Tiếng kêu trước khi Cổ Hàn tử trận kia, vẫn còn đang vang vọng:
– Quân Mạc Tà! Chớ quên những lời lão phu đã dặn!
Quân Mạc Tà đã nghe được, một tiếng hô này, bao hàm bao nhiêu dịu dàng từ tình
thương của cha, còn có lời cầu khẩn của Cổ Hàn đối với mình! Ở một khắc này,
những lời Cổ Hàn nhắc nhở chính là con gái của hắn – Kiều Ảnh!
Cũng chỉ có Kiều Ảnh, mới là vướng bận cuối cùng trước khi ông lừng lẫy xả
thân, và đó cũng là vướng bận duy nhất! Nhưng hắn mãi cho đến chết cũng vẫn
không nói ra hai từ ấy: Con gái. Bởi vì hắn nói ra, tất cả mọi người sẽ biết
đó chính là Kiều Ảnh!
Hắn không nói, hắn muốn con gái của mình cứ mơ hồ nhưng sống được hạnh phúc.
Thà rằng để cho con gái ông cả đời không biết được bản thân có một người cha,
cũng không muốn cho nữ nhân thương tâm! Hay tiếc nuối!
Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Cổ Hàn rốt cục đem tình cảm duy nhất đã
dấu thật chặt nơi đáy lòng suốt hơn một nghìn năm qua, toàn bộ bạo phát ra.
Nhưng hắn đã vĩnh viễn không thể làm được gì nữa rồi…
– Ta đáp ứng ngươi! Ta sẽ hảo hảo… Chiếu cố nàng! Ngươi yên tâm.
Quân Mạc Tà yên lặng ở thầm nói trong lòng :
– Nhưng ngươi có biết hay không, ngươi lần này đã đưa cho ta ra một vấn đề
khó khăn cực kì? Ngươi không hi vọng con gái của mình thương tâm. Mà ta thì có
thể nào nhẫn tâm để ngươi tiếc nuối? Ta nên làm như thế nào đây?
Nghi vấn này của hắn, Cổ Hàn đã vĩnh viễn không thể trả lời…
Sau tiếng nổ ầm ầm chưa từng có, lúc này chiến trường lại càng yên tĩnh một
cách khó hiểu!
Hành động quên mình mà lừng lẫy xả thân của Cổ Hàn, không chỉ có rung động
toàn bộ chiến sĩ Thiên Phạt, mà còn tuyệt đối làm chấn động toàn bộ chiến sĩ
ngoại tộc may mắn còn sống sót! Trơ mắt nhìn đám mây hình nấm (tưởng ửng khói
của một vụ nổ bom nguyên tử đó) kia bay lên, hết thảy mọi người đều lặng im
không tiếng động!
Một tiếng khóc thê lương vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh. Kiều Ảnh hoảng loạn
như điên vọt ra, lại bị Mai Tuyết Yên đúng lúc kéo lại được. Nàng liều mạng
giãy giụa, sau đó cả người lâm vào trạng thái dại ra. Sau một lát nữa, trực
tiếp hôn mê bất tỉnh, trong miệng phun ra đến một ngụm tâm huyết đỏ tươi…
Kiều Ảnh tuy rằng vẫn không biết vị tiền bối đáng kính kia là cha ruột của
mình, cũng là thân nhân duy nhất của nàng ở trên đời này. Nhưng Cổ Hàn đã từng
chiếu cố, đã từng bồi dưỡng nàng như thế, nàng đối với Cổ Hàn lại có một loại
tình cảm ngưỡng mộ, cũng không kém bao nhiêu so với tình cha con ruột thịt.
Mắt nhìn thấy người thân cận nhất với mình đột nhiên qua đời, làm sao nàng
chịu nổi, làm sao có thể không đau khổ tột cùng, thương tâm tuyệt vọng đây!
Mai Tuyết Yên ôm Kiều Ảnh vào trong lòng, hai mắt cũng tuôn lệ như mưa. Đột
nhiên vung tay lên, ngay trong chiến trận Thiên Phạt, tiếng trống hùng tráng
lần thứ hai ầm ầm vang lên!
– Chiến hữu Tam Địa không tiếc sinh mệnh, sát nhân thành nhân, Thiên Phạt
chúng ta còn tiếc thân này gì chứ!?
