Đông Phương Vấn Tâm nói không sai, nàng đúng là người hiểu rõ Quân Vô Hối
nhất!
Bạch y quân thần Quân Vô Hối ngạo khí như thế, trọng tình trọng nghĩa như thế,
làm sao lại chịu chỉ mình sống đây?
Nhiều huynh đệ vì mình mà chết như vậy, cũng đã qua nhiều năm rồi, hiện giờ
Quân Vô Hối ngươi cứ như vậy mà sống lại sao?
Quân Mạc Tà thở dài một hơi, nhà ai mà không có kiều thê cùng con nhỏ cần
chiếu cố? Nhà ai mà không có phụ mẫu song thân chờ phụng dưỡng chứ?
– Mạc Tà, việc này không cần nói nữa, con đi đi, đi làm chuyện của mình đi
thôi!
Đông Phương Vấn Tâm ngồi lẳng lặng, nhìn Quân Mạc Tà, mặt lộ ra một vẻ cười ôn
nhu:
– Hành tẩu bên ngoài thì bản thân cần phải bảo trọng.
Quân Mạc Tà gật gật đầu. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được tình thương của mẹ
từ mẫu thân mình.
– Chờ sau khi con trở về, mẫu thân sẽ tự mình chủ trì đại hôn cho ngươi!
Trên mặt Đông Phương Vấn Tâm hiện lên vẻ hạnh phúc làm động lòng người, mỉm
cười nói:
– Không cho ngươi tiếp tục kéo dài nữa, nương chờ đợi ngày này đã lâu lắm
rồi, chờ rất khổ rất khổ…
Trong lòng Quân Mạc Tà dâng lên một cỗ chua xót khó nói lên lời, suýt nữa là
rơi lệ.
– Còn có một việc, chính là mấy người của Thiên Quan Lĩnh Thượng. Lần trước
phái người qua bên đó, muốn đón bọn họ trở về. Nhưng bọn hắn bất kể như thế
nào cũng không chịu đi. Ta đã phái người qua bên đó tặng tất cả những thứ cần
thiết cho cuộc sống, cũng đã phái người cảnh cáo các quốc gia đại lục, bất
luận là có động tĩnh gì, cũng đều không được kinh động. Mẫu thân thấy con làm
vậy có gì chưa vừa lòng không?
Quân Mạc Tà cẩn thận nói.
– Các thúc bá của con, đều có tình cảm thâm hậu với phụ thân con. Bọn họ sẽ
không rời đi đâu, bọn họ…, cũng chỉ là đang chờ đợi ngày đó mà thôi.
Đông Phương Vấn Tâm thản nhiên cười cười:,
– Cứ kệ bọn họ đi, con làm như vậy, đã là tốt lắm rồi.
Ra khỏi cửa phòng Đông Phương Vấn Tâm thì đột nhiên Quân Mạc Tà cảm giác trong
lòng mình cái gì đó không rõ ràng, cảm thấy được chuyện trên thế gian này muôn
đời đều là hư ảo mơ hồ… Xế chiều hôm đó, Quân Mạc Tà cùng cùng Mai Tuyết
Yên, Miêu Tiểu Miêu còn thêm cả Kiều Ảnh, bốn người chuẩn bị vài thứ ra khỏi
Tà Quân phủ. Một đường đi thẳng vào biên giới thông với Huyễn Phủ.!
Việc tìm đường vào Huyễn Phủ đương nhiên là cần tới Miêu Tiểu Miêu rồi. Mai
Tuyết Yên là trợ thủ lớn nhất của Quân Mạc Tà. Còn viêc mang thêm Kiều Ảnh
theo là vì để nàng giải khuây một chút. Dù sao, trong chúng nữ đang ở Tà Quân
phủ bây giờ, chỉ có Kiều Ảnh là đáng thương nhất.
Tình cảnh chiến đấu thảm khốc quyết liệt của trận chiến trước đó, có thể nói
là Kiều Ảnh đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, khó tránh khỏi bóng ma
trong lòng.
Quân Mạc Tà chính là người hiện đại xuyên qua thời không, đối với những vấn đề
tâm lý này cũng hiểu được ít nhiều. Biết được trong lòng Kiều Ảnh đau xót,
phải mau chóng nghĩ cách hóa giải. Nếu cứ để tích tụ mãi, đến khi hối hận thì
đã muộn rồi.
