Chương 9: Lan Vũ vẫn là xử nữ??? H+
Dị Hạ Loạn Thiên
Hải Âu Xanh
2,058 Chữ
13:04 26/07/2021
Hải triều ngoài dự kiến cuồng bạo lên, vượt qua hai ngày đầu tiên, ngay khi quân tiếp viện đến, một đợt hải triều quét ngang toàn bộ Tiền Hải quận, nguyên do là bởi thủy tộc Khí Hải cảnh xuất hiện rồi, thậm trí là Khí Hải tầng năm.
Lúc này toàn bộ Bình Châu lâm vào thời kỳ chiến tranh, Thái Bình tông phía cả trưởng lão bản tông để ổn định tình hình. Trần Nhược Trí nhân cơ hội rải nợ khắp Bình Châu, Thái Bình tông sao? Vay chín triệu đồng vàng, năm món Kỳ vật, linh dược càng không phải nói. Quan phủ Bình châu càng kinh khủng hơn, năm trăm triệu đồng vàng, mười hai Kỳ vật, thậm trí còn phải ký giấy gán thuế ba năm tiếp theo cho hắn.
Tình hình đáng ra không hỏng bét như vậy, nhưng những năm gần đây Đông Hà hoàng thất ngày càng suy yếu, ba trong tổng bốn châu của Đông Hà quốc gần như đã tự trị, vì thế không có chuyện bọn hắn cung cấp chi phí cho Bình Châu, hơn nữa chính bọn hắn cũng chẳng có mà cung cấp, nếu không có Thiên Hưng tông ở Nội Châu thì Đông Hà hoàng thất chắc cũng không còn.
Bỏ qua chuyện đó, Trần Nhược Trí bây giờ đã đến Thiên Hưng tông, vốn hắn định lấy nốt nợ ở Cúc Tình Y nhưng kế hoạch không đợi người nên hắn cũng không để ý. Thiên Hưng tông hiện tại rất khác so với vài năm trước, cung cách quý phái, trang trọng nhưng không nặng nề, rất nhẹ nhàng.
Trần Minh Trí khi nghe tin con trai trở về thì mừng như tết, triệu tập đệ tử toàn tông, tổ chức giăng đèn kết hoa khắp nơi chờ đợi Trần Nhược Trí trở về.
Đúng giờ đã định, một thân ảnh phiêu miểu từ chân trời bay lại gần, đó là một nam tử gương mặt thanh tú, ngọc thụ lâm phong, tóc đen phiêu hốt, chân đạp gió mà tới. Tức thì kèn trống nổi lên, tiếng tù và vang lên báo hiệu ngày trở về: ù…..ù…u.
Nghi lễ mặc dù rườm rà nhưng đây là lời tuyên bố của Thiên Hưng tông: chủ tâm cốt của bọn hắn đã trở về. Hàng loạt thế lực ở Nội Châu lũ lượt đến chúc mừng, đám người già còn cố ý mang tiểu bối đến, mong có thể lọt mắt xanh Trần Nhược Trí.
Trong đại sảnh, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng nói chuyện vang lên khắp nơi. Trần Minh Trí tay cầm ly rượu vui vẻ khoe với con trai hắn những năm nay hắn làm được gì.
“Tu vi của cha đột phá Khí Hải cảnh chưa?”. Câu hỏi này làm Trần Minh Trí cứng họng, hắn vẫn ở Khí Hải tầng chín, mặc dù trước khi đi Trần Nhược Trí đã nói cho hắn cảm ngộ của mình nhưng tìm ra đạo của mình quá khó đi. Có lẽ do nhiều năm hòa vào hồng trần nên hắn đã lu mờ đi sơ tâm của mình.
Chưa để hắn nói tiếp, Trần Nhược Trí lại mở miệng: “Con có thể giúp cha trở thành Đạo Đài cảnh, nhưng đây là con đường cụt, đi lên rồi không thể tiến thêm được nữa”.
Trần Minh Trí nghe con mình nói vậy cũng im lặng, hắn đâu thể phế đến mức phải nhờ con trai mới đột phá được, lòng tự tôn không cho hắn làm vậy: “Được rồi, ta không cần, thọ nguyên của ta còn dài, chưa đến lúc đó”. Trần Nhược Trí cũng không phản đối, hắn chỉ hỏi vậy thôi, dù sao sự quyết định là ở cha hắn.
Trở về động phủ của bản thân, Lan Vũ đã chờ từ lúc nào, thân thể lõa lồ dưới ánh minh châu, khuôn mặt xinh đẹp với sống mũi cao, đôi mắt to, đen láy, hai má núm ẩn hiện khi nàng mỉm cười. Bầu ngực to tròn nhưng không hề xệ xuống, cặp nhũ hoa đỏ tươi như nụ hoa chớm nở. Cái eo nhỏ nhắn, bụng phẳng lì nối liền xuống u cốc trơn nhẵn, miệng u cốc còn đóng chặt như xử nữ. Đúng vậy, nàng vẫn là xử nữ.
