Dị Thế Tà Quân – Chương 140: Linh thức xuyên thấu – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 140: Linh thức xuyên thấu

Hạ nhân vội vàng đáp ứng, nhanh chóng gọi người vào khênh mấy chiếc lồng đi.

“Tất cả. . . Đều….đều….. không mang lại kết quả gì sao?” Quân Vô Ý hai mắt
trợn trừng nhìn tôn tử hỏi.

“Đúng, chẳng thu được gì cả.” Quân Mạc Tà tủm tỉm nói: “Tam thúc có thể tùy
tiện xử lí, ấy quên. . . Tam thúc, nếu mà làm thịt hai con rắn kia phải để
phần cho cháu đấy, chúng chính là đại bổ vật, ăn vào vô cùng có lợi cho cơ thể
đó.”

“Giết thịt …… làm món ăn?”

Quân Vô Ý lông mày dựng lên, đang định mở miệng chửi cho tên hỗn đản này một
trận: “Mấy con Huyền thú phải bỏ ra cả mười lượng bạc để mua, từ đêm qua tới
giờ nào là bố trí truyền tin ra ngoài, rồi sáng sớm hôm nay tốn không biết bao
công sức để chọn lựa, không ngờ tất cả đều vô ích? Đặc biệt là hai con Ngũ cấp
Thiết cốt xà này, lại còn là một đôi vừa mới bắt được, nguyên vẹn không có sứt
mẻ gì, cũng có giá tận hai mươi vạn lượng!”

Chỉ xem qua một lúc, rồi đem thịt. . . Một bữa cơm hai mươi vạn lượng bạc?

Còn chưa kịp mắng chửi thằng cháu một phên cho hả giận thì đột nhiên âm thanh
“ầm ầm…” giống như cả thiên quân vạn mà xông trận vang lên.

Bảy tên đại hán to như cột đình đang hộ tống một đóa “Tuyết liên” – chính là
Độc Cô Tiểu Nghệ đi tới.

Dưới sự “che chở” của bảy vị ca ca “đức hạnh” này, hôm nay vẻ đẹp của Độc Cô
Tiếu Nghệ càng lộng lẫy, thoát tục hơn bội phần. Mái tóc dài đen nháy đủ làm
cho các cô gái khác phải ghen tị khẽ buông một chút đang nhẹ nhàng tung bay
trong gió, trên đầu cài hờ một cây trâm trong suốt có gắn ba viên trân trâu
tuyệt đẹp, không ngừng đong đưa theo từng bước chân của nàng. Khuôn mặt nhỏ
nhắn, nước da trắng ngần, chiếc mũi dọc dừa, trên đôi môi anh đào đỏ thắm luôn
có một nụ cười tinh nghịch nhưng cũng không kém phần thông minh, lúc này đây,
thần sắc của nàng vừa mừng rỡ, lại vừa pha chút thẹn thùng……..

Trên người khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, bộ quần áo màu xanh nhạt
ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn, bên hông đeo một miếng ngọc bội trắng tinh đang
lúc la lúc lắc, mặc dù nàng vẫn còn nhỏ tuổi, cơ thể chưa hoàn toàn phát triển
hết( hựa hựa….chưa được nhào lặn thôi), nhưng tất cả những chỗ gợi cảm nhất
của người con gái đều mang một vẻ đẹp mê người.

Nàng đang mỉm cười đứng ngoài cửa, một cơn gió nhẹ thổi qua làm tay áo nàng
khữ tung bay trong gió, dưới ánh mặt trời, trông nàng lộng lẫy chẳng khác nào
Hằng nga hạ phàm. Đôi làn thu thủy tuyệt đẹp tựa như vô tình hữu ý nhìn về
phía Quân Mạc Tà, thiếu nữ tuổi xuân thì có khác, thật làm muốn lấy mạng người
ta mà!

Với định lực như Quân đại sát thủ mà nói, gặp phải cảnh tượng như vậy cũng tắt
điện, bất giác cũng nhìn nàng tới mức ngơ ngẩn, mất hồn trong chốc lát

Đúng, hắn bị hớp mất hồn rồi …

“Nhìn cài giề mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à?” Độc Cô Anh khó chịu gầm
nhẹ, cả cơ thể vĩ đại của hắn nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt Tiểu Nghệ,
không muốn cho Quân đại thiếu gia nhìn nữa, tựa như sợ hắn nhìn lâu sẽ hóa rồ,
gây bất lợi cho Tiểu muội của mình vậy…..

