Dị Thế Tà Quân – Chương 139: Khinh bỉ ngươi… – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 139: Khinh bỉ ngươi...

Trước đây, khi Quân Tam gia sai người cứu về hơn bốn mươi thanh niên nam nữ
kia, sau đó đề nghị đưa họ đi thái ấp lánh nạn, đối với chủ ý này Quân đại
thiếu gia có chút không đồng ý. Quan điểm sống của hắn với một đấng chính nhân
quân tử như Quân Vô Ý hoàn toàn bất đồng, cái gì mà làm ơn không cầu báo đáp,
đây không phải thái độ làm người của một đại sát thủ như hắn. “Ta cố gắng, ta
ra sức, ta mạo hiểm sẵn sàng phải trả giá bất cứ lúc nào là vì cái gì? Không
phải vì các ngươi sao? Nếu vậy các ngươi phải chứng tỏ được bản thân xứng đáng
nhận được những điều đó đi chứ!”

Cho dù Quân gia giàu có thừa sức nuôi sống mấy người này, nhưng hắn tuyệt đối
không muốn nuôi không như vậy. Muốn thế ít nhất chúng cũng phải biết bỏ công
sức, trí óc của mình ra mà đổi lấy! Không làm mà đòi hưởng sao? Loại chuyện
tốt kiểu này đừng có mơ. Cũng đừng cho rằng ta cứu các ngươi là vì lòng thương
người hay hảo tâm gì gì đó… Cứu các ngươi rồi lại cung phụng nuôi các ngươi
một đời, xin lỗi tình yêu, đây không phải là nghĩa vụ của ta. Cho nên dù cho
trời sập, các ngươi cũng phải biết cách mà chống đỡ, đừng mơ tưởng tới sự giúp
đỡ của bất kì ai cả.

Cho nên Quân đại thiếu gia mới có ý định đến xem trong số bọn chúng có ai xứng
đáng được hắn ra sức tài bồi một phen hay không, tuy nhiên hắn cũng chẳng có
ôm ấp kì vọng lớn lao gì, chỉ cần một hoặc hai người cũng được.

Dù sao thì tất cả tinh anh trong bọn chúng cũng đã bị chủ nhân của Hoàng Hoa
đường tuyển chọn hết rồi còn đâu!

Sau nửa canh giờ. Quân Mạc Tà vẻ mặt đầy thất vọng đi ra. Không ngoài dự kiến,
tất cả bọn chúng, sở dĩ bị Hoàng Hoa đường loại bỏ cũng chẳng oan ức gì, căn
bản chúng không có một chút căn cốt dù là bé xíu để luyện võ.

Tất nhiên, tu luyện Huyền khí lại càng không cần phải nói tới.

Cho nên hắn cũng chỉ đành bó tay. Toàn những kẻ không có căn cơ, nếu vẫn cố
tình huấn luyện, sau đó cho ra chiến trường, như vậy không những….tốn công
tốn sức, lãng phí thời gian, tiền bạc của cải, mà còn làm cho bọn chúng chóng
chết hơn mà thôi, như vậy bao nhiêu công sức bỏ ra cứu chúng lúc trước há
chẳng phải đã đổ sông đổ biển rồi sao. Mấy đứa này, thật ra chẳng khác thường
dân là mấy, mặt trời mọc thì thức dậy, mặt trời lặn thì đi ngủ, cứ yên yên ổn
ổn sống qua ngày đoạn tháng mà thôi.

Trước đại môn Quân phủ không biết tự bao giờ đã tụ tập một đám người. Quân Vô
Ý – Quân tam gia tuy rằng tàn tật nhiều năm, nhưng vẫn là một trong những nhân
vật phong vân của Thiên Hương thành này, vừa có quyền vừa có thế, cho nên ngày
hôm nay khi Quân gia vừa truyền ra tin tức cần mua một ít Huyền thú cả lũ bọn
chúng lại không chen chúc nhau mà đến ư?

Mấy hộ vệ gác cổng trông thấy cảnh tượng như vậy cũng hết hồn.

