Chương 4 : Tức chết Thanh Vân cư sĩ
Trần Nhược Trí không ngờ lại có kẻ đánh chủ ý vào mình, đừng nói là nàng, dù thêm mười người như nàng cũng không đỡ được một bàn tay của hắn. Nhưng nhìn một kẻ ngập tràn hi vọng lún sâu vào tuyệt vọng không phải rất vui sao. Hắn cho nàng khả năng tiếp cận hắn.
Nữ tử áo đỏ tiếp tục bước chân hướng tới, bỗng thân thể nàng trở nên nặng vô cùng, hơi thở cũng trở nên khó khắn, trái tim vẫn mạnh mẽ bơm máu khắp cơ thể nhưng phổi nàng không thở nổi nữa, sức ép càng lớn hơn, rầm, nàng đổ mạnh người xuống đất, tinh thần lúc này mới kịp vận chuyển. Sức mạnh này, không phải Khai Nguyên như nàng sở hữu, nhưng càng cấp bách hơn là nàng không thở được nữa rồi, khuôn mặt thiếu dưỡng khí từ hồng chuyển trắng, miệng há to như cá đớp.
Trần Nhược Trí lúc này mới bước ra khỏi thùng xe, từ tốn cất tiếng: “Vốn nghĩ ngươi sẽ trốn đi a, sao lại để ý ta làm gì”. Nữ tử lúc này đã không nghe rõ được gì rồi, từng đoạn hình ảnh từ nhỏ đến lớn của nàng hiện lên, từ nhỏ đã bị bắt nạt, đến năm tám tuổi may mắn được một phụ nhân cứu giúp, thậm trí còn dạy nàng thế nào là tu luyện, nhưng cách tu luyện của phụ nhân kia rất khác biệt, thông qua sự cực khoái của nam nhân khi làm tình dẫn đến toàn thân thả lỏng, các nàng thông qua dẫn khi của đối phương dồn vào tinh hoàn, ngay sau đó liền cắt lấy mà ăn, điều này giúp các nàng bổ sung tinh huyết, rút ngắn thời gian rèn luyện. Vì thế tuy tư chất không cao nhưng đã leo lên được Khai Nguyên tầng sáu.
Hôm nay các nàng gặp được một thiếu niên từ Bình Châu chạy ra, thấy hắn ta vẫn là trai tơ bèn nảy lên ý muốn cướp tinh. Ai ngờ thiếu niên kia biết rõ bộ ba càng nàng chuyên đi giao cấu lấy tinh hoàn nam nhân, vì thế với có chuyện vừa rồi.
Hơn nữa khi tên kia chạy đến đám người của Trần Nhược Trí đã ngất đi, kẻ không lên tiếng sao có quyền biện giải, thế là gọi hắn là dâm tặc chiếm sự đồng tình cũng không sai đó. Xui xẻo cho các nàng gặp phải Trần Nhược Trí, ai bảo hắn biết cha của tên thiếu niên này đây, còn bôi đen thân phận hắn được sao. Hơn nữa, ngay tại thời điểm nàng hồi tưởng hết thảy, Trần Nhược Trí đã dùng nguyên thuật mà quan sát được tất cả.
Nữ tử gần như tắt thở thì áp lực trên thân biến mất, sau đó mơ mơ màng màng bị trói cùng đồng bọn của mình. Đoàn xe tiếp tục tiến lên, Trần Nhược Trí lúc này đang đối diện thiếu niên mới gặp. Nhấp một ngụm trà, hướng ánh mắt về phía thiếu niên: “Ngươi tên gì, nguyên quán, tại sao ở đây. Đừng nói dối, ta biết phụ thân ngươi là ai”.
Nghe hắn nói vậy thiếu niên kia vốn có ý định nói dối cũng hơi ngập ngừng lại: “Ngài biết cha ta sao?”. Trần Nhược Trí vẻ mặt trêu tức: “Ngươi đoán xem”.
Thấy đối phương tự tin như vậy, thiếu niên kia thành thật nói ra: “Ta là Ngô Quy Nhất, tại Bình Châu, Tiền Hải quận. Ta muốn trốn hôn sự a”.
“Được rồi, ta biết sao các người đánh nhau rồi, không phải kể đoạn sau, bây giờ ta đang trên đường đến Bình Châu, ngươi đi sao?”.
Ngô Quy Nhất lắc đầu liên tục: “Không được, ta mãi mới trốn đi được, sao có thể quay lại đó”. Trần Nhược Trí lúc này mới nói trọng điểm: “Được rồi, vậy ơn cứu mạng của ngươi, ngươi tính trả thế nào cho ta? Ta thấy trên người ngươi cũng không có gì đáng giá cả.”. Ngô Quy Nhất hoàn toàn không nghĩ đối phương sẽ hỏi vậy nhưng cũng cắn răng nói: “Công tử có thể đến nhà ta, cha ta có thể báo đáp ngài…”. Ra dấu ngắt lời, Trần Nhược Trí tiếp tục nói:
-Ta nói nhưng cha ngươi không nhận thì sao, ngươi cũng không cho ta tín vật gì cả! Hơn nữa nếu có tín vật thì cha ngươi nghi ngờ ta đang giữ ngươi thì sao?
