Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 7: Hải Triều – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 7: Hải Triều

Cầu tương tác, mong thả tym, xin vài viên gạch đá!!!

Sáng hôm sau, nơi khuê phòng của Cúc Tình Y, hai nữ nhân vừa tỉnh dậy sau một đêm thác loạn. Thanh Vân cư sĩ khẽ liếc Cúc Tình Y rồi nhìn lại bản thân mình, nàng không ngờ đêm qua nàng có thể làm như vậy. Hơn nữa hai đóa huyết hoa kia là bằng chứng cho thấy đêm qua không phải mơ.

Cúc Tình Y mơ màng tỉnh dậy thì thấy bản thân đang lõa lồ thì vội vã lấy chăn che lại cơ thể, ấp úng nói: “Sư phụ, đêm qua là thật sao”. Thanh Vân cư sĩ cũng không biết đáp thế nào, đột nhiên có cây dương vật giả, đột nhiên hứng thú chợt tăng, đến giờ nàng vẫn chưa hiểu tại sao, cây dương căn giả kia giờ cũng không biết bị vứt ở đâu nữa. Ừm, nó còn đang gắn dưới hông Trần Nhược Trí, hơn nữa vẫn khỏe mạnh chờ lần sau đó.

Suy nghĩ một lúc nàng mới đáp lại: “Ta sẽ chịu trách nhiệm, ừm, nếu có thể thì hủy hôn cũng được”. Cúc Tình Y nghe vậy liền lắp bắp: “Hủy…hủy hôn, sao có thể được, ta tuy không có cảm giác với Quy Nhất nhưng dù sao cũng là hôn ước từ nhỏ, làm vậy thì mặt mũi gia tộc để đâu đây!”.

Thực tế Thanh Vân cư sĩ vốn định sau khi hai người thành thân sẽ lấy cớ để Cúc Tình Y tu hành mà kéo nàng trở về Thái Bình tông, nhưng tiền đề là đêm tân hôn Ngô Quy Nhất lấy được máu xử nữ của Cúc Tình Y, lòng nàng vạn lần không muốn bàn tay dơ bẩn của lũ đàn ông động vào Tình Y của nàng. Nhưng muốn thành công thì phải có hi sinh, đằng này lại ăn cơm trước kẻng thì kế này cũng không thể thành công được.

Dù sao ở thế giới này rất quan trọng lần đầu nha, nhất là một hoàng hoa khuê nữ như Cúc Tình Y thì nó càng nặng nề hơn. Càng nghĩ Thanh Vân cư sĩ càng bối rối, nếu được nàng muốn giết luôn Ngô Quy Nhất để gối cao yên giấc, bất quá Thái Bình tông không phải ma đạo tông môn a. Hơn nữa bản tâm của nàng cũng không muốn làm vậy.

Bỏ qua một bên, hai nữ nhân mặc lại y phục rồi đi ra ngoài, tuy là người tu hành nhưng đêm qua không phải trò đùa nên dáng đi hai nàng vẫn hơi cứng nhắc nhưng rất nhanh điều chỉnh như thường.

Xung quanh bàn đá không có người ngoài, hai nữ nhân đang thảo luận với nhau, đôi lúc hai mắt sẽ đưa tình, bàn tay nắm lấy bàn tay. “Sư phụ, đồ nhi không muốn làm vậy” Cúc Tình Y hốt hoảng khi nghe Thanh Vân cư sĩ muốn Ngô Quy Nhất liệt dương, dù sao nàng đã có lỗi với hắn, bây giờ lại muốn hắn tuyệt tự, tâm hồn nàng không cho phép điều đó xảy ra đó.

“Được rồi, vậy thì đánh ngất hắn đêm tân hôn thế nào? Sau đó nhỏ một ít huyết lên là được mà”. Thanh Vân cư sĩ tiếp tục nói. Đang bàn luận thì cha của Cúc Tình Y vội vã chạy tới, hơi gật đầu chào hỏi, hắn mở miệng:

-Thanh Vân cư sĩ, đại sự không xong rồi!!!

