Dị Thế Tà Quân – Chương 1236: Đội cảm tử vạn người. – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 1236: Đội cảm tử vạn người.

Cái gọi là cường giả nhìn quen chết chóc, nhìn quen ngã xuống và bị thiêu cháy
như sông Tương thì cộng hết thảy số lần gặp qua của cả một đời người cũng
không bằng nửa canh giờ đứng ở đây xem chết chóc diễn ra!

Chém chém giết giết, lúc này mọi người ai nấy đều đã rơi vào trạng thái chết
lặng!

Ngoại trừ việc giết người và bị người giết, những ý tưởng khác dưới hoàn cảnh
dưới tình huống này đã hoàn toàn biến mất trong đầu.

Lòng của mọi người, cũng bắt đầu từ từ trở nên cứng rắn, càng ngày càng cứng
rắn.

Từ khi mới bắt đầu, nhìn thấy chiến hữu của mình đột nhiên bị giết, hoặc bởi
vì rơi vào tuyệt cảnh mà tự bạo, một đám ai nấy đều bi thống rơi nước mắt,
trong lòng nhớ lại. Nhưng bây giờ, cho dù là đồng bào cùng chung máu thịt của
mình ở trước mặt mình ngã xuống, bị chém thành thịt nát, cũng không hề có nửa
điểm xúc động… đây cũng là rất bình thường! Dẫu sao thì giây tiếp theo, sẽ đến
phiên ta thôi! Hóa thành thịt nát sẽ là ta, nếu chọn dùng thủ đoạn cực đoan là
tự bạo thì, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn nữa!

Chúng ta đến cuối cùng vẫn là tập trung lại cùng một chỗ!

Thời gian ly biệt cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, còn cần lưu luyến bi ai
không muốn cách xa đến như vậy sao?

Tất cả những ai tôn trọng vũ lực cá nhân, một khi đã đi vào bầu không khí
chiến tranh như vậy, sẽ nhanh chóng tỉnh ngộ! Dưới tình huống này, vũ dũng cá
nhân, chẳng qua cũng chỉ là một truyện cười!

Cho dù là một cường giả cấp Thánh Nhân, rơi vào cuộc chiến như vậy, cũng có
thể khiến ngươi mệt chết!

– Tàn Thiên đội! Lùi về sau! Hổ vương đệ tam đội của Hổ tộc, tiến lên!

Giọng nói nguyên bản du dương của Mai Tuyết Yên, nay đã biến thành khàn khàn,
dây thanh giống như sắp bị chặt đứt vậy.

Ưng Bác Không chém xuống một đao cuối cùng, cũng không xác nhân đòn tấn công
cuối cùng của mình có giết chết được địch nhân hay không, có làm bị thương ai
không, liền vung ta hét lớn:

– Các huynh đệ, chém mạnh một đao, toàn bộ rút về!

Một trận rống to, hơn trăm thanh binh khí lưỡi đã biến thành răng cưa cùng một
lúc chém xuống, người bên dị tộc trong chớp mắt người ngã ngựa đổ, máu tươi
phun trào, mà trường đao sắc bén trong tay các chiến sĩ tàn thiên cũng vì một
đòn tấn công mạnh cuối cùng này mà vỡ tan thành từng mảnh!

Chiến sĩ Tàn Thiên chém ra một đòn cuối cùng, đầu cũng không quay lại thì lập
tức lùi về phía sau. Cũng chỉ trong khoảng cách ba bước, Hổ vương Hồ Liệt đã
chen bọn họ vọt lên, chiến sĩ Hổ tộc tiếng gầm như sấm, trong chớp mắt đã tiếp
nhận phòng tuyến mà chiến sĩ Tàn Thiên đang thủ vững.

Nhưng trong khoảng thời gian chuyển đổi ngắn như vậy, người bên dị tộc đã nhân
cơ hội tiến lên thêm hai bước! Áp bức của phòng tuyến lại tăng thêm một bậc!

– Đội một Hùng tộc, lùi! Phệ hồn, lên!

Giọng nói Mai Tuyết Yên ngày càng khàn khàn, giống như bất cứ lúc nào cũng có
thể phun ra máu vậy.