Thật ra, loại chuyện này bảy tám năm về trước cũng xảy ra không ít. Lúc đó,
Quân Tam gia mới thụ thương, Lão gia tử tận hết sức lực tìm kiếm thiên hạ danh
y đến chữa trị cho con trai mình, đồng thời cũng không ít lần công khai thu
mua thiên tài, địa bảo hay các loại dược liệu quý giá. Thậm chí là cả những
thư tịch bí kíp với hi vọng có thể giúp ích một chút cho thương thế của Quân
vô Ý. Quân Tam gia mặc dù tâm ý nguội lạnh từ lâu, trong lòng phi thường không
thoải mái, nhưng cũng không muốn phụ lòng cha già, nên cũng miễn cưỡng mà đồng
ý thu mua một chút. Nhưng dần dần, cùng với thời gian trôi qua, hai người càng
hiểu tâm ý nhau nhiều hơn, vì thế những loại chuyện kiểu này cũng nhạt dần rồi
chấm dứt hẳn.

Bất quá, lần này tin tức cũng vẫn là từ Quân gia truyền ra cho nên những
thương gia có máu mặt trong thành lại ùn ùn kéo đến!

Quân Vô Ý ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chậm rãi đi ra cửa. Hắn rất hiểu ý của
Quân Mạc Tà, nếu như Quân Mạc Tà chỉ đơn giản muốn mua Huyền thú, cơ bản không
cần Tam thúc hắn động chân động tay làm gì, bản thân nó cũng có thể chủ trì
mọi chuyện. Còn như muốn mình ra mặt làm thay, chắc chắn nó không muốn người
ngoài biết rõ nội tình, chính Quân đại thiếu gia mới là người cần mua Huyền
thú. Thằng cháu của mình càng ngày hành động càng cẩn thận, suy tính kĩ càng,
lúc nào cũng thần thần bí bí khôn lường.

Nhưng cũng phải thừa nhận một chuyện, Quân đại thiếu gia tuy nói ít làm nhiều
nhưng tất cả những điều hắn nói đều đúng trọng tâm của vấn đề, hơn nữa suy
tính của hắn càng ngày càng sâu xa, hợp lí, cho nên chuyện hắn nhờ vả, tuy có
đầy một bụng thắc mắc nhưng Quân Vô Ý vẫn bằng lòng ra mặt, thay hắn thu mua
Huyền thú.

Theo đó, Huyền thú từ cấp một tới cấp năm đều phải chọn mua hai con tốt nhất,
hơn nữa hai con đó phải một đực một cái, thế là đủ; cấp cao hơn cũng không
cần. Thực ra, hiện tại trong chợ bán Huyền thú của Thiên Hương thành này một
con lục cấp Huyền thú cũng chẳng thấy nữa là, mà nếu chẳng may tìm được thì
cũng có một cái giá trên trời!

Quân Vô Ý vung tay lên sai người khiêng mấy lồng Huyền thú vào trong tiểu
viện. Trong lúc chờ Quân đại thiếu gia đến xem hàng thì bọn hạ nhân trong phủ
cũng tranh thủ tắm rửa sạch sẽ cho chúng một lượt. Nhìn qua cũng sáng sủa sạch
sẽ hơn chút, ít nhất cũng không có …. bẩn thỉu, hôi hám như lúc đầu.

Hai con Thỏ xám nhất cấp, nhị cấp là hai con Lưỡng sí ly, ba con Tấn Phong
Lang tam cấp, tứ cấp – Man Ngưu, ngũ cấp – hai con Thiết cốt xà,

Quân Mạc Tà phất tay ra lệnh cho bọn hạ nhân lui ra trước, sau đó bước về phía
hai con thỏ nhất cấp huyền thú đầu tiên. Cả hai con thú đều giương mắt nhìn
hắn không có bất cứ phản ứng nào. Sờ sờ mũi, hắn lại đi tới bên lồng nhốt hai
con Lưỡng sí Ly, kết quả vẫn y như cũ.

Tam cấp…..cũng chẳng thấy xi nhê gì!

Quân Mạc Tà bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ suy đoán ban đầu sai hết, Tiểu
Bạch kia đơn giản chỉ qúy mình một chút mà thôi? Tuy nhiên, bỏ việc giữa chừng
cũng không phải cá tính của Quân đại sát thủ, kể cả công việc đó không có chút
hy vọng gì đi chăng nữa. Trong khi hướng về lồng sắt thứ tư đi tới, đột nhiên
vang lên một loạt âm thanh “xì, xì…”, không ngờ trong lồng sắt bênh cạnh,
hai con Thiết cốt xà đang ngóc đầu lên, bốn con mắt nhỏ âm lãnh đang chăm chú
nhìn về phía hắn!