Theo bản năng nàng hỏi lại: “Cúc lão gia, chuyện gì thế”. Lúc này Cúc lão gia mới điều chỉnh giọng nói: “Hải triều, hải triều đến rồi, năm nay đến sớm hơn mọi năm nữa. Giang Hải huyện thất thủ rồi, đang tiến đến Viên Hải huyện chúng ta”.

Thanh Vân cư sĩ giật mình, đúng vậy hải triều, thế giới này không phải chỉ nhân loại biết tu hành, động vật cũng biết, hoa cỏ thì khó như lên trời nhưng không phải không có. Không nói chuyện này, nàng tự nhủ tại sao hải triều lại đến sớm như vậy. Nên nhớ dưới đại dương hỗn loạn hơn trên đại lục rất nhiều, các sinh vật sinh trưởng nơi đó cũng tu hành cực nhanh.

Nhưng vật cực tất phản, trăng tròn thì khuyết. Nhiều quá cũng dẫn đến đồ ăn bị tranh giành, vậy là hải triều xuất hiện. Đám sinh vật biển tu vi cao chủ động tạo sóng thần đẩy đám tép riu lên đại lục, vừa để giảm bớt thủy khẩu, vừa phá hủy cơ sở hạ tầng của nhân tộc, dù sao hàng năm nhân tộc cũng giết thủy tộc rất nhiều đó.

Vấn đề không phải hải triều mà Thanh Vân nàng đã có cách giải quyết Ngô Quy Nhất, mỗi lần hải triều là một lần tẩy huyết đó, nên nếu không may Ngô Quy Nhất chết thì cũng là số mệnh. Không phải nàng không lo hải triều, dù sao thủy tộc tấn công cũng là trăm vạn mà tính nhưng đa phần chưa bước lên tu hành hay mới Khai Nguyên tầng một, tầng hai là cùng.

Việc quan trọng bây giờ là đến phủ quận chủ xem xét khả năng chống đỡ của Tiền Hải quận, tông môn có lẽ đã nhận được tin báo nhưng nàng vẫn gửi một phong thư trở về. Đồng thời để cho chắc, nàng lại gửi một phong thư khác sau đó nói với Cúc Tình Y: “Nơi này có thể trở thành chiến trường, ngươi tốt nhất nên trở về tông môn chờ tin tức, trong phong thư ta đã đề nghị để gia quyến ngươi đến lánh nạn một thời gian nên mang cả cha, mẹ ngươi theo cũng được” “dù sao cũng là cha, mẹ ta”. Mấy câu này là nàng tự nói trong lòng!!!

Nói là làm, Thanh Vân cư sĩ liền chạy nhanh tới phủ quận chủ, trên đường đi nàng đã thấy đám binh lính thông báo động viên khắp nơi, lũ lượt phàm nhân, già có, trẻ có, giàu, nghèo đều đủ cả đều hướng nội địa nhanh bước mà chạy. Quả thực tai nạn buông xuống, kẻ nào cũng như nhau, chỉ có thực lực mới tạo lên khác biệt.

Quận phủ chủ. Nơi đây đang tập trung những người quyền lực nhất Tiền Hải quận, cũng là những người tu vi cao nhất. Quận chủ hơi thở dài, nhìn một lượt rồi nói: “Năm nay hải triều đến sớm hơn mọi năm, số lượng và chất lượng cũng cao hơn khá nhiều. Vừa rồi ta được thông báo xuất hiện thủy quái tu vi Khai Nguyên tầng chín, thậm trí có hơi thở của Khí Hải cảnh. Bản quận chủ cũng báo lên triều đình nhưng muốn có viện binh cũng phải bảy ngày, vì thế ta muốn các vị góp chút sức lực”.

Nói xong hắn lại đảo mắt quanh một lần tất cả mọi người, Thanh Vân cư sĩ lên tiếng đầu tiên:

-Ta có thể báo tin về Thái Bình tông, động viên các đệ tử chắc được một ngàn, nhưng phải chờ hai ngày sau mới đến được.

Đám người cũng nhao nhao biểu thị sẽ đồng sức chống hải triều nhưng kẻ nào cũng nói phải chờ một, hai ngày sau lực lượng của mình mới đến được. Thực tế bọn hắn đều chờ quân đội của Tiền Hải quận cho thể gánh qua đợt hải triều thứ nhất không. Nếu bất thành thì quân giúp đỡ cũng khỏi đến đi, lực lượng của bọn hắn cũng không phải vẽ ra là có.