“Oa, nguyên lai là chư vị Độc Cô huynh đại giá quang lâm, nếu không không có
chuyện gì quan trọng chúng ta đi uống rượu đê? Ta vẫn còn rất nhiều”Tiên tửu”
nha!” Quân Mạc Tà hai mắt hấp háy vài cái nói.

Độc Cô Anh nhất thời mắt trâu trợn trừng quát: “Rượu chè giề? Bị ngươi lừa một
lần chưa đủ sao? Ta cảnh cáo tiểu tử ngươi, hiện tại nên thành thành thật thật
một chút cho ta, nếu không đừng trách!” Sau khi nói liến thoắng một hồi, hắn
hừ nhẹ một cái, thần sắc trên mặt vô cùng quái dị.

Nguyên lai đêm qua, sau khi Độc Cô Tiểu Nghệ về nhà, biết tin bảy vị ca ca bị
Quân Mạc Tà “mời lại làm khách” đã được đón về nên cô cùng lo lằng, vội vàng
chạy tới hỏi han. Ai ngờ, vừa đến nơi đã thấy bảy bị ca ca “vĩ đại” của mình
đang ngồm xổm quanh bàn ăn cơm húp cháo sùm sụp, mỗi miếng là hết cả một cái
bát tô, cho nên chẳng mấy chốc nồi cháo đã cạn tới đáy …..

Cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, và cũng không nên ví họ như mấy cái
“thùng nước gạo”, bảy người này tuy rằng cao lớn dị thường, thế nhưng mấy cái
dạ dày của họ thiếu chút đã bị mẻ rượu đầu của Quân Mạc Tà đốt cháy, cho nên
mấy ngày nay không có ăn uống được gì cả, bất luận là đồ ăn gì, chỉ cần có
chút dầu mỡ nhìn thấy là lại buồn nôn, không xơi được. Bình thường bảy người
bọn họ bữa nào mà chẳng thịt béo rượu ngon thành thói, không có một trong hai
thứ đều nuốt không nổi, cho nên rơi vào tình cảnh như thế này chỉ vài ngày đã
kêu trời kêu đất rồi.

Với những kẻ to lớn bất thường như họ, một ngày ba bữa húp toàn cháo
loãng……Thật chẳng khác nào bị tra tấn.

“A? Quân Tam thiếu đã “hành hạ” mấy ca ca như thế nào vậy? Chỉ vài ngày không
gặp sao mấy người lại gấy đi nhiều thế này?(ọe, gầy cũng bằng con voi con) Mới
có vài ngày thôi a, mau, mau nói cho muội, muội sẽ thay các huynh đòi lại công
đạo!” Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nhìn mấy vị ca ca”gầy còm” của mình đã cảm thấy xót
xa, chỉ vài ngày mà đã biến thành cái dạng gì thề này? Thật kinh khủng.

Nhưng một câu nói đó của nàng lại làm cho bảy vị ca ca cảm thấy nóng mắt,
đường đường đại danh “Anh hùng hào kiệt thượng trùng tiền” thế mà…..Trong
lòng bảy người lúc này đều có một loại tư vị thật không dễ chịu gì, giống như
bị ai tát một cái vào mẹt vậy: “Cái gì mà “Quân Tam thiếu hành hạ mấy vị ca ca
thế nào”? Bằng vào tên tiểu tử thối đó mà có thể “hành hạ” chúng ta á? Buồn
cười chết mất! Lúc đầu rõ ràng là chúng ta đã khống chế được tên tiểu tử thối
kia rồi, nếu không phải vì tranh nhau mấy chén rượu cũng đâu đến nỗi…..bất
quá rượu … ngon thật!”

“Phì….bằng vào Quân tam thiếu này sao? Hừ hừ, hôm đó mới bị Tam ca của ngươi
cho một bạt tai đã ngã chổng vó, ôi thật làm cho chúng ta hối hận mãi? Oa…
ha ha ha, chuyện này buồn cười chết mất Tiểu Nghệ à? Muội muốn vì chúng ta ra
mặt giáo huấn tên tiểu tử kia sao…!” Độc Cô Hào Kiệt ngoác cái miệng ra cười
hô hố.

“Đúng thế, Lục ca ta mới đá nhẹ một phát tiểu tử kia đã kêu gào thảm thiết
rồi, Lục ca ta chính là một người đại nhân đại lượng, dũng mãnh vô địch! Nếu
không phải muốn giữ thể diện Quân lão gia tử, Lục ca ta đã dẵm hắn nát bét
rồi! Hắc hắc hắc. . .” Độc Cô Thượng chẳng biết xấu hổ nghiêm chỉnh nói.