Mà hai con Man Ngưu trong lồng sắt thứ tư hai mắt cũng đang mở to trừng trừng
nhìn vào hắn.

Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động, đột nhiên dừng bước. Hai con Man Ngưu nghi
hoặc nhìn qua hắn vài lần. Sau đó cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, chỉ là hơi rụt
rè một chút, sau đó chúng lại nhìn về phía Quân Mạc Tà, trong bốn con mắt cự
đại, bắt đầu xuất hiện một chút khao khát, dường như trong mắt bọn chúng Quân
đại thiếu gia giống như những đám cỏ xanh mơn mởn trên thảo nguyên tốt tươi
vậy.

Mà hai con Thiết cốt xà bên kia còn tỏ ra kích động hơn nữa, hai chiếc đầu cứ
nhô lên hạ xuống, đung đưa liên hồi, hai chiếc đuôi thì không ngừng vùng vẫy
quật vào lồng sắt gây lên những tiếng bang bang liên tục, làm cho chiếc lồng
như muốn vỡ tung, nhưng thủy chung từ đầu tới cuối hai cặp mắt kia vẫn chăm
chăm nhìn về phía Quân Mạc Tà, trong mắt có chút lo lắng bất an, khao khát:
“Giá như không có cái lồng khốn kíp này, bọn ta đã có thể tới được chỗ người
kia rồi.”

Quân Vô Ý ngồi ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ động tĩnh khác thường trong lòng
cũng vô vùng nghi hoặc, nhưng hoàn toàn không nhìn ra bất kì nguyên nhân nào.
Nhìn bề ngoài, cháu ta cũng đâu có khác người thường gì đâu?

Quân Mạc Tà thong thả lùi ra sau hai bước, tuy trên mặt không có bất kì biểu
hiện khác thường nào cả, nhưng trong lòng lại đang mừng như điên!

Tới bây giờ mà còn không hiểu nữa, thật sự ngu hết phần lợn!

Khai Thiên Tạo Hóa công uy lực không cần bàn cãi, Hồng Quân tháp cũng không
tệ, chắc chắn một trong hai thứ hoặc có thể là cả hai đều có tác dụng hấp dẫn
Huyền thú, hơn nữa tác dụng rất mạnh mẽ! Chỉ một phát hiện nhỏ như vậy nhưng
với Quân Mạc Tà lúc này giống như vớ được kho báu vậy.

Trên Huyền Huyền đại lục nơi nào hung hiểm nhất? Tin chắc rằng, nếu được hỏi
không ai sẽ trả lời rằng: đó là Phong Tuyết Ngân thành. Bởi vì dù Phong Tuyết
Ngân thành có thực lực cường đại đến mấy đi nữa, cũng không phải địa phương đe
dọa đến tính mạng của con người, cho nên không thể nói đó là nơi hung hiểm
nhất trên Huyền Huyền địa lục này. Mà nơi hung hiểm nhất bất kỳ ai cũng biết
chính là: Thiên phạt sâm lâm!

Thiên đường của Huyền thú trên đại lục, cũng chính là địa ngục trần gian của
con người! Cho dù là Chí tôn Thần Huyền cao cao tại thượng đi nữa, nếu lạc vào
đó cũng dễ dàng mất mạng như chơi!

Nhưng đối với Quân Mạc Tà lại khác.

Chuyện này thì có tác dụng gì?

Huyền Huyền đại lục cái gì là đáng giá nhất?

Dược liệu cao cấp. Tiên dược trị trương, cải tử hoàn sinh, kỳ trân dị bảo nâng
cao tu vi Huyền khí, huyền đan của Huyền thú, cao cấp Huyền thú…!

Tất cả đều đúng, nhưng mấy thứ đó từ đâu mà có? Câu trả lời chính là Thiên
Phạt sâm lâm!

Đã mấy vạn năm qua, chưa có một ai dám bước chân vào Thiên Phạt sâm lâm tìm
kiếm một lần, cho nên thiên tài địa bảo ở đó có thể ít được sao?