Mai Tuyết Yên lớn tiếng quát:
– Hùng Vương! Hạc Vương! Lang Vương! Hổ Vương! Lệnh tứ tộc của các ngươi cùng
phóng ra đi, không cần biết trả giá thế nào, mau cản trở cho ta! Đám người còn
lại, tùy thời chuẩn bị! Tuyệt không hổ thẹn với tên Thiên Phạt!
Đám người Hùng Vương mắt thấy đại chiến thảm thiết này, sớm đã nhiệt huyết sôi
trào, lồng ngực cũng bị nén tới mức gần như nứt toác. Nghe được lời kia, lập
tức bộc phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, bốn nhánh đội ngũ, nhanh
chóng lao về phía trước!
Nhân mã hai bên như thủy triều mà lao vào nhau lần nữa!
Cái loại cảm giác dũng mãnh chỉ có trong dòng máu chiến sĩ, ở một khắc này,
hết thảy đều kịch liệt bộc phát ra! Bất kể là phía bên Thiên Phạt hay là ngoại
tộc, giờ khắc này đều cảm giác được máu đang thống khổ thiêu đốt! Loại lửa
lòng này, không ngang ngược chiến đấu một trận thì sẽ không thể chậm lại!
Chỉ có dùng máu tươi của địch nhân mới có thể dập tắt!
Hai bên trái phải tức thì tiếp xúc, tức thời bùng nổ đại chiến!
Toàn bộ chiến sĩ của hai bên, đằng sau đều kéo theo khói bụi cuồn cuộn, điên
cuồng mà gào thét, điên cuồng mà xông về phía trước!
Cuộc chiến không chết sẽ không ngừng, cứ như vậy được mở màn!
Thiên Trụ Sơn đã không còn, thì đại lục cũng không còn lá chắn nữa. Chỉ có
trong trận chiến này, hoàn toàn tiêu diệt dị tộc nhân! Mới có thể nhất lao
vĩnh dật!
Phía bên dị tộc nhân, cũng có cùng ý tưởng! Nơi phồn hoa đã ở ngay trước mắt,
cơ hội trời cho như thế, nếu lúc này còn không thể công kích bao vây đại lục,
như vậy tương lai chỉ sợ sẽ chẳng còn hy vọng nữa! Tất cả cùng quyết sống mái
một phen!
Tình cảnh, lập trường của hai bên đều giống nhau, tất cả đều tương đồng!
Dị tộc nhân chiến sĩ điên cuồng muôn dạng xông lên. Ai ai cũng mang theo khuân
mặt dữ tợn, vô số tiếng thét chói tai thê lương quái dị xen lẫn lên lời oán
giận khó nói vang vọng toàn bộ phạm vi mấy nghìn dặm!
Mặt đất cũng bởi vậy mà run rẩy!
Trời cao cũng vì thế mà nức nở!
Đội ngũ hai bên, đều như thiên lôi động đến địa hỏa, vừa tiếp xúc, liền bộc
phát ra huyết vũ tung tóe đầy trời!
Mọi người chỉ có một ý tưởng, một động tác, tất cả đang ra sức xông lên, gầm
rú, chém giết, giẫm đạp, phía sau mỗi người chỉ còn lại mặt đất đầy máu
thịt…
Quân Mạc Tà mãnh liệt huýt gió, Viêm Hoàng Chi Huyết lần thứ hai lăng không ra
khỏi vỏ, nháy mắt vượt qua mấy trăm dặm trời cao, gia nhập vòng chiến bên kia!
Mà ở bên này, bản nhân Quân Mạc Tà cũng biến thành một thanh tuyệt thế thần
phong bén nhọn tới cực điểm!
Toàn thân hắn đều là lợi khí giết người! Chỉ cần là nơi hắn quét qua, thậm chí
còn không nhìn ra hắn đã ra tay như thế nào, nhưng địch nhân phía sau cũng cứ
một mảnh một mảnh mà ngã xuống…
Hùng Vương, Hổ Vương hai người mang theo chiến sĩ của mình, đi theo phía sau
hắn, điên cuồng hung hãn mà xông lên!
