Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 5 : Song túc song phi – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 5 : Song túc song phi

Chương 5 : Song túc song phi
Mọi sự biển đổi của Thanh Vân cư sĩ đều bị Trần Nhược Trí nhìn kỹ. Đắc thế không tha người, hắn bồi thêm một câu: “Sư phụ muội thật là, chúng ta như vậy mà người cứ nhìn chằm chằm vậy thôi”. Cúc Tình Y vốn muốn rút tay lại, nghe thấy hắn nói vậy liền dùng lực mạnh hơn thoát khỏi tay hắn, cúi đầu nói nhỏ: “Huynh đứng đắn cho muội đi”.

Thanh Vân cư sĩ hừ lạnh quay mặt đi nơi khác, Trần Nhược Trí tất nhiên biết rõ nên dừng điểm nào, giọng nghiêm túc trở lại: “Hôm nay ta đến thứ nhất để thăm muội, thứ hai ra mắt lệnh sư, dù sao sắp tới ta cũng là tính là đồ đệ của người”. Dứt lời hắn đứng dậy chắp hai tay khom người với Thanh Vân cư sĩ.

Thanh Vân cư sĩ lúc này như ăn phải chuột chết vậy, hắn với đồ đệ mình có hôn ước là thật, nàng cũng lộ cho hắn biết quan hệ của hai thầy trò cho hắn rồi. Vốn dĩ kẻ này nên biết khó mà lui, đằng này sau khi trở về như uống thuốc kích thích vậy.

Nhưng lễ nghi vẫn phải đầy đủ, nàng hạ giọng nói nhỏ: “Đứng dậy đi, tương lai Tình Y …giao cho ta là được”. Vế sau là nàng tự nói với bản thân nha, còn mặt ngoài vẫn phải “giao cho ngươi”.

Đứng thẳng người, Trần Nhược Trí lại đổi chủ đề: “Thực ra ta có quà cho muội và sư phụ thật” vừa nói vừa mang hai cái hộp nhỏ lần lượt trao cho Thanh Vân cư sĩ và Cúc Tình Y. Của Thanh Vân cư sĩ là một chiếc nhẫn ngọc, màu xanh sẫm hổ phách, tỏa ra ánh sáng êm dịu. Về phần Cúc Tình Y là một chiếc vòng cổ, một bông hồng hoàng kim sáng rực, chính giữa cũng có một viên ngọc xanh sẫm.

Nhận được quà, Cúc Tình Y vui vẻ không thôi, vội vàng nhờ sư phụ nàng đeo lên nhưng bị Trần Nhược Trí cướp mất. Còn Thanh Vân cư sĩ cũng không có biểu hiện gì quá rõ ràng, nói tiếng cảm ơn rồi im lặng.

Cúc Tình Y thấy hai món trang sức đều có viên ngọc như nhau bèn hỏi: “Quy Nhất ca, hai món đồ này là một đôi sao? Ta thấy viên ngọc xanh này rất giống nhau nha”. Trần Nhược Trí chỉ đợi nàng hỏi vậy liền đáp lại: “Đúng đó, hai món đồ này là một đôi, nếu hai người đeo mà ở cạnh nhau thì tâm thần sẽ thanh tỉnh, có ích cho tu hành đó”.

Thanh Vân cư sĩ hơi nhíu mày, dù nhà của Ngô Quy Nhất có giàu đi nữa nhưng để có hai món đồ này cũng phải xuất huyết đó, nàng nghi ngờ cũng không phải có căn cứ, để đồ vật có tác dụng nào đó cũng được gọi là Kỳ vật nha, mặc dù phải một đôi mới có hiệu quả, có vẻ hơi gân gà nhưng dù sao cũng là Kỳ vật, đâu thể dễ dàng đưa ra ngoài như vậy.

Trần Nhược Trí đoán được Thanh Vân cư sĩ đang nghĩ gì liền giải thích: “Thực ra đây là bảo vật gia truyền nhà ta, vốn là trao cho cô dâu, chú rể đó. Nhưng dù sao Tình Y sau khi cưới sẽ trở về Thái Bình tông nha, nên để chỗ ta sẽ không có tác dụng đó, dù sao thì Thanh Vân ngài là sư phụ của Tình Y, cũng được tính là người một nhà nên…”.

