Dị Thế Tà Quân – Chương 137: Mở lưới to chờ cá lớn – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 137: Mở lưới to chờ cá lớn

Quân Vô Ý trả lời vắn tắt, hắn hiểu ý tứ của Quân Mạc Tà khi hỏi chuyện này,
tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn không thể không nói.

– Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Vậy thì quá ít!

Quân Mạc Tà không chút khách khí nói:

– Chỉ có hai trăm vạn lượng bọ, chỉ sợ một đại gia tộc bình thường cũng không
đủ. Thu nhập ít như thế này, không có khả năng chống đỡ được một đại gia tộc
như Quân gia.

Thu nhập hàng năm là hai trăm vạn lượng mới nhìn có vẻ là không ít, đối với
một gia đình bình thường mà nói, con số này có thể coi là không lồ. Tuy nhiên,
đối với một đại gia tộc như Quân gia, như vậy thì thực sự quá ít. Mặc dù người
trong chi trưởng của Quân gia không nhiều, nhưng bao nhiêu đại viện tiểu viện,
có biết bao nhiêu người giúp việc! Tiền để cho ăn mặc, chi dùng, trả lương cho
những người này là một con số kinh người nha.

– Về phương diện tài chính, tam thời thúc cứ giao cho con đi, con có biện
pháp có thể giúp tiền bạc trong nhà cải thiện một chút.

Quân Mạc Tà nói xong liền bước đi, trong đầu âm thầm tính toán, rượu của hắn
nhưỡng cũng đã tới lúc bán đấu giá. Đến lúc đó, trợ cấp cho gia tộc không còn
là vấn đề. Thật sự là không có biện pháp mà, phải lòng dạ hiểm độc một lần
thôi, một vạn lượng một chén rượu, vậy còn sợ không quý ư? Nếu thế thì ta lại
tiếp tăng giá, dù sao cũng là thích thì mua không thích thì phắn, ngươi chết
ta còn chưa chết, đạo lý này chắc người nào cũng hiểu!

Suy nghĩ một chút, Quân đại thiếu gia lại nói:

– Về phần hai mươi bốn hài tử còn lại, tam thúc có thể tạm thời chờ bọn chúng
hồi phục, sau đó quan sát cẩn thận, xem bọn chúng hứng thú với cái gì thì sau
nay có thể dùng vào việc đó. Chúng ta tuy rằng đã dự định nuôi bọn họ, nhưng
không có khả năng nuôi sống bọn họ cả đời không công, nếu bọn họ sau này có
năng lực làm việc mà lại không đi làm, chúng ta giữ bọn họ lại còn có ý nghĩa
gì?

– Con người, ai cũng có giá trị của bản thân, nếu nửa điểm giá trị cũng không
có, vậy chẳng qua là cái thây ma biết hít thở thôi, vậy thì chết đi còn tốt
hơn!

Quân Vô Ý trầm trọng gật đầu, đối với tất cả lời nói hôm nay của Quân Mạc Tà,
Quân Vô Ý thêm một lần nữa nhận xét: Có vẻ đúng nhưng cũng có vẻ sai, đạo lý
thì đương nhiên là có, nhưng lại có chút tà đạo nếu so với đạo lý làm người.
Nếu nói là không đúng cũng không phải, nếu như vậy thì tại sao từ đầu đến cuối
ngay cả một câu Quân tam gia cũng không thể phản bác. Quân Vô Ý chỉ biết bất
đắc dĩ lắc đầu, đứa cháu này của hắn, suy nghĩ và thủ đoạn hành xử so với lễ
nghi đạo đức chính thống quả là khác nhau một trời một vực, nhưng lại vô cùng
thực tế, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Không ngờ, lúc này trong đầu Quân đại sát thủ cũng đang suy nghĩ: “Tam thúc
người quá mức quân tử đi, nếu cứ như vậy thì không thể nào làm một gia chủ
đúng nghĩa được!”