Một tiếng ầm vang, thổ chi lực lần thứ hai phát động, dưới chân những dị tộc
nhân đang xung phong tới đất dâng cao lên, xuất hiện một đại động sâu hơn
trượng… Hơn trăm ngoại tộc chiến sĩ bởi vì bất ngờ không phòng ngự hoặc căn
bản không kịp dừng cước bộ, hò hét kêu lên sợ hãi, rớt xuống. Lập tức đại động
kia đã bị lớp người lấp đầy, giẫm đạp, trở thành một vũng máu!
Một tiếng “Ầm ầm” thật lớn vang lên!
Lại là một đại động đột ngột xuất hiện, chỉ là lần này lại xuất hiện ở một
hướng khác.
Linh lực tuy rằng đã khôi phục được chút, nhưng tạm thời không thể phát huy
cực hạn lực bạo phát của Thổ chi lực. Cho dù là có thể bùng nổ, Quân Mạc Tà
cũng không có ý định dùng như vậy. Phía bên ngoại tộc cũng không phải người
ngu, sớm có đề phòng rồi.
Có điều Quân Mạc Tà lại vô tình phát hiện được… Nếu chỉ làm trên quy mô nhỏ,
thì chỉ cần tiêu hao một lượng nhỏ linh lực nên bản thân mình có thể gánh vác
nổi, hơn nữa vận dụng nho nhỏ như thế, nhưng hiệu quả cũng lại rất phi thường.
Ẩn dưới trận thế xung phong cao tốc này, chỉ cần ngoại tộc chiến sĩ một khi
rơi vào lỗ hổng, không cần chính mình động thủ, cũng sẽ bị người một nhà của
bọn họ giẫm đạp đến chết!
Đại quân thật sự là nhiều lắm! Động nông, động nhỏ lại càng trở thành ưu thế!
Cách nhau khoảng bốn năm người, đã không thấy đằng trước xảy ra chuyện gì!
Điều duy nhất bọn hắn biết được, cũng chỉ là xông lên!
Nhưng mà ở dưới hình thức công kích điên cuồng như vậy, lại khiến cho Quân Mạc
Tà không cần hao phí nhiều khí lực vẫn có thể chế tạo cơ hội sát thương quy mô
lớn!
Đại động lớn trên mặt đất cái này nối tiếp cái khác mà xuất hiện. Mỗi một lần
xuất hiện đều có thể lôi xuống sinh mệnh hàng chục tên, thậm hơn trăm ngoại
tộc chiến sĩ! Nhưng, số người tham chiến của Thần Tộc thật sự là nhiều vô kể.
cho dù là hình thức có hiệu suất đả kích cao như vậy thì vẫn không đủ để làm
cho bọn họ thương cân động cốt.
Quân Mạc Tà rung hai tay lên, cả người bốc lên tử khí dày đặc (NB: tử khí này
là khói màu tím nha), đột nhiên lan mạnh ra, ngay trong phạm vi cách Quân đại
thiếu gia mấy trăm trượng, đồng thời xuất hiện hơn mười cái đại động lớn
nhỏ…. Tiếng kêu nhất thời nối tiếp nhau, vang thành một mảnh…
Quân Mạc Tà thấy chiến lược thành công, cũng không tự mãn, thực hiện động tác
bước tiếp theo. Đại thiếu giơ tay lên, một tảng lửa lớn phần phật xuất hiện
trên không, ước chừng bao phủ phạm vi trong không gian mười trượng! Lại vung
tay một cái, cùng lúc hóa thành chín con Hỏa Long, gào thét vọt vào đội ngũ
dày đặc của dị tộc nhân!
Tiếng kêu thảm thiết kinh khủng nhất thời vang lên rung trời.
Ngọn lửa lần này xuất hiện đương nhiên không phải Hỗn Độn Hỏa. Tuy rằng lấy
ngọn lửa bình thường như vậy đối phó với huyền khí cao thủ, quả thật không có
lực sát thương quá lớn. Nhưng đối phó với những binh lính bình thường dưới cấp
Thiên Huyền này, hiệu quả cũng không phải tầm thường!
Toàn bộ chiến trường trên không chỉ một thoáng đã bốc lên khói đen nồng đậm,
trong đó còn xen lẫn mùi quái dị từ cơ thể người bị đốt cháy, bao phủ xung
quanh!
Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa mang theo Hùng tộc chiến sĩ tùy ý chém giết như
chốn không người, đi theo phía sau Quân Mạc Tà, thế giết địch càng trở nên đơn
giản. Chỉ cần đem đao nhắm ngay cần cổ đám ghê tởm kia mà xoẹt xuống!