Cúc Tình Y nghe vậy liền nhìn Thanh Vân cư sĩ, một cảm giác tội lỗi chợt lóe lên trong lòng nàng. Thanh Vân cư sĩ nghe vậy nghi ngờ giảm đi một nửa, ngập ngừng: “Tâm ý của ngươi, ta sẽ nhận, ta có một viên ngọc cho ngươi, coi như là của hồi môn của ta”. Nói xong bèn đưa cho Trần Nhược Trí một viên ngọc màu vàng, nguyên khí xung quanh viên ngọc này dường như dễ hấp thu hơn thì phải, Trần Nhược Trí cảm nhận.

Thanh Vân cư sĩ nói tác dụng của viên ngọc này cho hắn nghe, đúng như hắn đoán từ trước. Thấy sắc trời đã xám, Trần Nhược Trí lấy cớ trở về, trước khi đi còn nhắc nhở Cúc Tình Y đừng tháo chiếc vào hắn tặng. Rời khỏi Cúc gia, Trần Nhược Trí trở về Ngô phủ, trong lòng thầm nghĩ: “Chuyện vui còn ở tối nay”.

Phòng của Cúc Tình Y cách biệt với tất cả các gian phòng khác ở Cúc gia, hơn nữa Thanh Vân cư sĩ tạm thời ở đây nên càng không có kẻ nào dám lại gần, sợ làm phật ý của nàng thì chết cũng chưa hết tội.

Đêm nay vẫn như những đêm trước, Thanh Vân cư sĩ lại ở trong phòng Cúc Tình Y, lúc này cả hai mĩ nhân áo quần đều không ngay ngắn, trong phòng không khí ám muội càng lên cao. “Ưm nha” Cúc Tình Y khẽ rên lên khi Thanh Vân cư sĩ cắn nhẹ vào vành tai nàng.

Vành tai nhạy cảm của Cúc Tình Y đỏ bừng lên dẫn đến má nàng cũng hồng theo, nàng khẽ nói, giọng nói mềm yếu như muốn vỡ ra nếu không được nâng niu: “Sư phụ, đừng nha, Tình Y khó chịu”. Thanh Vân cư sĩ thổi vào tai nàng, rủ rỉ cất tiếng: “Là Thanh Vân tỷ, đã nói bao lần rồi”. Dứt lời liền thè lưỡi ra mà liếm láp.

Cúc Tình Y kêu lên như sắp khóc, bàn tay không tự chủ di chuyển xuống dưới mà xoa u cốc. Thanh Vân đắc thế không tha người, hai cánh môi nàng ép vào hai cánh môi của Cúc Tình Y, chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng luồn vào trong mà xoắn lại, từng dòng tiên dịch hòa quyện vào nhau đồng thời chảy vào cổ họng của hai người.

Hôn được một lúc, Cúc Tình Y cố đẩy Thanh Vân ra, khóe môi nàng vẫn tràn ra một chút nước, thở hồng hộc. Thanh Vân lúc này cười rộ lên: “Miệng của Tình Y thật ngọt nha, lần nào cũng ngọt như vậy”. Dứt lời liền cúi xuống ngực nàng, hai tay mạnh mẽ vạch chiếc yếm hồng sang một bên, há miệng mà cắn mút nhũ hoa của của Cúc Tình Y. Bầu vú của Cúc Tình Y không lớn nhưng săn chắc vô cùng, hơn nữa rất vừa miệng Thanh Vân, vừa mút, chiếc lưỡi của nàng lại hẩy nhũ hoa, cặp răng trắng ngà cũng không chịu yên mà cắn xé. Cúc Tình Y như ngập tràn trong bể dục vọng mà kêu rên: “Ơ… ưm…nha, Thanh Vân tỷ, muội thích”

Tay kia của Thanh Vân cũng không rảnh rỗi mà xoa xoa bầu vú còn lại. Cúc Tình Y cũng không để bản thân sướng một mình, đôi tay trắng ngần của nàng di chuyển khắp người Thanh Vân, từng mảnh lụa được cởi ra. Sau khi đã xong xuôi, đôi tay hư hỏng lại hướng đến khu rừng rậm của Thanh Vân. Cặp đùi ngọc của nàng kẹp chặt lấy hông của Thanh Vân.