Gia chủ của một đại gia tộc cũng không phải bắt buộc hoàn toàn vô tình lãnh
khốc, nhưng phải biết có việc nên làm, có việc không nên làm. Bản thân tâm
tính thương hại và mềm lòng không thể đem làm phong cách điều khiển gia tộc
được, tất cả các hành động đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm đầu.

Nhưng Quân Vô Ý hiện tại vẫn không có loại giác ngộ này. Tối đa hắn chỉ có sự
lãnh huyết của một chiến tướng xông pha sa trường mà thôi.

Sau khi Quân Mạc Tà trở về phòng, Quân Vô Ý cũng không ngủ mà chỉ đẩy xe lăn
tới bàn trà, lấy ra một vò rượu, tự rót tự uống một mình. Gió thổi nhẹ nhàng,
màn đêm tĩnh lặng như nước, tâm tình lại quay về quá khứ của mười năm trước.

Quân Vô Ý tâm phiền ý loạn, nghĩ tới những hài tử đàng thương kia, lại nghe
tiếp những lời nói của Quân Mạc Tà, càng phiền muộn hơn nữa. Cái gọi là rượu
nhập khổ tâm lo càng lo chính là lúc này, làm cho thần sắc hắn càng trở nên bi
thương. Ngồi một lúc sau tâm tình mới rốt cục bình phục lại

– Dao nhi, nếu muội đang ở bên cạnh ta thì muội sẽ làm thế nào? Muội có ủng
hộ quyết địng của ta không? Muội có biết rằng ta đang rất, rất nhớ muội
không…?

Quân Vô Ý trầm thấp tự nói, lại nâng chén rượu lên, một ngụm uống cạn, lặng lẽ
ngồi đó. Ánh trăng mát rượi lòng người trên bầu trời chiếu xuống trên người
hắn càng làm tăng thêm vẻ tịch mịch của trời đêm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ
còn tiếng nỉ non như than như khóc của đám côn trùng…

Quân Mạc Tà khi trở lại tiểu viện thì đã thấy hai gã hắc y nhân chờ sẵn:

– Thiếu gia, đây là bồ câu đưa tin bay ra từ Nghê Thường Các.

Một gã hắc y nhân cúi người hành lễ rồi đưa con bồ câu đến.

– Không làm thương tổn gì nó chứ?

Quân Mạc Tà nhận lấy, nhìn một chút rồi hỏi.

– Thiếu gia sớm đã có phân phó, tiểu nhân đương nhiên không làm bị thương đến
nó, nếu hiện tại lập tức buông tay, tiểu nhân tin chắc nó vẫn có thể bay tới
nơi muốn tới, thời gian cũng không sai lệch bao nhiêu.

Hắc y nhân cười cười, rất tự tin nói.

Quân Mạc Tà gật đầu, từ trên chân bồ câu nhẹ nhàng gỡ xuống một cái ống trúc
nhỏ, từ đó lấy ra một mảnh giấy nhỏ.

– Nội trong một tháng phải giết chết Quân Mạc Tà! Thế bất lưỡng lập!

Trên tờ giấy chỉ có duy nhất một câu này, bút tích vô cùng cẩu thả, chứng tỏ
người viết đang vô cùng kích động, phần đề tên chỉ có duy nhất một chữ
“Nguyệt”.

– Ha ha ha, nữ nhân này quả là hẹp hòi, ta không phải chỉ chửi nàng là con kỹ
nữ thối, tát nàng vài cái bạt tai thôi sao? Chẳng lẽ nàng cho rằng mình là một
người thanh cao, không phải là một kỹ nữ sao? Bụng dạ như thế thì làm sao
thành đại sự được!

Quân Mạc Tà mỉm cười lắc đầu, khinh thường mà nói.

Hai hắc y nhân trên mặt đều đồng thời giật giật. Nếu là một cô gái bình
thường, gặp phải chuyện này còn muốn giết người, huống chi đây là một tuyệt
sắc nữ tử thân mang huyền khí tâm cao khí ngạo?

– Nếu phóng thích bồ câu này đi thì có thể theo nó truy ra điểm đến không?

Quân Mạc Tà giơ lên tờ giấy trong tay.