Bên kia, Viêm Hoàng Chi Huyết mang theo tiếng kiếm rít thê lương, giống như
lưu tinh quang kiếm, xông lên mà qua. Trong nháy mắt xuyên thủng cả chiến đội
dị tộc nhân, sau đó lại từ phía sau tiếp tục xuyên lại một đường… Chỉ là một
chuôi kiếm mà lại tạo thành sát thương khủng bố tới cực kỳ!
Nhưng những kẻ tham chiến của ngoại tộc này thật sự quá nhiều. Dưới phương
thức tất công bất cần mạng sống của đối phương, đã có thật nhiều người nhanh
chóng hình thành vòng vây với Thiên Phạt chiến sĩ. Cũng có nhiều người lướt
qua chiến trường đang kịch liệt, hướng về Thiên Phạt đại bản doanh mà đâm tới!
Ý đồ trà để trừu tân ( Nhổ cỏ tận gốc). Nếu có thể đánh tan đại bản doanh, sẽ
có cơ hội tiến vào bên trong Huyền Huyền đại lục, khi đó còn muốn bao vây tiễu
trừ há không phải là chuyện dễ dàng.
Vô số ngoại tộc binh sĩ giống như châu chấu khắp nơi trên đất, ngao ngao kêu
gào, khí thế từ trước đến nay chưa từng có!
Trận quyết chiến cuối cùng, rốt cục đã được kéo đi màn che!
Sau khi mất đi ưu thế địa lý,chiến sĩ dị tộc cậy thế người đông không ngừng mà
nuốt gọn từng tốp chiến sĩ Thiên Phạt xông ra ngăn cản, bao vây tách rời bọn
họ, lần lượt hình thành các vòng chiến loại nhỏ. Những người khác lại ở bên
ngoài, lướt qua các vòng chiến đó, trực tiếp nhằm phía trận doanh của Thiên
Phạt!
Sắc mặt Mai Tuyết Yên trầm như nước. Chiến lực của Thiên Phạt ưu tú không thể
nghi ngờ. Nếu chiến đấu lâu dài như vậy, thắng lợi cuối cùng như cũ chính là
thuộc về phía Thiên Phạt. Nhưng thắng lợi này cũng cần phải có thời gian. Đối
mặt với chiến thuật lấy số đông chấn áp để tiến công của đại quân ngoại tộc,
Mai Tuyết Yên lại rơi vào hoàn cảnh bị làm khó, không bột đố gột nên hồ rồi.
Tổng cộng bốn vạn Thiên Phạt chiến sĩ, trước mắt đã muốn phái ra hơn ba vạn!
Lúc này ở sau lưng nàng, chỉ còn có một chút chủng tộc không thạo đánh dã
chiến, có thể nói là đội ngũ hậu cần cho trận chiến này, chiến lực tương đối
có hạn!
Nhưng lúc này xem ra, cuối cùng vẫn khó tránh một trận chiến!
Cánh tay nhỏ bé mãnh khảnh của Mai Tuyết Yên chậm rãi nâng lên… Trong tay đã
có thêm một chuôi trường kiếm lóe ra tinh quang!
Chính là Vương giả chi kiếm lúc trước Quân Mạc Tà tặng cho nàng!
Trường kiếm mãnh liệt bổ xuống đất, mang theo kiếm quang như bị đông lại lạnh
thấu xương. Mai Tuyết Yên hét lớn một tiếng:
– Binh hung chiến nguy, toàn tuyến xuất chiến! Lấy sinh mệnh của ta, bằng
chức trách của ta! Thiên Phạt nhất mạch, không chịu thua kém người ta! Không
chỉ Tam Đại Thánh Địa là hộ vệ muôn dân đại lục một vạn năm, Thiên Phạt chúng
ta, cũng có được quang vinh như thế! Vì Thiên Phạt! Vì vinh quan của Thiên
Phạt! Các huynh đệ, xông lên…
Bóng trắng phiêu động, Mai Tuyết Yên dẫn đầu cấp tốc lao ra! Kiếm quang chợt
lóe, đã vọt vào trong trận của ngoại tộc! các chiến sĩ Thiên Phạt phía sau ầm
ầm kêu to, múa đao kiếm trong tay, hung hãn tuyệt luân vọt lên!!.