“Ủa, muội đâu có nghe ai nói các ngươi đánh ngã Quân Tam thiếu đâu, là ngược
lại kia mà? Người nói cho ta biết tin tức này chính là một tuyệt đỉnh cao thủ
đó!” Huynh đệ bảy người nhất thời kinh hoảng, còn chưa hoàn hồn đã thấy tiểu
muội bảo bối nhíu mày, lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, không ngờ vì ta mà hắn phải
chịu nhiều ấm ức như thế, một câu cũng chẳng nói, vậy mà ta vừa nãy còn định .
. .”

“Cái giề, chỉ bằng vào bản lĩnh của tên tiểu tử này á? Nói nhảm, tuyệt đối là
đồn nhảm!” Độc Cô Hùng đứng bật dậy, vén tay áo lên để lộ ra hai tay to bự
toàn lông lá, cả người gồng lên: “Loại tin đồn nhảm kiểu náy Tiểu muội cũng
tin sao? Nhất định là tên tiểu tử kia đánh với bảy huynh đệ ta bị thua không
phục( hehe), nên sai người phao tin đồn nhảm hòng kéo vãn thanh danh mà thôi!”

“Đúng thế, đều là bịa đặt hết, lời đồn có khác, có ba người thì nói thành đàn
hổ! Ngày đó bọn ta tới đây không chỉ đánh cho Mạc Tà tiểu tử kêu cha gọi mẹ,
ngay cả Quân gia đại trạch suýt nữa cũng phá đi mấy phòng, nếu không mấy cái
hũ….” Độc Cô Kiệt nói chưa hết câu, đã bị Độc Cô Trùng đưa tay bịt miệng
lại.

Bảy huynh đệ khí vũ hiên ngang đường đường chính chính thuật lại chiến tích
ngày đó của mình, càng nói càng cảm thấy vô cùng hợp tình hợp lý, ” Mọi chuyện
đáng lẽ phải xảy ra như thế”….. càng nói càng thấy tự hào về sự anh dũng,
tài giỏi của bản thân, không nói có, một nói thành mười, ngay bản thân cũng
cảm thấy khâm phục mình không thôi, giống như Quân đại thiếu gia đang bị họ
giáo huấn một trận vậy. . .

“Người ta không biết đâu . . , các ngươi, các ngươi, tại sao các ngươi lại đối
xử với hắn . . . Hắn, hắn, hắn. . thân thể yếu nhược như vậy sao có thể chịu
được? Các người nỡ lòng nào lại làm vậy, đồ dã man!” Độc Cô Tiểu Nghệ càng
nghe càng tức giận, càng nghe càng thấy xót xa, đột nhiên bật khóc hu hu: “Tại
sao các ngươi lại nhẫn tâm như vậy hu hu . . .

“Chết mịa!” Huynh đệ bảy người đối mặt nhìn nhau, trên mặt đều hiện rõ vẻ
ngượng ngùng, xấu hổ, trong mười bốn con mắt trâu đen nháy đều tỏ vẻ kinh
hoảng như nhau. Người nào người nấy đều thấy trong mắt đối phương một loại suy
nghĩ: “Chuyện quái quỷ gì đây? Chúng ta chỉ muốn “thổi da bò” một lúc cho
thoải mái hơn thôi, sao lại xảy ra cơ sự này cơ chứ?” Độc Cô Tiểu Nghệ ở bên
cạnh dậm chân nức nở nói: “Các ngươi….các ngươi thật dã man hu hu. . Ta
không thém để ý tới các ngươi nữa …. Ta hận mấy người hu hu …. ” . Đang
khóc nức nở bỗng nhiên nàng ôm mặt chạy đi.

“Bọn ta nói gì sai sao?” Độc Cô Anh đầu óc mê muội quay lại hỏi mấy tên đệ đệ.

“Không rõ.” Sáu người còn lại cũng mê hoặc không hiểu chuyện gì, lắc đầu nguầy
nguậy, đầu tiên là lắc sang trái, rồi sang phải, vô cùng đều nhịp.

