cô Vô Địch vô cùng trịnh trọng khuyên: Nghìn vạn lần không nên chọc tới Quân
Vô Ý!
Nếu nói cả Thiên Hương đế quốc này, ai có dũng khí đối nghịch với Quân gia,
thì đó chính là Độc Cô gia tộc. Thậm chí dù cho Độc Cô gia tộc Độc Cô Vô Địch
có đem Quân Mạc Tà một đao mạnh mẽ chém chết, thì Quân gia cũng có một người
giống như vậy hạ độc thủ với Độc Cô gia tộc, đó chính là Quân Vô Ý!
Nếu một ngày Quân Vô Ý nổi cơn điên, chém sạch bảy tên hậu đại của Độc Cô gia
tộc, Độc Cô Vô Địch cũng không cho là chuyện không thể. Với loại chuyện này,
dựa theo tính cách trước đây của Quân Vô Ý thì hoàn toàn có thể ra tay, cũng
hoàn toàn có đủ can đảm để ra tay.
Trong lòng huynh đệ bảy người “Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền”, Quân Vô Ý
chính là một thần tượng sống. Đối với Quân Mạc Tà còn dám phát uy, chứ trước
mặt Quân tam gia, so với đám tiểu hài tử thì bọn chúng còn muốn ngoan ngoãn
hơn.
Tuy nhiên, phải nói lại, Quân tam gia hiện tại sẽ không đối với bọn chúng
xuống tay. Mấy năm gần đây, Quân tam gia đã tu tâm dưỡng tính, chuyện ra tay
giết chết bảy huynh đệ Độc Cô gia trong nháy mắt, đương nhiên hắn sẽ không
làm, nhưng không phải vì không dám, mà vì hắn không muốn!
Thật ra, Quân tam gia ngồi đây cũng chỉ để quan sát đứa cháu bảo bối Quân Mạc
Tà, Quân tam gia cảm thấy đứa cháu trai của mình hiện tại càng ngày càng thần
bí, lại biết hắn thủ đoạn độc ác vô tình, trong chớp mắt có thể giết sạch mọi
người cũng là chuyện bình thường.
Vấn lương tâm mà nói, với biểu hiện của Quân Mạc Tà hiện nay, nếu hai bên động
chân động tay, tin tưởng chỉ trong nháy mắt, bảy huynh đệ Độc Cô gia sẽ mất
mạng đương trường, không có bất kỳ một cơ hội sống sót nào, Với sự thấu hiểu
của Quân tam gia đối với cháu trai mình, hắn chắc chắn, nếu bảy huynh đệ Độc
Cô gia ngu xuẩn ra tay, thì Quân Mạc Tà sẽ ngoan độc giết ngay. Để tránh cho
sự việc trở nên quá lớn, Quân tam gia mới phải ngồi đây, nếu có chuyện gì xảy
ra còn có thể ra tay ngăn cản kịp thời.
Tuy nhiên, chuyện Quân tam gia lo ngại cũng không thể nào xảy ra!
Bởi vì trạng thái của Quân đại thiếu gia hiện tại không được bình thường, đừng
nói tam thúc của hắn, thậm chí đối với sự tồn tại của mấy người Độc Cô huynh
muội xung quanh hắn, hắn cũng không cảm giác được. Nguyên nhân là do hắn đang
ở trong một hoàn cảnh đặc dị rất nguy hiểm.
Vì muốn chứng thực phán đoán của mình, hắn đã làm cho thế giới thần thức trong
lòng hắn mạnh mẽ kích phát Hồng Quân Tháp. Hồng Quân Tháp chịu kích thích, bay
lên không trung, xoay tròn rất nhanh, từ bên trong tuôn ra linh khí dạt dào
cuồn cuộn như sóng vỗ, liên miên không dứt, mà càng ngày lại càng nhiều, cuối
cùng trở thành thực thể, biến thành một đạo bạch quang sáng chói vô cùng. Quân
Mạc Tà cảm giác toàn thân như muốn nứt ra, kinh mạch cơ hồ vỡ nát, cơ thể bất
cứ lúc nào cũng có thể nổ tung vì linh khí. Quá kinh hãi, hắn bất chấp tình
huống xung quanh, hết sức chăm chú vận dụng Khai Thiên Tạo Hóa Công, cố gắng
hấp thu triệt để linh khí đang như dòng nước lũ tràn vào kinh mạch hắn.
Trong thời điểm đó, linh thức của Quân Mạc Tà thậm chí nghe được âm thanh “hưu
hưu” khi linh khí cuồn cuộn chảy trong kinh mạch của hắn. Mà điều làm cho Quân
Mạc Tà kinh hãi nhất là khi linh thức cố xâm nhập Hồng Quân Tháp để tìm hiểu
thì trong chớp mắt đã bị Hồng Quân Tháp hấp thu, trở thành một thể, không cách
nào thu hồi được!