Trần Nhược Trí thưởng thức thân thể tuyệt trần đó nhưng đôi mắt vẫn là một mảnh thanh minh. Ngồi xuống giường ra hiệu đối phương có thể hắn mới nói: “Lan Vũ, ngươi theo ta được ba năm rồi nhỉ? Nhớ ngày đó ngươi còn bé xinh chạy theo đuôi ta, bây giờ đã vũ mị vậy rồi!”.
Lan Vũ miệng nhỏ vừa bú mút, hai tay kẹp vú ma sát với dương căn miệng sụt sùi: “ưm, đúng vậy thiếu gia, Lan Vũ theo người từ đó đến giờ, ưm”. Trần Nhược Trí như lâm vào hồi ức: “Lúc đó là ngươi gán nợ cho ta, không phải ngươi theo ta, điều kiện là không được phá thân ngươi, còn muốn ngươi làm gì cũng được”.
Người sau vẫn chăm chỉ liếm láp dương cụ, há miệng nhỏ, thè chiếc lưỡi hồng nhuận ra quay một vòng quanh quy đầu: “Là Lan Vũ ngu dốt, ưm nha, có phúc không biết hưởng”.
Được rồi, người ngoài nhìn vào thì không rõ nhưng thực tế Trần Nhược Trí cho Lan Vũ tu luyện là hấp thu Nguyên khí thuộc tính nguyên sơ, nếu nàng phá thân đồng nghĩa mất hết tu vi nên hắn cũng không rảnh mà làm chuyện đó. Nhưng lợi tức vẫn phải thu, Trần Nhược Trí nằm hẳn xuống giường, dương căn như trụ chống trời mà dựng thẳng lên, khiêu khích người đối diện.
Lan Vũ xoa xoa lỗ hậu một chút, u oán: “Thiếu gia, của người ta còn chưa ướt đâu”.
“Được rồi, quay lại đây” Trần Nhược Trí vừa dứt lời thì âm hộ của nàng đã áp sát lấy môi của hắn, khí tức xử nữ dù ngửi bao lần cũng không thấy chán. Hai ngón tay hắn kẹp vào nhau khẽ miết u cốc đó, rồi dừng lại ở lỗ tiểu mà day nhẹ.
Lan Vũ cũng không kém cạnh, nàng cố dạng chân ra hết mức, ngực lớn ép vào bụng dưới của hắn. Tay ngọc cầm lấy dương cụ to bằng bắp tay nàng mà sục, chiếc lưỡi non mềm đảo quanh quy đầu, khi quay phải, khi lắc trái khiến Trần Nhược Trí thích thú không thôi.
Lưỡi Trần Nhược Trí cũng xâm nhập vào u cốc đó, đầu tiên hơi liếm láp môi lớn để kích thích dịch nhờn tiết ra, sau đó liếm từ lỗ tiểu một đường đi xuống như con rắn nhỏ bơi trên khe suối nhỏ. “A, nha,..ư”. Tiếng Lan Vũ rên lên khi lưỡi Trần Nhược Trí xâm nhập sâu bên trong, chạm nhẹ vào màng nhỏ của nàng, nàng cảm nhận được chiếc lưỡi đó khi chạm được ranh giới đó thì hơi rụt lại, đầu lưỡi đảo hướng sang hai bên mà cọ cọ.
“ừm? ừm!” Tiếng Trần Nhược Trí cất lên hơi nghi hoặc nhưng rất nhanh hiểu. Một dòng nước ấm từ tiểu huyệt của Lan Vũ chảy ra làm ướt cả âm hộ, tràn vào khoang miệng của hắn. Như bắt được tín hiệu, hắn lấy tay vét lấy dịch nhờn mà xoa vào hậu đình.
Lan Vũ hơi đê mê mà nhả dương cụ ra, hơi nghiêng đầu cắn nhẹ tinh hoàn, hít lấy mùi nam tính tỏa ra từ đó. Trong cơn động dục, chẳng biết khi nào nàng quỳ như chú chó nhỏ, hai tay xuôi theo cơ thể mà buông thõng. Ngực lớn bị đè ép khiến hơi thở không thông thuận, miệng nhỏ hơi hé, một chút bạch dịch còn đọng nơi khóe môi dâm mĩ vô cùng.
Eo nàng bị ấn xuống thấp nhất có thể, cái mông lớn gợi tình hơi lóng lánh dưới ánh minh châu. Trần Nhược Trì quỳ trước mông nàng, một tay giữ lấy eo, một tay vỗ vỗ một bên mông. Tức thì Lan Vũ đang quỳ hiểu ý, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy mông mà banh sang hai bên, miệng nhỏ hổn hển: “Công tử, Lan Vũ muốn”.
