Dị Thế Tà Quân – Chương 117: Chương 17 Trọn kiếp không đổi lòng – Botruyen

Dị Thế Tà Quân - Chương 117: Chương 17 Trọn kiếp không đổi lòng

“Nàng gửi gì cho ngươi? Vì sao ta không biết? Tại sao ngươi không nói
sớm!” Tiêu Hàn đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn tay Mộ Tuyết Đồng,
lập tức mắt đỏ đòng đoc.

“Sao, ngươi nghĩ ta là loại người gì? Ngươi là thân phận gì? Nàng có
thân phận gì? Chẳng nhẽ nàng làm việc gì cũng phải thông báo với
ngươi sao?Thật tức cười “ Mộ Tuyết Đồng khinh thường nhìn hắn.

“Đưa cho ta!” Tiêu Hàn thân mình nhoáng lên xông về phía trước. Mộ
Tuyết Đồng nhanh như chớp cho bao vào người. Cả hai đều hô một tiếng rồi
biến thành hai hình bóng mờ sương, màu lam huyền khí xuất hiện quanh
hai người. Quyền cước giao nhau làm khí kình không ngừng xé gió vang ra,
kình phong lan tới sắc như dao cắt.

Tốc độ kinh người cho dù là công lực của Quân Vô Ý đã đạt đến Thiên
Huyền cảnh giới mới miễn cưỡng có thể nhìn ra hai người. Đó là nói
thực lực của Quân Vô Ý vượt xa hơn hai người. Quân Vô Ý mười năm khổ tu
lại vừa khéo thu được dược lực của Phần Kinh Hà năm trăm năm. Tu vi huyền
khí so với hai người còn cao hơn mà vẫn không phát giác ra được động
tác của hai người. Nguyên do là vì mới đạt được tu vi Thiên Huyền
cảnh giới, nên cần có một thời gian để củng cố tu vi!

Nói tới Quân Mạc Tà vốn thực lực đã vượt qua trình độ của hai
người, công lực hắn thì ngay cả khi ở xa cũng có nhãn lực thấy rõ được
ai cao ai thấp. Tiêu Hàn mặc dù đã luyện đến Thiên Huyền cảnh giới
nhưng thực lực lại thua kém Mộ Tuyết Đồng không chỉ một bậc. Nếu
không phài Mộ Tuyết Đồng trong bụng còn cố kỵ không dám ra sát chiêu
thì tính mạng Tiêu Hàn đã xong rồi.

Dù vậy.

“Bịch!” Tiêu Hàn thê lương thét dài búng người bay lên, vọt bay ra ngoài
miệng thổ huyết. Cơ thể lượn ra xa biến mất sau cánh cửa, tiếng quát
phẫn nộ xé gió từ xa vọng lại:”Mộ Tuyết Đồng! Chuyện này ta sẽ nhớ
kỹ, nhất định ta sẽ trở lại! Quân Vô Ý, ta nhất định sẽ giết
ngươi!”

Khói bụi tiêu biến, Mộ Tuyết Đồng mặt mày trắng bệch đứng yên lặng ngay
tại chỗ. Hai mắt nhìn về phía Quân Mạc Tà đột nhiên cười nói:”Không
nghĩ, cháu ngươi thật không đơn giản. Nếu không phải một kích vừa xong
khiến hắn chịu thụ thương làm Tiêu Hàn tổn thất hai thành chiến lực,
thì ta đã không thể thắng hắn dễ dàng như thế. Nếu không thấy tận
mắt thì không thể tin tên tiểu quỷ đó đã đạt đến trình độ này. Lại
có thể đả thương một Thiên Huyền cường giả chính cống!”

Quân Mạc Tà mỉm cười nói: “Tin tưởng nam nhân kia chỉ cần là bị
thương ở nơi đó thì cũng không chỉ giảm đi hai thành chiến lực. Vừa rồi
là may mắn đụng phải một chút mà thôi. Với sự chênh lệch thực lực giữa
ta và hắn thì đúng ra không thể xuất hiện cục diện này. Một thân Cửu
phẩm lại chết vì con kiến, nhưng nếu con kiến lại là kiến có độc
thì sẽ thế nào?”