Một tiếng hét lớn, Hùng Khai Sơn cướp một thanh đao, một tiếng kêu to, tất cả
chiến sĩ Hùng tộc đều đồng thanh rống to, lùi về sau ba bước.

Đao sáng như tuyết ở sau lưng giống như thủy triều từ chân trời đột ngột ập
tới, thổi quét hết tất cả! Phong Uyển Vân suất lĩnh đội Phệ Hồn đã chen lên
chém giết, giống như một cây đinh đóng chặt ở vị trí ban đầu của Hùng tộc!

Đại đội bên dị tộc hoàn toàn không màng đến cái giá phải trả lớn như thế nào,
không màng đến việc hy sinh, giống như phong ba sóng to, một sóng lại một sóng
xung phong tiến lên, các đội viên của đội Phệ hồn ai nấy đều đẫm máu, nhưng
nửa bước cũng không lùi, giống như đá ngầm giấu mình dưới mặt biển, lù lù
không nhúc nhích!

Một tiếng thét dài, Quân Mạc Tà lại lần nữa bỏ xuống binh khí đã được rèn đúc
chất chồng như một ngọn núi nhỏ, quặng sát dự trữ trong hồng quân tháp đã tiêu
hao hầu như không còn, tất cả vàng bạc thiết đồng tất cả kim loại trong không
gian, cũng đã dùng hết để rèn đúc rồi! Ngay cả một chút thiết vụn cũng không
còn…

Sau đó, Quân Mạc Tà phi thân đến bên người Mai Tuyết Yên. Không nói lời nào,
một số lượng lớn linh khí biến thành nước xối đến toàn thân Mai Tuyết Yên đều
ướt đẫm, đồng thời một dòng nước suối tinh khiết lặng yên đi vào trong miệng
Mai Tuyết Yên.

Mai Tuyết Yên không ngừng từ khoảng cách truyền âm ra lệnh, đội Thiên Phạt gồm
ba vạn năm ngàn chiến sĩ bị nàng chia thành ba mươi, ba mươi lăm tiểu đội. Cơ
hồ là mỗi giây mỗi phút đều phải thay phiên nhau, trong ba ngày này ngay cả
thời gian rảnh uống miếng nước cũng không có, có thể tưởng tượng được tình
trạng chiến đấu đã kịch liệt đến mức nào rồi, trên thực tế, quả thật cũng chỉ
có phương pháp này mới giúp nàng giảm bớt chút mệt nhọc.

Nhưng cũng vì khoảng thời gian ngắn trì hoãn này, phương xa còn chưa được hạ
lệnh lùi lại một tiểu đội Hạc tộc, đã có hơn mười chiến sĩ binh khí bị vỡ vụn,
lập tức bị một đám đông người dị tộc bao vây, sau đó ở vị trí người nào cũng
vang lên hơn mười tiếng nổ mạnh, trong chớp mắt đã trống một chỗ. Nhưng lập
tức trong khoảng thời gian mấy cái chớp mắt, chỗ trống đã được người dị tộc
chen vào không chừa chỗ nào!

– Đội Hạc tộc lùi lại, đội thứ năm của Lang tộc lên!

Mai Tuyết Yên vội vàng ra lệnh, đôi mắt đỏ bừng.

Trong toàn bộ chiến trường, chỉ có bốn người cho đến nay cũng chưa từng ra tay
một lần nào: Mai Tuyết Yên, Quân Mạc Tà, Cổ Hàn, Cửu U thập tứ thiếu!

Mai Tuyết Yên cần nắm được bố cục chiến trường, cho dù là có cơ hội ra tay
cũng không đến lượt nàng ra tay, còn ba người kia chưa ra tay, cũng là vì,
Thiên Nhẫn Chí Tôn bên dị tộc vẫn chưa có người nào xuất thủ!

Thậm chí là cao thủ cấp Cuồng Đao Nhẫn, cũng rất ít ra tay! Ngoại trừ phải chỉ
huy đại quân và các tướng lãnh ra, cao thủ khác bên dị tộc, căn bản không nhúc
nhích!