Con báo con mừng rỡ như điên, giơ bốn chân đầy móng vuốt ôm chặt lấy người của
Quân Mạc Tà, toàn thân như dán chặt vào ngực của hắn, hai mắt nhắm nghiền,
khuôn mặt thập phần thỏa mãn khi hấp thu kinh khí đang phát ra cuộn trào mãnh
liệt từ người của Quân Mạc Tà. Tiếng lòng của nó phát ra: “Không hổ là người
tốt nha, có thể cho ta hấp thu linh khí thuần khiết thế này, ta thề ta sẽ
không bao giờ ly khai ngươi.”
Tất cả mọi việc đều phát sinh ở bên trong cơ thể Quân Mạc Tà, ngoại trừ bản
thân Quân đại thiểu và con báo con đang chiếm tiện nghi ra, người ngoài đều
không ai biết chuyện gì, nhìn vào không thấy có gì lạ lùng xảy ra.
Tuy nhiên, không thấy hiện tượng lạ xảy ra không có nghĩa là nó không tồn tại.
Ngay khi Hồng Quân Tháp bay lên không trung, Độc Cô Tiểu Nghệ ở gần Quân Mạc
Tà nhất, trong lòng đột nhiên cảm giác có gì đó không bình thường, đồng thời
lúc đó, bảy huynh đệ còn lại cũng cảm thất có gì không ổn.
Lúc này, Độc Cô Tiểu Nghệ và bảy vị ca ca của mình lúc đều nhất trí giống nhau
là Quân Mạc Tà tuy là đang ngồi tĩnh lặng ở trước mặt mình, nhưng lại giống
như cách xa cả ngàn cả vạn dặm, rõ ràng ngồi trước mặt mình, nhưng khi nhìn
vào thì như một khoảng hư vô, mặc dù biết rõ sự tồn tại của Quân Mạc Tà tại
đó, nhưng bọn họ vẫn cảm giác không thể nào chạm được người hắn. Cả tám người
cảm giác như bọn họ đang nằm mơ giống nhau.
Cảm giác thế này huyền diệu vô cùng. Giống như mặt trăng trên cao mỗi buổi
tối, tựa hồ vươn tay ra là có thể chạm tới, nhưng cuối cùng là quá cao không
thể với tới được.
Cùng lúc đó, Quân Vô Ý đang ngồi cách đó không xa bỗng nhiên nhướng mày, đôi
mắt như hổ bắn ra quang mang, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Quân Mạc Tà. Hắn là Thiên
Huyền cao thủ nên có thể cảm giác được rõ ràng một cổ lực lượng cường đại đang
phát ra cuồn cuộn từ cơ thể Quân Mạc Tà, tràn ngập cả thiên địa.
Trên bầu trời gió thu đang thổi phần phật, vào lúc này tựa hồ hoàn toàn tĩnh
lặng, linh khí trong thiên địa theo bốn phương tám hướng cuồn cuộn phát ra,
sóng sau dồn sóng trước lan tỏa ra khắp nơi, khoảng không bên trên Quân phủ
mắt thường không thể nhận ra nhưng ai cũng cảm giác được sức ép của linh khí
đè nặng xuống đầu.
Lúc này trên cao không có cả một ngọn gió nhẹ, nhưng bên trong tiểu viện của
Quân Mạc Tà, một con bão nhỏ xuất hiện, hoa cỏ cây cối bốn phía đột nhiên ào
ào bật gốc đổ gục ra phía ngoài một cách đồng loạt. Trung tâm của cơn bão này
chính là huyệt Nê Hoàn Cung trên đỉnh đầu của Quân Mạc Tà. Mặc dù linh khí
không ai có thể trong thấy, nhưng bất cứ một ai cũng cảm nhận được một cỗ khí
thế khinh khủng đè ép trên cơ thể mình.
Trong lòng Quân Vô Ý biết có chuyện khác thường, mà việc nơi đây cũng không sợ
có người trong thấy, hắn quyết định thật nhanh, hai tay đập vào xe lăn, cả
người phi thân bay lên, như hùng ưng bay cao, tiến tới chỗ của Độc Cô huynh
muội tám người xuất thủ nhanh như gió liên tục tám lần. “Bang, bang , bang,
…” tám tiếng vang lên, nhanh chóng đem tám huynh muội đánh ngất tại chỗ. Tám
người làm sao có thể là đối thủ của Thiên Huyền cao thủ, lập tức gục xuống,
ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không kịp làm.
Quân tam gia kích động, dùng chân hất tám người thành một chồng, để Độc Cô
Tiểu Nghệ nằm trên cùng, rồi hít sâu một hơi, toàn thân lam quang phát ra ào
ạt, hiển nhiên là Quân tam gia đã vận công lực huyền khí của cả đời mình tu
luyện, hai tay vung ra, vác cả tám thân thể Độc Cô huynh muội nặng đến hai
ngàn chín trăm cân* trên tay, toàn thân nhanh như chớp bay ra khỏi tiểu viện
của Quân Mạc Tà.
*Cân này là tính theo thước đo của Trung Quốc xưa, bằng nửa kg hiện nay. Nhưng như thế cũng hơi vô lý, nếu vậy thì tám anh em nhà này là trâu ah, tám đứa mà nặng tới 1450kg