Tu vi bản thân của Kiều Ảnh thì không cần phải nói, vốn dĩ đã đạt tu vi Thánh
Tôn sơ cấp. Sau khi tới Tà Quân phủ, Quân Mạc Tà có thể nói là không tiếc hết
thảy, liên tục dùng linh dược phụ trợ nàng. Bây giờ đã tăng tới cảnh giới
Thánh Tôn cấp bốn rồi, chỉ thiếu chút nữa, liền có thể thăng lên cấp Thánh
Quân.
Mà Miêu Tiểu Miêu trong đoạn thời gian này cũng tiến bộ tương đối nhanh chóng.
Nàng vốn dĩ chỉ là Tôn giả cấp ba, trước mắt cũng đã một đường tăng lên tới
tiêu chuẩn Thánh hoàng cấp ba rồi! Ước chừng vượt lên mười mấy bậc. Trong
khoảng thời gian ngắn ngủi này, tiểu nha đầu cứ giống như đang nằm mơ, tốc độ
thăng cấp như vậy, chính là chuyện tố tmà nếu là trước kia thì nằm mơ cũng
không dám mơ.
Thế gian này, lại có loại phương thức luyện công như vậy sao? Vút một cái…
đã thăng lên cấp Thánh hoàng?
Thật không thể tin nổi…
Nữ nhân mà, chỉ cần
tìm một tấm chồng tốt, bình an qua ngày là tốt lắm rồi.!
Đương nhiên, nếu người ấy lại là người mình yêu, cũng là người yêu mình, vậy
là hoàn mỹ nhất!
Bốn người này không những tu vi khủng bố, mà lực của đôi chân cũng là nhất
đẳng, nếu là cưỡi ngựa thì không bằng đi bộ còn nhanh hơn.
Bốn người một đường hành quân cấp tốc, tốc độ thật là kinh người. Doc đường
đi, người ta chỉ nhìn thấy có ba nữ tử đẹp tựa thiên tiên cùng với một thiếu
niên phong thái như ngọc đi từ xa đến, nhưng còn chưa kịp thấy rõ ràng, lóe
một cái, bốn người này đã biến mất vào đường chân trời phía sau lưng, cứ như
thần tiên lướt qua, ngay cả một chút tung tích cũng không có.
Trước sau mất tổng cộng khoảng ba bốn ngày, là đã tới con đường liên thông
giữa hai cảnh nằm nơi núi hoang rừng rậm.
Nơi này cũng chính là chỗ mà lúc trước Tào Quốc Phong chờ bảy người mang Quân
Mạc Tà tiến vào.Giờ phút này lại nhìn phiến thạch bích bóng loáng kia, Quân
Mạc Tà âm thầm giật mình, nhất thời có một loại cảm giác kinh ngạc như lội
ngược dòng thời gian.
Miêu Tiểu Miêu cảm thấy mình là “hành gia” trong việc này cho nên bước nhanh
tới trước thạch bích, bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng chạm nhẹ vào, âm thầm vận
công, một luồng ánh sáng từ từ phát ra, chói lọi dị thường dịu dàng trong
trẻo, tựa như đang muốn thẩm thấu vào bên trong thạch bích…, Theo đường kính
ngày càng khuếch đại, trong không khí cũng chậm rãi nổi lên một tầng gợn
sóng, cứ như là một viên đá nho nhỏ bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng
lan ra càng lúc càng rộng.
Bên trọng loáng thoáng hé ra một cánh cửa, mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.
Từng giọt mồ hôi trên trrán và hai má Miêu Tiểu Miêu nhỏ ra, trong mắt hiện
lên vẻ kinh ngạc.
Trước kia hình như không giống như vậy!
Lần này tại sao lại phải cật lực như thế?
Trước kia lúc mình chỉ mới ở cấp tôn giả, mà cũng chỉ trong chớp mắt là có thể
mở ra. Hiện tại, công lực của mình tiến bộ vượt bậc, đáng ra lúc mở bí đạo
phải dễ dàng hơn chứ, sao lại như thế này chứ?!