Bên trong, nhất định có ẩn dấu âm mưu độc ác nào đó!

Hoặc là chờ đến giây phút toàn quân đại lục hoàn toàn mệt mỏi, mới đến giờ
phút mà nhóm cao thủ này ra tay!

Ba người ở đây, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên dùng ánh mắt trao đổi một chút, một câu cũng
không hề nói, sau đó lập tức tách ra.

Quân Mạc Tà thả người bay lên, đứng trong không trung. Tiếp nhận vị trí ban
đầu của Cửu U thập tứ thiếu, Cửu U thập tứ thiếu liếc nhìn hắn một cái, trong
mắt lộ ra ý cười.

Thần niệm khổng lồ của Quân Mạc Tà tản ra, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ
không gian, phạm vi ít nhất là mấy trăm dặm, sau đó, dựa vào dẫn dắt của khí,
tìm được vị trí của Sang Thượng Bắc Đảo. Chỉ thấy người này đang hoa tay múa
chân ra lệnh, vẻ mặt ác độc, không ngừng ra các loại mệnh lệnh!

Mà bên người hắn, không phải chỉ có các tướng quân dị tộc tiến đến lĩnh mệnh,
đằng sau mỗi tướng quân đều có đội quân một vạn người giống như một bầy sói
tru lên chạy tản ra bốn phía…

Sau lưng Sang Thượng Bắc Đảo, còn có một đội quân đông nghìn ngịt, cứ đứng im
không động đậy! Yên tĩnh, giống như ma quỷ không thanh không bóng trong đêm
tối, chỉ chờ tới khi có người đến thì vồ ra vậy.

– Đội quân mấy nghìn người kia, chắc là đội quân được tạo thành bởi cao thủ
hàng đầu của bên dị tộc phải không!

Quân Mạc Tà hít một hơi, nói.

– Sai! Đó không phải là mấy nghìn người, mà tổng cộng là hai vạn ba ngàn năm
trăm chiến lực tinh nhuệ.

Cửu U thập tứ thiếu lạnh nhạt lên tiếng.

– Đứng sau lưng tên kia, chỉ là một phần nhỏ mà thôi, tổng số còn không đến
một phần ba. Hai phần lớn nhất ở hai bên trái phải chiến trường đợi lệnh.

Quân Mạc Tà cẩn thận cảm ứng một hồi, quả thật đúng là như vậy. Nhưng chân
chính khiến Quân đại thiếu gia ngạc nhiên chính là, với cá tính cuồng ngạo của
Cửu U thập tứ thiếu lại có thể đem quân số cao thủ của đối phương nói đến rõ
ràng như vậy.

– Thực lực cụ thể của những người này như thế nào?

Quân Mạc Tà khiêm tốn hỏi.

– Rất mạnh!

Ánh mắt của Cửu U thập tứ thiếu hiếm thấy đậm lại

– Số lượng Thánh Quân không nhiều lắm, chỉ có mười lăm người mà thôi, trong
đó ít nhất có mười người chỉ là Thánh Quân nhất cấp. Nhưng cao thủ cấp Thánh
Tôn thì tương đối là nhiều, chiếm hơn một trăm người, những người còn lại,
toàn bộ đều là Thánh Hoàng! Hơn nữa, toàn bộ đều có thực lực của Thánh Hoàng
nhị cấp! Một điều chắc chắn là, điều kiện duy nhất để có thể vào được đội quân
tinh nhuệ này chính là Thánh Hoàng nhị cấp!

– Cái gì?

Quân Mạc Tà chấn động.

– Huynh không nhìn lầm phải không? Bên dị tộc sao lại có thể có nhiều cao thủ
mạnh như vậy chứ? Nếu thật sự có được thực lực mạnh đến như vậy, thì còn cái
gì gọi là đoạt thiên chi chiến chứ? Sớm đã san bằng Tam đại Thánh địa rồi.