Bàn tay nàng từ lưng vuốt dọc xuống khe mông của Thanh Vân, ngón trỏ nhẹ nhàng đâm vào hậu đình, Thanh Vân như uống thuốc kích dục, càng bú, càng xoa nắn mạnh hơn. Miệng rên rỉ: “Nữa đi, Tình Y, nữa … điii”. Hai người như hai con rắn quấn quýt lấy nhau mà không biết có kẻ đang đứng ngoài chứng kiến hết thảy.

Thực tế ngay từ lúc hai người bắt đầu hôn nhau hắn đã đứng ở đó. Lý do đương nhiên nhờ hai món đồ Trần Nhược Trí đưa cho hai người lúc chiều. Hơn nữa lời hắn nói cũng không sai, nếu hai người cùng đeo ở cạnh nhau thực sự sẽ đạt được thanh tỉnh nha, nhưng nếu chỉ có một cái thì người đeo lẫn kẻ ở cạnh đều chìm vào ảo giác, khiến mọi thứ các nàng nhìn đều trở thành thứ các nàng nghĩ trong lòng. Trong mắt chỉ có đối phương nha.

Cảm thấy đã đến thời cơ, Trần Nhược Trí cởi bỏ y phục, từ từ bước đến, gương mặt tuấn tú xuất trần, dáng người cân đối, từng thớ cơ nổi lên càng làm hắn trở nên nam tính. Tiếc là hai mĩ nhân đa ng cuốn với nhau kia, trong mắt các nàng chỉ có nhau mà thôi.

Lúc này Cúc Tình Y đang được Thanh Vân liếm láp chợt thấy nàng ta cầm một khúc dương cụ giả, há miệng nhỏ nhắn mà mút lấy mút để, thậm trí căn dương v-t này còn có tinh hoàn nữa. Cúc Tình Y chỉ thấy Thanh Vân liếm láp khắp cây dương cụ, lè lưỡi cọ cọ vào đầu rùa, giọng đầy tình ý: “Chút nữa ta sẽ cho muội lên thiên đàng nha!”.

Cúc Tình Y thấy hơi lạnh nơi hạ thân, hai nàng tuy quấn quýt với nhau nhưng đây là lần đầu tình nhân lấy dương cụ ra nha. Hơi lo lắng, Cúc Tình Y liền nói: “Thanh Vân tỷ, ta…ta thấy hơi sợ nha, hay tỷ thử trước đi”. Nói xong sợ đối phương đổi ý bèn cướp lấy dương cụ trên tay nàng mà bú liếm, nước dãi chảy khỏi khóe miệng, long lanh một dải nối liền với quy đầu.

Một tay khác thì day nhẹ vào âm hộ của Thanh Vân, từng chút dịch nhờn chảy ra làm ướt cả tấm ga giường. “Hừm, ưm nha, Tình Y, cho vào đi, ta muốn”. Vừa nói nàng vừa bắt tay của Cúc Tình Y mà hướng vào u cốc của mình.

Trần Nhược Trí lúc này ngạc nhiên không thôi, vào tiến đến đã bị Thanh Vân cầm lấy mệnh căn của mình mà liếm láp, nhìn gương mặt động tình lúc này của nàng khác hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lúc chiều. Thích ý hắn giữ lấy tóc nàng mà đưa đẩy, dương căn ra vào liên tục, sâu tận trong cổ họng nàng nhưng dường như càng kích động nàng hơn, nhả cự vật ra Thanh Vân liền lè lưỡi miết lấy quy đầu, chẳng thế mà Cúc Tình Y cũng tham gia vào cuộc chơi, cái lưỡi thon mềm ấy, đôi môi căng mọng ấy như đánh riêng cho hắn vậy.

Cầu bình luận, cầu gạch đá nha nha

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.