Mộ Tuyết Đồng nở nụ cười:”Đạo lý là như vậy. Vừa rồi ta và hắn quần
nhau lâu như vậy mà trước sau không đụng được tới hắn. Hai chúng ta đấu
với nhau hơn mười năm nhưng một lần cũng không chạm được vào người. Ngược
lại ngươi ngay lần đầu gặp mặt liền đụng qua? Cái này liệu có phải là
may mắn?”

Quân Mạc Tà ha hả cười nói:”Đây là bởi vì, hắn không xem thường
ngươi mà dè chừng. Nhưng hắn lại không tin con kiến hôi có thể đả thương
hắn”

Mộ Tuyết Đồng nhìn hắn thật kĩ rồi trịnh trọng nói:”Hừ! Quả thật như
thế. Có điều hiện tại ta đã biết là con kiến hội có thực lực đáng
sợ, cho nên ta quyết không xem thường ngươi!”

Quân Mạc Tà lại ha hả cười từ chối ý kiến đó:”Oái! Tiền bối. Tam
Thúc chờ đến sốt ruột rồi.”

Mộ Tuyết Đồng ha ha cười lấy từ trong người ra một gói nhỏ đưa đến
trước mặt Quân Vô Ý.

Quân Vô ý toàn thân hơi run rẩy, hai tay nắm chặt tay cầm xe lăn. ”Rắc”
một tiếng chiếc xe lăn tinh chế từ gỗ tử đàn cực phẩm xuất hiện vết
rạn. Hồi lâu sau lão mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận gói nhỏ. Giống như
là tiếp nhận món châu báu vạn cân giá trị liên thành thực cẩn thận.

Chăm chú nhìn Quân Vô Ý, Mộ Tuyết Đồng cúi đầu thả từng từ:” … Tiểu
thư luôn chờ ngươi!”

Quân Vô Ý bỗng nhiên ngẩng đầu:”Cái gì? Chẳng lẽ nàng … “

Mộ Tuyết Đồng gật đầu thật mạnh: “Tiểu thư lấy cái chết để kháng cự
cho đến hiện giờ!”

Quân Vô Ý một trận kích động. Đôi mắt hổ có chút long lanh, tay run
rẩy chậm rãi mở gói nhỏ, động tác mở ra thực từ từ cẩn thận như sợ
làm rối loạn các nếp gấp.

Gói nhở chậm rãi được mở ra, trong đó là một cái khăn tay. Trên khăn tay
lẳng lặng nằm yên một lon tóc xanh.

Bề mặt khăn tay được thêu tinh tế mấy hàng chữ.

Thập niên vị thúc quan

Trường phát vi quân lưu

Dạ dạ vọng Thiên Hương

Kim sanh bất hồi đầu!

( Tạm dịch:

Mười năm không đội mũ

Tóc dài quấn chàng Quân

Thiên Hương hằng đêm nhớ

Kiếp này không đổi lòng!

Chắc mấy bà có chồng phải đội mũ khi ra đường)

Quân Vô Ý cả người bắt đầu run rẩy như lá rụng trong gió. Thúc lẩy bẩy
cúi xuống chậm rãi úp mặt lên chiếc khăn tay trong tay phải rồi từ từ che
kín mặt rất lâu không ngửng đầu lên.

Mộ Tuyết Đồng thở dài một tiếng nói:” Chờ chút, nàng … nàng đang đột
phá vào Thần Huyền cảnh giới” Quân Vô Ý cả người chấn động! Lại vẫn
không ngẩng đầu lên. Tựa hồ chiếc khăn tay này, mớ tóc xanh này trong
khoảnh khắc đã biến thành toàn bộ thế giới của thúc. Nơi thúc gửi gắm
tất cả trái tim mình.

Mộ Tuyết Đồng lẳng lặng đứng yên thật lâu sau mới nói:” Vô Ý huynh,
tiểu đệ đi giải quyết công việc. Xin cáo biệt, ngàn vạn lần mong Vô Ý
huynh có thể hiểu được tâm ý của tiểu thư. Sớm hay muộn sẽ có một
ngày khổ tận cam lai, xin đừng dễ dàng bỏ cuộc” Nói xong hắn chắp
tay xoay người mà đi.