– Phán đoán của ta không hề sai lầm, trong hai vạn ba ngàn năm trăm người này
ít nhất cũng có được thực lực Thánh Hoàng nhị cấp, nhưng hơn một nửa số người
trong đó, hơi thở không ổn định, sau này không thể tiến thêm một bậc nữa. Còn
nữa, có rất nhiều người huyền khí trên thân có tình trạng cuồng bạo dị thường,
xu hướng suy tàn đã hiện ra, nếu thật sự giao đấu với nhau, một gã Thánh Hoàng
nhị cấp bình thường cũng có thể đánh bại ít nhất sáu bảy ngụy cao thủ ở trạng
thái không ổn như vậy.

Cửu U thập tứ thiếu thản nhiên nói:

– Ta đoán, những người này mới là vật hy sinh lớn nhất! Bởi vì, thực lực của
bọn họ thực rõ ràng là do dùng bí pháp đặc thù nào đó, không để ý đến tổn hại
cơ thể, không để ý hậu quả, cưỡng ép tăng lên. Mà trong đám vật hy sinh đó,
tăng lên tới tu vi Thánh Tôn, có hơn bốn mươi người. Còn lại đều cơ bản dừng ở
Thánh Hoàng nhị tam cấp.

Cửu U thập tứ thiếu liếc nhìn Quân Mạc Tà một cái – Những người đó, tổng cộng
có một vạn một ngàn chín trăm người. Những người đó trong mắt họ chỉ có tuyệt
vọng mà thôi, trong lòng không hề có giận dữ, xem ra chết ở trong trận chiến
này, là nguyện ước cuối cùng trong cuộc đời bọn họ, cũng là ước mơ lớn nhất!
Cách tấn công của họ, hẳn là tự bạo!

– Tổng cộng! Một vạn một ngàn chín trăm người cấp Thánh Hoàng là vật hi
sinh?!

Quân Mạc Tà thật sự hoảng sợ! Nếu những người này cùng một lúc tự bạo, vậy kết
quả…

Trên trán Quân Mạc Tà chảy ra mồ hôi lạnh. Những người này tuy cảnh giới của
họ không ổn, nhưng bản thân bọn họ vẫn có được thực lực của Thánh Hoàng nhị
cấp, một khi tự bạo, hậu quả phi thường tồi tệ!

Với lực lượng kinh người như vậy cũng đủ để kéo toàn bộ chiến lực có mặt hôm
nay toàn bộ đi chôn cùng! Xem ra người dị tộc quả thật điên rồi. Thế nhưng bỏ
được một số tiền vốn lớn như vậy!

– Những người này, nếu chỉ để mình huynh chống đỡ, kết quả sẽ như thế nào?

Quân Mạc Tà hỏi.

– Trước lúc ta hết sức chạy trốn, ta có thể chém giết ba ngàn người!

Cửu U thập tứ thiếu nhìn hắn, nói.

– Đương nhiên, là ở trong tình huống ta vận dùng thần khúc phụ trợ. Hơn nữa,
bọn họ còn có thể bảo trì nhiệt huyết chiến đấu như hôm nay. Nếu bọn họ có ý
muốn thoái nhượng, khả năng cho dù là một nửa số lượng cũng không đạt được!

Quân Mạc Tà vô cùng đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, nhíu chặt mày suy nghĩ
giờ phút này nên làm như thế nào.

– Nếu bọn họ thật sự xông lên, thi triển chiến thuật chôn cùng…Theo ý kiến
của huynh, chúng ta nên làm như thế nào chống lại?

Quân Mạc Tà thành khẩn hỏi.

Cửu U thập tứ thiếu lo lắng cẩn thận một lát, nói:

– Chỉ có một biện pháp… lùi lại, chỉ có như vậy mới bảo tồn được lực lượng.

– Nếu không lùi lại thì sao?

Quân Mạc Tà ánh mắt sáng rực. Lùi lại là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!

– Nếu ngươi kiên trì như vậy, chỉ còn lại một biện pháp, có thể tạo thành tổn
thất lớn cho bọn họ.

Cửu U thập tứ thiếu thản nhiên nhìn Quân Mạc Tà

– Tuy nhiên, cách này cần ngươi ta toàn tâm hợp tác mới có thể thực hiện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.