Hơn nữa, nếu có thể vượt qua thì quân đội Tiền Hải quận sẽ bị thương tổn, lúc chia lợi ích thì bọn họ sẽ thêm được một chén canh. Đám người nhanh chóng kết thúc tụ hội, quận chủ Tiền Hải quận đã triệu tập quân đội từ trước, hơn hết hắn đưa ra lệnh tổng động viên toàn cõi Tiền Hải quận, kẻ phù hợp điều kiện mà không tham gia giết bất luận tội. Chính vì thế một nhánh quân dự bị nhanh chóng được tổ chức, Trần Nhược Trí dĩ nhiên không trong đám ô hợp này, nhà là của Ngô Quy Nhất, tên cũng là của hắn, có đâu có gì liên quan đến hắn.

Thanh Vân cư sĩ từ trên đài cao nhìn xuống muốn tìm người nào đó, quét một lượt nhưng không thấy Ngô Quy Nhất đâu nàng hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Đám người đứng cạnh cũng nhận ra sự khác thường của nàng nhưng cũng không để ý nhiều, bọn hắn muốn xem chiến lực tổng thể của Tiền Hải quận, phân tích khả năng vượt qua đợt hải triều này.

Sẽ có kẻ muốn chỉ thẳng mũi bọn hắn mà mắng to: căn cơ của các ngươi ở Tiền Hải quận, gia đình, thân nhân của các ngươi ở Tiền Hải quận, công sức của các ngươi đều ở Tiền Hải quận. Tại sao không hợp sức với quân đội ngay từ đầu mà đẩy lùi hải triều.

Nếu nghe được những lời này, cho dù Thanh Vân cư sĩ cũng sẽ nở nụ cười kinh bỉ. Ai chẳng biết hải triều năm nào chẳng có, khác biệt chỉ ở quy mô mà thôi, có năm bị chặn tại Giang Hải huyện, có năm Viên Hải huyện này cũng bị đánh chiếm. Đám người đó đủ thông minh để chuyển tích súc của bản thân vào các huyện khác của Tiền Hải quận, thậm chí là quận khác ở Bình Châu. Mất một vài huyện trong thời gian ngắn cũng không làm bọn họ lo lắng được, chết là phàm nhân chứ đâu phải bọn hắn.

Trần Nhược Trí nhìn tất cả vào trong mắt, đối với bọn họ đây là một tràng tai nạn, cũng có thể là cơ hội nhưng với hắn cũng chỉ vậy. Nếu có kẻ xin hắn giải quyết tràng tai nạn này, dù hơi phí sức một chút nhưng Trần Nhược Trí hắn vẫn làm được. Đạo Đài cũng Khí Hải cũng không chỉ khác nhau ở cái tên, nó còn là sự chất biến đến bất ngờ. Nhưng liệu kẻ nhờ vả hắn có đủ khả năng trả nợ cho yêu cầu này không.

Hắn đoán là không, dù sao đây cũng không phải vài cây Linh dược, hay nhân thể có thể trao đổi. Cho dù cho hắn cả Tiền Hải quận hắn cũng không thèm liếc mắt, một nơi chim không thèm ị, năm nào cũng có hải triều như lễ hội thường niên, dù có giao thương phát đạt cũng không thay đổi được giá trị của nó trong mắt Trần Nhược Trí.

Đám thủ hạ của hắn cùng Lan Vũ đã được hắn ra chỉ thị sớm đến Thiên Hưng tông, hắn ở lại đơn giản là đòi số nợ còn lại mà thôi.

Chiến tranh bắt đầu rồi, các nàng sẽ vui đúng không? Trần Nhược Trí mỉm cười nhìn về phía Thanh Vân cư sĩ, đôi mắt tựa sao mai, gương mặt phong trần, tóc dài tung bay, hai cái vạt áo dài cũng bị gió thổi phần phật. Đương nhiên chẳng kẻ nào có thể chứng kiến được khung cảnh này.

Hải Âu Xanh không phải vì bị đội nón, vì cho kẻ khác đội nón nhiều nên chuyển màu xanh thôi!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.