Đang ở đầy bụng hồ nghi hết sức, đột nhiên, một âm thanh “ Oanh” vang lên,
Miêu Tiểu Miêu rên thảm một tiếng, cả thân thể liền bay ra ngoài.
Quân Mạc Tà ứng biến nhanh chóng, phi thân lao tới, tiếp được Miêu Tiểu Miêu
còn chưa rơi xuống đất thì đã ôm nàng vào trong ngực, lại nhanh chóng truyền
chân khí cho nàng, tránh cho Miêu Tiểu Miêu bị nội thương. Cánh cửa mơ hồ hư
vô trước mặt lóe lên một cái, bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết.
– Sao lại thế này?
Mai Tuyết Yên và Kiều Ảnh đồng thời xúm lại đây. Các nàng cũng không rõ lắm về
cửa vào Huyễn Phủ này, còn tưởng rằng công lực của Miêu Tiểu Miêu chưa tới độ,
hoặc giả là cách mở cửa không đúng, mới không thể mở được đại môn!
Trước kia Quân Mạc Tà đã từng đi qua cánh cửa này. Ngày đó Tào Quốc Phong chờ
bảy người mang Quân đại thiếu gia tiến vào Huyễn Phủ cũng là qua cánh cửa này,
nhưng đâu có tốn nhiều công sức như vậy. Thực lực trước mắt của Miêu Tiểu Miêu
còn hơn cả đám người Tào Quốc Phong, vì sao lại có sự biến đổi này? Quân Mạc
Tà mặc dù chưa hiểu rõ ràng chuyện gì đã sảy ra, nhưng cũng đã có một tia dự
cảm không lành!
Khóe miệng Miêu Tiểu Miêu xuất hiện một vết máu đỏ tươi, nhưng nàng được Quân
Mạc Tà truyền cho chân khí, mặc dù chịu chấn động, thật ra cũng không có gì
đáng ngại, nhưng vẻ mặt của nàng lại căng thẳng, trầm giọng hẳn:
– Cửa Huyễn Phủ không mở được!
– Không mở được Huyễn Phủ sao?
Ba người đồng thời sửng sốt!
– Trước kia, ta chỉ có thực lực cấp chí tôn, mà đã có thể dùng pháp môn này
trộm chạy ra ngoài chơi. Muốn mở ra cánh cửa này, chỉ cần biết được bí quyết,
có thể nói là cực kì dễ dàng.
Miêu Tiểu Miêu nghi hoặc nói :
– Nhưng lần này, công lực của rõ ràng đã đạt tới cấp Thánh hoàng, nhưng dù có
đem hết toàn lực thì vẫn không thể mở ra được! Chỉ sợ bên trong Huyễn Phủ đã
xảy ra biến cố gì rồi.
Nàng trầm ngâm một hồi mới nói:
– Pháp môn ra vào của Huyễn Phủ hầu hết đều giống nhau, theo ta nghĩ, nếu như
từ bên ngoài không thể mở ra, e rằng phía trong kia cũng không thể mở ra được.
Trên mặt Miêu Tiểu Miêu lộ ra thần sắc lo âu:
– Nói cách khác, lúc này muốn ra vào Huyễn Phủ, đều là việc không thể! Chẳng
khác gì là triệt để cách ly với Huyền Huyền đại lục!
Ba người đồng thời im lặng
Mà cũng đồng thời hiểu ra nguyên nhân vì sao trong thời gian dài như vậy mà
Huyễn Phủ lại không có một chút tin tức! Thì ra không biết vì nguyên nhân gì,
mà Phiêu Miểu Huyễn Phủ này lại bị cách ly hoàn toàn với Huyền Huyền đại lục!
Nói cách khác, cho dù bọn họ có muốn tiến vào Huyền Huyền đại lục cũng không
thể được!
– Bây giờ nên làm gì đây?
Miêu Tiểu Miêu bất lực nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt lộ ra sợ hãi. Dường như chỉ
có Quân Mạc Tà trước mắt mới có thể giải quyết mấy vấn đề này.
Quân Mạc Tà cũng vò đầu bứt tai. Quân đại thiếu gia tuy rằng tự tin bản thân
mình thần thông quảng đại, nhưng đối với chuyến đi này lại là dốt đặc cán mai,
thời gian ngắn như vậy, lấy đâu ra cách tốt mà giải quyết?