Quân Vô Ý vẫn không ngẩng đầu cho đến khi thấy hắn đi ra mấy trượng
mới khàn khàn nói:” Ta thất thố. Hôm nay tâm tình kích động, không
tiện giữ Mộ huynh ở lại, Ngày sau Vô Ý làm lễ thỉnh tội. Mộ huynh đi
cho hỏi thăm Thiệu Thiến tiểu thư” Thiệu Thiến là người yêu của Mộ
Tuyết Đồng năm đó.

Mộ Tuyết Đồng dừng lại cũng không quay bước trở lại tiêu sái cười
nói:”Thiệu Thiến hiện giờ là đệ muội của ngươi. Lần sau ta mang
nàng đến gặp ngươi”

Quân Vô Ý từ đấy lòng nói:”Chúc mừng”.

Mộ Tuyết Đồng ha ha cười, ánh lam chợt lóa lên, thân hình theo gió bay
lên. Giống như mảnh lá rụng theo gió mát lướt lên trời biến mất không
thấy tăm hơi.

Màn đêm lặng yên buông xuống. Trời đất lúc đó trông thật mơ hồ.

Quân Vô Ý cô độc ngồi trên xe lăn, mặt dán vào chiếc khăn tay, áp sát mớ
tóc xanh. Thúc vẫn không nhúc nhích, bóng dáng gầy guộc cô đơn tựa hồ
hòa lẫn vào trong bóng đêm vô tận mà dần dần không thấy đâu nữa.

Quân Mạc Tà lẳng lặng đứng ở một bên không phát ra tiếng động mà bồi
tiếp thúc. Hai chú cháu một ngồi một đứng đăm chiêu đều có tình hoài.

Mặt trăng từ từ nhô lên phía chân trời, muôn ngàn vì sao nhấp nháy. Quân Vô
Ý mới từ từ thoát khỏi đắm chìm trong truyện cũ mà dần phục hồi lại
tinh thần. Thúc khàn khàn nói những nỗi khổ sở lắng đọng tận đáy lòng
suốt mười năm trời. Mười năm tra tấn rốt cục cũng lần lượt hiện lên
trước mặt Quân Mạc Tà.

Mười hay năm trước ,Quân gia như mặt trời giữa trưa đang ở thời khắc
đỉnh phong huy hoàng. Lão gia tử Quân Chiến Thiên uy danh bách chiến
bách thắng khắp thiên hạ. Đánh đâu thắng đó, không thành nào không phá được.
Các nước nghe thấy tên dù tức lộn ruột cũng không một người dám đứng ra đối
kháng!

Quân gia tam hùng. Lão Đại Quân Vô Hối vang danh: “Bạch Y quân soái” nói
cười mà diệt Cường Lỗ, vung tay phá Phong Vân! Chính là tướng trẻ kì tài bậc
nhất đế quốc Thiên Hương!

Lão Nhị Quân Vô Mộng võ công siêu quần, mưu trí hơn người, thống lĩnh
một phương binh mã khiến các nước đều gọi Phong Phi Mỹ! Thế lực Quân gia
không chỉ nói ở Thiên Hương đế quốc, cho dù ở khắp toàn Huyền Huyền
đại lục cũng là uy danh hiển hách!

Lúc đó Quân Vô Ý mười chín tuổi phong nhã hào hoa trẻ tuổi anh
tuấn, thiên tư hơn người, võ công siêu quần, khí chất bất phàm, cử
chỉ tiêu sái làm không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà giàu quan
lại phải tương tư.

Một lần trong buổi bán đấu giá ở Thịnh Bảo Đường. Quân Vô Ý rảnh việc
lại còn tính tình thiếu niên nhất thời hứng khới đi vào chơi đùa. Thấy
một cô gái đẹp như hoa như ngọc thì nói chuyện vui vẻ có hảo cảm.
Mấy ngày sau Quân Vô Ý nhịn không được lại đến. Sau đó hai người nắm
tay đi dạo Thiên Hương Thành.

Một thân tự do nên Quân Vô Ý cùng thiếu nữ thỉnh thoảng rời Thiên Hương
Thành đi mọi nơi du lịch. Tình cảm hai người cũng càng ngày càng sâu
nặng.

Rốt cục giữa hai người nảy sinh lòng quyến luyến, đương nhiên là phát
sinh.