Với người được Huyền thú yêu mến như Quân Mạc Tà mà nói, đường vào Thiên Phạt
sâm lâm vô cùng rộng mở. Đồng dạng với việc thực lực có thể đề thăng cực
nhanh, đủ sức ngạo thị thiên hạ!

Quân Mạc Tà không tin, ngay như Huyền khí còn có thể dùng Huyền đan để đề
thăng tu vi mà Khai Thiên Tạo Hóa công lại không có phương pháp gì cả?

Dường như cảm giác được Quân Mạc Tà trong lòng đang vô cùng kích động, Hồng
Quân tháp trong đầu lập tức dựng lên, không ngừng xoay tròn, vào thời khắc
này, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như có một người
nào đó đang sỉ nhục hắn. Lại cảm thấy như bị cả thiên hạ chê cười, khinh bỉ;
giống như một kẻ tay mang bát vàng đi ăn xin vậy.

Loại tâm tình này làm hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, thầm nghĩ: “Chẳng
lẽ lão tử nghĩ sai chuyện gì sao?”!

Thực ra hắn hoàn toàn không biết được trong suy nghĩ của hắn có vấn đề. Hơn
nữa còn là cả một vấn đề lớn là đằng khác, trên thực tế hắn cũng chẳng khác
người cầm bát vàng đi ăn xin là mấy, thậm chí còn ngu hơn! Tuy trước đây là
một đệ nhất sát thủ, được xếp vào hàng võ lâm cao thủ, nhưng từ lúc cha sinh
mẹ đẻ tới giờ hắn đâu có biết gì về Tu chân đâu, chứ đừng có nói là nghe qua
về bảo vật trong giới Tu chân!

Mà trong Tu chân giới, đệ nhất Linh bảo nghịch thiên chính là Hồng Quân tháp
này, hắn cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến đệ nhất linh bảo loại này lại nằm
trong tay mình! Nếu như Hồng Quân tháp có ngàn vạn công năng thì cho tới giờ
hắn cũng chưa có tìm ra một cái nào hoàn chỉnh cả!

Trong tay có kho tàng mà không tài nào khai thác được …….

Đây mới là bi ai lớn nhất trong đời a!

Nếu như thẳng thắn so sánh, Quân đại sát thủ bây giờ không còn là một tên khất
cái cầm bát vàng đi xin ăn nữa, mà là một tên đầu heo cầm ngọc ngà châu báu đi
xin ăn …. Tuyệt đối không có oan ức gì!

Dù cho hắn có quay về kiếp trước kiếm vài quyển “tiểu thuyết” tu chân đọc qua,
hiện tại kết quả cũng không có khiêm tốn như thế này….

Hắn thật sự không biết rằng, với những đại môn phái Tu chân, Hồng Quân tháp
chính là bảo vật vô giá!… Ít nhất … So với Quân đại sát thủ còn biết
thưởng thức hơn nhiều! Còn như mà để cho đệ tử bình thường của mấy môn phái Tu
chân đó mang theo Hồng Quân tháp xuyên việt thì so với Quân đại sát thủ bây
giờ cũng mạnh hơn rất nhiều.

Cho nên Hồng Quân tháp mới khinh bỉ hắn một phen, đúng là không có oan ức gì!
Hơn nữa còn có vô số lí do khác đủ để sỉ nhục chết hắn…..(^_^)

Ngay khi Hồng Quân tháp bắt đầu chuyển động, hầu như toàn bộ Huyền thú trong
năm lồng sắt đều đồng loạt nhốn nháo đứng lên, ngay cả hai con Huyền thú tam
cấp vừa nãy không có phản ứng gì cũng mở to hai mắt nhìn Quân Mạc Tà. Điên
cuồng quẫy đạp lồng sắt, hận không thể phá lồng thoát ra, chạy đến, chui vào
lòng của hắn.

Quân Vô Ý ngồi một bên trợn mắt há mồm kinh ngạc, đây rốt cục là chuyện quái
gì vậy, cháu ta nào có động tay động chân gì đâu?

Từ lúc tới đây, nó tuyệt đối không có làm một cái gì khác thường cả, cũng chỉ
ung dung đi lại quan sát mà thôi, sao mấy con Huyền thú lại kích động như thế?

Rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Đúng lúc này, hạ nhân chạy vào bẩm báo, Độc Cô bảy vị thiếu gia cùng Tiểu Nghệ
tiểu thư cầu kiến.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.