– Ừm, Huyễn Phủ tổng cộng có mấy thông đạo nối với Huyền Huyền đại lục?
Quân Mạc Tà hỏi.
– Thông đạo giống như thế tổng cộng có sáu cái. Nơi này là một trong số đó, ở
trên thảo nguyên phía bắc của Thiên Hương thành còn có một cái, ngoài ra cũng
đều phân bố hêt ở biên giới đại lục.
Miêu Tiểu Miêu giải thích nói:
– Bởi vì người của chúng ta một khi xuất hiện thực sẽ rất thình lình, rất dễ
dàng khiến cho người ta khiếp sợ, cho nên trước lựa chọn ở những nơi mà ít ai
lui tới.
Quân Mạc Tà một đầu hắc tuyến:
– Nói như vậy, chúng ta muốn đi tìm những thông đạo khác thử tiến vào, thì
phải đi nguyên một vòng quanh đại lục?
Miêu Tiểu Miêu vân vê vạt áo, yếu ớt nói :
– Cũng gần như … cũng gần như là thế đấy.
Quân Mạc Tà lảo đảo một cái, cơ hồ té ngã trên đất:
– Tỷ tỷ, ngài có biết đại lục dưới chân chúng ta lớn tới mức nào không?
Mai Tuyết Yên cùng Kiều Ảnh cũng có chút buồn cười, không nói đến người khác,
cho dù là Quân Mạc Tà bằng công lực trước mắt mà thi triển âm dương cấp tốc
phi hành, đi một vòng toàn bộ đại lục, thì ít nhất cũng cần hơn hai tháng!
Hơn nữa còn phải không ăn không uống, dành toàn bộ thời gian, dùng tốc độ cao
nhất phi hành mới có thể hoàn thành.
– Vậy, nữu nhi, muội đoán xem thông đạo này đột nhiên không thể mở ra, là vì
người động chân tay hay tự nhiên nó thế?
Quân Mạc Tà gãi đầu, đột nhiên cảm giác lúc nghe xong tin tức này, sau da đầu
cứ ngứa liên tục.
– Nhất định là do người làm!
Miêu Tiểu Miêu khẳng định:
– Huyễn Phủ xây phủ cũng đã hàng vạn năm rồi, đã lần nào xuất hiện hiện thiên
lực phong bế đâu? Lẽ nào lại như vậy!
– Nếu là người làm ra, chúng ta còn có thể nghĩ cách thử một phen.
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ thở dài:
– Chỉ có cách thử vận may thôi. Bởi vì phong bế có chặt chẽ tới mức nào, thì
vẫn sẽ lưu lại một vài sơ hở, chúng ta trước mắt chỉ có thể thử vận khí.
Thử xem có cánh cửa này có sơ hở gì hay không?
– Có điều, hi vọng này cũng không quá lớn
Quân Mạc Tà nói :
– Nếu đúng như dự đoán, thì kẻ làm ra tất cả chuyện này nhất định là Chiến
Cuồng! Cũng chỉ có loại thiên địa kỳ vật như Cửu huyễn lưu sa mới có thể phong
bế hoàn toàn thông đạo của Huyễn Phủ! Với tác phong hành sự cay độc của Chiến
Cuồng, nhất định sẽ không lưu lại chút sơ hở nào đâu. Cho nên, ngươi cũng đừng
quá hi vọng.
Khuôn mặt tươi cười của Miêu Tiểu Tiểu nhất thời lại ảm đạm,
– Vậy chúng ta đi hướng Thiên Hương xem thử đã. Nơi đó cách chỗ này cũng
tường đối gần hơn.
Quân Mạc Tà nói :
– Có điều lần này, sẽ không cần liều mạng mà đi như trước nữa. Dọc đường cứ
du sơn ngoạn thủy đi. Nếu đi tới Thiên Hương, mà vẫn không mở được thông đạo,
thì đi tới thông đạo khác cũng vậy thôi, Chúng ta sẽ ở nơi đó đợi một lát.
Tam nữ đồng thời tỏ vẻ tán thành.
Vì thế bốn người thuận theo đường đi hướng Thiên Hương mà đến!
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo… Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)