Hiện trước mắt Trần Nhược Trí lúc này là hai cái lỗ nhỏ nhắn, cái bên trên bị xoa dâm thủy đến láng bóng, cái lỗ dưới hơi mấp máy thỉnh thoảng lại chảy ra một chút dịch nhờn. Hắn không nói nhiều, điều chỉnh tư thế một lần nút cán vào lỗ hậu. Một cảm giác từng thớ thịt bị bóp chặt truyền vào não, bùng nổ thành xúc cảm nguyên thủy nhân: “A, ta sướng” hắn khẽ nói.
Lan Vũ ngay khi bị đút vào, đôi mắt ngọc mở thật to, hai tay vô thức nắm chặt in dấu lên cặp mông trắng ngần. Miệng hé mở, tiếng rên lên không ngừng, từng đợt giã vào như muốn trực tràng của nàng nổ tung, từng đợt không phân biệt mà nút cán. “A….a…a. C..ô..n…g tử, Lan Vũ không chịu được, xin người nhẹ chút”. Theo tiếng rên ngày một to, miệng nàng càng rỉ ra nhiều nước miếng. Cái miệng nhỏ phía dưới không chịu thua kém bắt đầu tiết dịch.
Trần Nhược Trí như không nghe thấy gì cả, đôi tay hắn vẫn nắm eo nàng mà giã thật mạnh, tiếng da thịt va chạm bạch bạch bạch, Lan Vũ cả người như sụp xuống nhưng vẫn bị hắn giữ yên vị trí. Qua không biết bao lâu một dòng bạch dịch phóng sâu vào bên trong, âm hộ Lan Vũ cũng không chịu được mà co giật liên hồi.
Khẽ xoay người nàng lại, hai tay đan vào mà ôm lấy cổ hắn, dương căn vẫn nằm sâu bên trong. Dịch nhờn từ tiểu huyệt tiết ra, chảy xuống cán dương cụ, lấp lánh như những vì sao.
“Công tử, người quá mạnh rồi, lần nào cũng làm… Lan Vũ không chịu được”.
“Nàng thật không chịu được sao?” vừa nó hắn vừa di chuyển tay mà chà xát lấy khe huyệt nhỏ, quệt lấy dịch nhờn mà bôi vào hậu đình. Lan Vũ đôi mắt mê ly mà nhìn hắn, môi chạm môi, lưỡi cuốn lưỡi. Ngọt quá, nàng nghĩ thầm, càng vậy nàng nút lưỡi càng ra sức, nước miếng cứ thế tiết ra chảy vào khoang miệng hai người. Cắn nhẹ môi dưới Trần Nhược Trí, Lan Vũ nhìn hắn rồi nói: “Công tử, tiếp tục đi, thiếp muốn”.
Tức thì đôi tay ôm cặp mông của nàng từ lúc nào hơi dùng sức nhấc Lan Vũ lên sau đó nhanh chóng ấn xuống, nhanh, quá nhanh. Lan Vũ không chịu được mà gục đầu vào vai hắn, miệng nhỏ phía dưới càng tiết nhiều dâm dịch hơn càng chảy xuống hậu đình, càng bôi trơn dương vật khổng lồ đó.
“A….a…a”. không biết lần thứ bao nhiêu Lan Vũ rên lên đầy sung sướng. Lúc này nàng đang đứng song song với Trần Nhược Trí, một chân bị hắn nhấc lên cao. Do nàng thấp hơn hắn nên chân còn lại phải kiễng lên hết sức. Trần Nhược Trí cắn một bên bầu vú, hông vẫn liên tục đưa đẩy, nhét dương vật vào lỗ nhị Lan Vũ,…
Lúc này hai người đều nằm trên giường, Lan Vũ kiệt sức mà gục bên người Trần Nhược Trí, khóe môi vểnh lên thỏa mãn. Trần Nhược Trí đôi mắt có thần nhìn về nàng, trong đầu liên tục vận chuyển: “Món nợ ba năm trước cũng nên đòi lại nha”.
Sáng hôm sau, Lan Vũ bừng tỉnh thì Trần Nhược Trí đã đi từ lúc nào, cạnh đó còn có một viên đan dược cùng một lời nhắc, cầm lên đọc, nàng hạnh phúc mà nuốt viên đan dược vào.
Trần Nhược Trí ra lệnh đoàn xe của mình đi vào hoàng cung, mục tiêu phủ thái tử.
Tác giả mong các đồng râm thả tym cuối chương truyện. Bình luận một ký tự bất kỳ, nếu được thì đề cử một phiếu nha!!!!
Hải Âu nhường cá cho bồ nông. ba năm gặp lại bồ đội nón xanh>>>-<<<