– Không cách nào truy ra!

Hắc y nhân mặt lộ vẻ khó khăn:

– Loại bồ câu này quen bay đường dài, sự dẻo dai rất mạnh, trừ phi nhân lúc
nó vừa bay lên có thể bắt được hoặc giết chết ngay, những lúc khác thì tiểu
nhân thực lực có hạn, không thể làm gì hơn.

– Vậy sao? Nếu vậy thì không còn việc của ngươi nữa!

Quân Mạc Tà cẩn thận tỉ mỉ xếp tờ giấy lại như cũ rồi nhét vào lại ống trúc.
Cuối cùng, sau khi cẩn thận kiểm tra cách buộc ống trúc đã giống y đúc Nguyệt
Nhi cô nương đã buộc, thậm chí vận cả Khai Thiên Tạo Hóa Công, đem tất cả khí
tức yếu ớt còn lưu lại của mình tẩy sạch đi, mới đưa chim bồ câu cho thuộc hạ.

– Được rồi, cho nó bay đi.

Hắc y nhân tiếp nhận bồ câu đưa tin liền xoay người bỏ đi. Quân Mạc Tà mỉm
cười, gió đêm nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt hắn: “Thả con chuột lắt, ngồi chờ
chuột to, thiên la địa võng, cá tôm nào có thể thoát? Hahaha…. “

Một đêm này, đối với Thiên Hương Thành mà nói, đã không giống những đêm
bìnhthường khác nữa rồi.

Trong bóng tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có người mang theo kim sắc, ngân
sắc, bạch sắc, hoàng sắc huyền quang bay lên, nhìn thoáng qua như pháo hoa
phóng ra, khá là náo nhiệt.

Vô số tai mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi đế đô âm u này, mỗi một người đều cố
gắng vươn tai lắng nghe bất cứ động tĩnh gì xảy ra trong Thiên Hương thành.

Lâu lâu lại có hai hắc y nhân bịt mặt va chạm nhau, cả hai bên một lời cũng
không nói, chỉ bày ra một trận huyết chiến không chết không thôi. Sau đó, chỉ
còn lưu lại vết máu khắp nơi, phần tay chân bị cắt cụt hay kể cả thi thể đều
bị mang đi.

Mấy đại gia tộc như Lý gia, Mạnh gia, Tống gia, Mộ Dung gia đều âm thầm chuẩn
bị, xuất ra một lượng lớn thế lực tỏa ta khắp nơi trong thành. Cho dù là một
tên côn đồ, chỉ cần nói ra một câu nói nhạy cảm gì đó, lập tức có người tiến
tới mời đi uống trà ngay.

Cửu giai đỉnh phong huyền đan này không nghi ngờ gì, đã làm động tâm vô số
huyền giả trong thiên hạ.

Chỉ có Độc Cô gia và Quân gia từ đầu tời cuối không làm ra bất cứ hành động
gì. Kỳ quái nhất là, huyền đan chính là bị trộm ra từ Đường gia, nhưng khi
phong vân nổi lên như bây giờ, Đường gia lại thu liễm khí tức, chẳng những
không phái người tìm hiểu, trái lại còn đem người của Đường gia đang công tác
bên ngoài tất cả gọi về, lại ra nghiêm lệnh không kẻ nào được tự tiện ra
ngoài.

Trong bóng đêm đậm đặc, có tám bóng đen như bay mà đến, đối với tường thành
cao chót vót, tám người vẫn cứ như đạp trên đất bằng, âm thầm tiến nhập vào
thành, thẳng một đường tiến vào Lý gia….

Phương Bắc Thiên Hương thành, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường như muốn phá
tan bóng đêm vang lên.

Một đội nhân mã im lặng tiến về phía Thiên Hương thành với tốc độ rất nhanh.
Bên trong đội nhân mã lại có vài cỗ xe vô cùng xa hoa, những con vật kéo xe
hình dáng cũng vô cùng đẹp mắt, thân thể nếu so với ngựa thường thì cao hơn
rất nhiều, hơn nữa trên trán còn có hai cái sừng, bốn bắp chân đều có lân
phiến bao phủ. Hiển nhiên đây không phải là ngựa bình thường mà là một loại
huyền thú đặc thù.