Lại qua một đoạn thời gian đột nhiên tại Thiên Hương Thành có nhiều
nhân vật thần bí tìm kiếm Quân Vô Ý. Lúc đó Quân Vô Ý cùng Hàn Yên
Dao đang du lịch bên ngoài. Những người này ngay cả chào hỏi cũng không
nửa lời mà thẳng thừng xuống tay với thuộc hạ Quân gia khi đó đang lúc trên
đỉnh cao mà không hề e sợ.

Ai ngờ mấy tràng tranh đấu, cũng là Quân gia chịu thiệt lớn. Những
thần bí nhân tùy tiện một người cũng là cao thủ đương thời. Mấy
người ra tay tu vi không ai thấp hơn Địa Huyền tu vi, càng không nói
đến có hơn mười vị thần bí cường giả ngồi yên mà xem.

Sau khi Quân Vô Ý trở về, thấy tình thình như vậy thì thiếu nữ Hàn Yên
Dao mới nói rõ cho Quân Vô Ý về nguyên nhân. Sự thể bắt nguồn từ lai lịch
của nàng. Chính là nơi mà thế gian công nhận địa phương thần bí đệ
nhất. Gia tộc của nàng là gia tộc cực kì cường đại ẩn cư hoặc là
một tổ chức cực kì thần bí!

Băng hàn tam thiên lý

Phong Tuyết chú Ngân Thành !

( Tạm dịch:

Băng lạnh suốt ba nghìn dặm

Bão tuyết hun đúc Ngân Thành )

Phong Tuyết Ngân Thành.

Đấy là một cái tên mà chỉ nói ra thôi đã làm cho đại đa số huyền giả
sợ hãi. Trăm ngàn năm tích lũy đã trở thành nơi tập trung các cường
giả mạnh mẽ đến tột cùng!

Mà Thịnh Bảo Đường, chỉ là một phần thế lực của Phong Tuyết Ngân Thành ở trên
đại lục. Mà Thịnh Bảo Đường cũng chỉ là tên gọi ở bên ngoài, còn ở Phong Tuyết
Ngân Thành lại chỉ gọi nó là “Thặng Bảo Đường ” ( đồ quí dư ra) mà thôi! Sở dĩ
nói như vậy bởi vì chỉ có những thứ ở Phong Tuyết Ngân Thành nghiên cứu qua,
sau khi bị loại đi gì đó thì mới đưa ra để bán đấu giá. Mà những đồ vật này
lại vẫn không một cái nào không được bán với giá trên trời!

Thịnh Bảo Đường đem vật phẩm chuyển thành một lượng lớn tiền tài.
Sau đó lại dùng tiền tài mua vào những vật ngạc nhiên cổ quái gì đó mà
chuyển lại Phong Tuyết Ngân Thành. Bất luận là phương pháp trường
thọ thông thường hoặc một vật phẩm có thể phát huy tiềm lực công
kích; hoặc Huyền Thú Huyền Đan hiếm có hay là vật cực nhiệt cực hàn quái
dị. Tóm lại chỉ cần thế gian ít có, nhân gian hiếm thấy thì thường
là Thịnh Bảo Đường liền thu mua với giá cả đủ vừa lòng ngươi.

Mà Hàn Yên Dao chính là nữ nhi của Hàn Trảm Mộng, thành chủ của Phong
Tuyết Ngân Thành đỉnh đỉnh đại danh!

Vốn cho dù lai lịch Hàn Yên Dao bất phàm cũng không thấy có chuyện
gì xấu. Ngay cả Hàn Yên Dao là con gái thành chủ Phong Tuyết Ngân
Thành thì Quân Vô Ý cũng là dòng dõi Quân gia. Quân gia cho dù còn kém xa
so với Phong Tuyết Ngân Thành nhưng miễn cưỡng vẫn coi như là thế gia nhất
lưu.

Mà vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ Hàn Yên Dao từng có hôn ước từ nhỏ với
Tiêu Hàn, cháu của Tiêu Huy Phong là vị đại trưởng lão võ công cao nhất Phong
Tuyết Ngân Thành nên cũng chính là người có thực quyền lớn nhất.

Hai người sau khi trở về nhiều lần tranh đấu không có kết quả. Người
nhà Tiêu gia Ngân Thành lấy tánh mạng cả nhà Quân gia uy hiếp khiến
Hàn Yên Dao bất đắc dĩ đáp ứng quay lại Ngân Thành nhưng một đi không
trở lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.