Độc Cô đại tướng quân đi sau nhìn thấy tiểu bảo bối của mình ôm mặt khóc nức
nở chạy ra, tức thì nộ khí xung thiên, đạp cửa xông thẳng vào trong tóm cổ bảy
tên to gan kia đánh cho lên bờ xuống ruộng…

Còn chuyện hôm nay, Độc Cô Tiểu nghệ tới Quân gia bái phỏng , Độc Cô gia tộc
trên dưới phản đối kịch liệt! Đùa sao, đang muốn tách hai đứa ra chẳng được
còn nói gì bái mới chẳng phỏng? Thật nực cười? Vì vậy Độc Cô Tiểu Nghệ liền đi
tìm Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân thi triển “làm nũng” đại pháp thành danh của
mình, bộ dạng thút tha thút thít giống như bị người ta ăn hiếp thậm tệ, nước
mắt giàn dụa tới mức làm cho trời sầu đất thảm. Vì thế toàn bộ già trẻ của Độc
Cô gia tộc chỉ đành giơ tay xin hàng….

Tuy nhiên cũng đưa ra một điều kiện: “Có thể tới Quân gia, nhưng phải mang bảy
vị ca ca cùng đi”. Cuối cùng, Độc Cô Tiểu Nghệ một mình ra ngoài dạo chơi
nhưng lại được tiền hô hậu ủng, khí thế thật bất phàm! “Bịch” một tiếng, Tiểu
Bạch từ trong lòng Tiểu Nghệ nhảy ra hạ xuống mặt đất, bộ lông toàn thân xù
lên, quay đầu lại hai mắt hung hăng nhìn Độc Cô Anh, miệng gầm gừ hai tiếng
đầy phẫn nộ, sau đó mới quay lại công việc chính của mình. “Xoát' một tiếng,
nhanh chóng lao vào ngực Quân Mạc Tà, hai móng vuốt cào cào vài cái… miệng
kêu ô..ô.. mấy tiếng mới chịu an an ổn ổn nằm xuống.

Tiểu Bạch chỉ là ấu thú, chưa trưởng thành, thậm chí còn chưa phát dục, nhưng
nó vốn thuộc loại Huyền thú cao ngạo, cho nên dù còn nhỏ nhưng sự cao ngạo
cũng không ít:”Tên to xác ngươi dám ngăn cản ta chạy đến chỗ hắn, thật quá
quắt, nhưng …. ta nhịn…! Nếu không phải vẫn còn nhỏ, ta đã một nhát cắn
đứt “tiểu kê kê” của ngươi cho bõ ghét rồi! Cho ngươi biết Huyền thú không có
dễ trêu trọc nha!”

Quân Mạc Tà thân thiết ôm Tiểu Bạch vào lòng, hai tay không nhừng vuốt ve bộ
lông của nó, sau đó vội vàng sai hạ nhân pha trà tiếp khách. đây Đây là lần
đầu tiên hắn can tâm tình nguyện ôm tiểu gia hỏa này. Tiểu tử kia có vẻ vô
cùng hưng phấn, không ngừng bò qua bò lại trong lòng ngực của hắn, cái mũi cứ
ngửi ngửi liên tục, bộ dạng như rất bận rộn, nhưng cũng phi thường thích thú.

Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ nói: “Độc Cô tiểu thư ngày hôm nay
thật là xinh đẹp, làm ta được đại khai nhãn giới một phen a.”

Độc Cô Tiểu Nghệ mặt thoáng ửng hồng, hờn dỗi “hứ”một tiếng, nói: “Ngươi cũng
biết sao? Hứ, ta còn tưởng ngươi chỉ trơ như khúc gỗ thôi”. Tuy vậy trong lòng
lại thầm nói: ” Sao hắn lại gọi mình là Độc Cô tiểu thư, cứ cảm thấy khách sáo
thế nào ấy? Sao không gọi mình là tiểu nha đầu như trước nhỉ? Gọi vậy có phải
dễ nghe hơn không!”

Quân Mạc Tà vội vàng gãi gãi đầu cái, ngoài miệng vội vàng nói: “Đâu có, đâu
có.” Trong khi bản thân thầm vận Thần công, đồng thời linh thức cũng hòa vào
não hải, trong lòng nhất động, tức thì một tia linh thức giống như kình tiễn
xuyên không bắn thẳng vào Hồng Quân tháp! “Tiểu Bạch đang ở đây, mềnh tội gì
không thử phát.”

Đây lần đầu tiên từ trước tới nay Quân Mạc Tà chủ động dùng linh thức khởi
động Hồng Quân tháp! “Oanh” một tiếng! Linh thức đánh vào bề mặt của Hồng Quân
tháp! Một chuyện kì lạ từ trước tới nay chưa từng có đã xảy ra, Hồng Quân tháp
đột nhiên lăng không bay lên, xoay tròn cực nhanh, thất thải quang hoa bao
trùm tứ phía, so với trước đây còn nồng đậm hơn gấp bội, thiên địa linh khí
điên cuồng chuyển động, tràn ngập trong không gian . . .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.