Mỗi một cỗ xe đều có bốn con huyền thú như vậy, tốc độ vô cùng nhanh, cho dù
là chiến mã phi nhanh như tên bắn trên chiến trường cũng chỉ có thể giương mắt
nhìn theo. Mặc dù cỗ xe chạy rất nhanh, nhưng thanh âm vang ra lại vô cùng
nhỏ.

Bên trong chiếc xe đầu tiên.

– … Lục gia gia, sự kiện huyền đan này không biết là thật hay giả, chúng ta
từ cách đây mấy ngàn dặm mà tới, có phải chuyện bé xé to không? Hơn nữa, ở
Thiên Hương thành chẳng những có Lục thúc và Mạc thúc, còn có Cửu trưởng lão
tọa trấn, chẳng lẽ thực lực cường đại như thế mà còn có đồ vật gì có thể thoát
khỏi tầm tay bọn họ hay sao?

Thanh âm người nói chuyện tuổi tác có vẻ không lớn lắm, trong thanh âm còn có
âm hưởng của thiếu niên the thé, lại có vẻ không kiên nhẫn.

– Phượng ngô, chuyện lần này có liên quan đến một viên cửu cấp đỉnh phong
huyền đan, đương nhiên phải thận trọng. Con lịch duyệt còn thấp nên không
biết, mấy hôm trước Cửu trưởng lão nói tại Thiên Hương thành xuất hiện Thần
Huyền đỉnh phong cường giả, sau đó lại truyền ra tin tức cửu cấp huyền đan,
như vậy đã đủ chứng minh chuyện này là có thật.

– Ngược lại, chuyện ta lo lằng nhất là dù cho toàn bộ chúng ta có tới nơi, có
thể đạt được huyền đan hay không còn chưa biết. Dù sao, Thần Huyền đỉnh phong
cao thủ không phải là dễ đối phó.

Một thanh âm già nua vang lên.

– Đưa mắt khắp thế gian, ai dám cùng Phong Tuyết Ngân Thành chúng ta đối
nghịch? Huống chi lần này còn có Tam trưởng lão đi theo, lại có Lục gia gia
ngài, dù cho thực sự là Thần Huyền đỉnh phong thì sao, chúng ta còn có Cửu
trưởng lão bố trí sẵn sàng, có ưu thế địa lợi như thế, chuyện huyền đan nằm
trong tầm tay là không cần bàn cãi, Lục gia gia người có phần lo lắng quá.

Thanh âm của người thiếu niên trẻ tuổi lại vang lên cao ngạo, tựa hồ chuyện
xuất thân từ Phong Tuyết Ngân Thành là vô cùng ghê gớm.

– Tiểu tử, đừng trách gia gia mắng con ếch ngồi đáy giếng. Thế gian này cường
giả như mây. Ngay cả ngân thành chúng ta thực lực có mạnh, đủ để ngạo thị
thiên hạ đi chăng nữa thì cũng không phải là bất khả chiến bại.

Giọng nói già nua lại vang lên, trong thanh âm cũng có một vài phần kiêu ngạo:

– Bất quá, chuyện đáng để cho chúng ta tam lục cửu đồng thời xuất thủ đã
không còn bao nhiêu. Nhớ lại lần gần đây nhất cũng đã mười năm về trước….
Haizzz, đúng là “tuế nguyệt thôi nhân lão” (Năm tháng làm người già đi), câu
này thật là quá chính xác.

– Hơn nữa, lần này xuất môn cũng là để cho tiểu công chúa học hỏi thêm kinh
nghiệm, chứ nếu không, lần này cũng không có nhiều người người giúp việc đi
theo như vậy. Thực lực của ngân thành ta vô cùng mạnh mẽ, người bình thường
sao dám trêu chọc vào.

Lão giả thở dài một cài, nheo nheo con mắt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.