Ngô Quy Nhất không biết đáp lại như nào, về thì hắn không thể về. Nếu trở về thì phải cưới người kia, nhưng chắc chắn chết người đấy. Vị hôn thê của hắn là đệ tử đích truyền của Thái Bình tông – bá chủ Bình Châu, chuyện cũng không có gì nhưng nàng ta lại có tình cảm với sư phụ nàng là Thanh Vân cư sĩ. Vốn dĩ hắn sẽ không biết chuyện này nhưng một lần hắn vô tính thấy hai nàng thắm thiết hôn nhau, đã vậy còn anh anh em em vô cùng thân mật. Hắn cũng không ngu khi nghĩ điều đó là vô tình.
Thanh Vân cư sĩ dù sao cũng là Khí Hải cao thủ, không rõ tầng mấy nhưng không có chuyện để một tên Khai Nguyên tầng bảy như hắn nhìn trộm được. Rõ ràng rồi, nàng ta cố tình cho hắn thấy, như một lời cảnh báo thân thể hôn thê hắn, đôi môi hôn thê hắn là của nàng. Nếu hắn có gan động vào thì cha hắn cũng không cứu được.
Ngô Quy Nhất cũng không muốn gia tộc gặp rắc rối nên mấy ngày trước hắn lén trốn đi, để lại lá thư sẽ không cưới nàng ta. Trốn được nửa đường thì gặp ba nữ nhân kia, bây giờ nghĩ lại có thể chính Thanh Vân cư sĩ đã thuê ba nàng đến giết hắn.
Trong lúc Ngô Quy Nhất không biết làm sao thì Trần Nhược Trí chủ động nói: “Ta có nhận hình ghi âm nhẫn, chỉ cần người nhập tâm vào nhẫn, nói những gì mình muốn, chiếc nhẫn sẽ ghi lại tất cả, hơn nữa chỉ có ngươi tự nguyện chiếc nhẫn mới ghi lại được nên không lo bị sao cả”’. Ngô Quy Nhất nội tâm vốn xoắn xuýt nghe vậy đôi mắt sáng lên vội vàng đồng ý.
Nhìn bóng Ngô Quy Nhất trượt dài dưới ánh nắng chiều rồi khuất hẳn sau rừng cây, Trần Nhược Trí vui vẻ nhìn chiếc nhẫn, thực tế công dụng của chiếc nhẫn này không chỉ có ghi hình, nếu không Trần Nhược Trí đã không giữ bên người rồi. Nếu một kẻ tự nguyện nhập tâm vào nó thì hơi thở linh hồn hắn sẽ được ghi lại trong nhẫn, người đến sau có thể dựa vào đó mà đọc ký ức của đối phương. Dĩ nhiên cũng có thiếu hụt, ký ức được ghi lại chỉ trong vòng một tháng gần đó, hơn nữa càng xa xôi càng mờ ảo nhưng vậy cũng đủ rồi.
Đọc ký ức của Ngô Quy Nhất, Trần Nhược Trí khóe miệng nhếch lên, Cúc Tình Y, Thanh Vân cư sĩ sao. Đúng vậy, Cúc Tình Y chính là tên của hôn thê Ngô Quy Nhất. Trần Nhược Trí ra lệnh đoàn xe tiếp tục tiến lên, mục tiêu Bình Châu, Ngô gia Tiền Hải quận. Trong lòng hắn khẽ nhủ: “Ngô Quy Nhất nha, nợ của ngươi do hôn thê của ngươi trả vậy”.
Sau một ngày Trần Nhược Trí đã đến điểm đích, bây giờ hắn có ngoại hình của Ngô Quy Nhất, một thân quần áo, khí chất, cách đi đứng không sai chút nào. Nếu có người quen cũng không chắc phân biệt được hắn. Ra lệnh cho Lan Vũ chọn một khách sạn nghỉ tạm, một mình hắn tiến đến Ngô gia.
Trên con đường lát đá xanh, thiếu niên tuổi độ 19 – 20 đang di chuyển, khuôn mặt khôi ngô, dáng cao ráo, nước da hơi xạm do nắng đứng trước Ngô phủ, bình tĩnh nhìn tấm biển chữ Nôm ghi Ngô Phủ, hắn thản nhiên bước vào. Một trong hai tên canh cổng thấy hắn liền giật mình sau đó cúi người chào hắn liền vội vã chạy vào hô: “Quản gia, thiếu gia trở về”.
Một người trung niên mặc một chiếc áo dài đen, đầu đội mấn cùng màu, chân đeo guốc gỗ đang đi thì nghe thấy tên canh cổng, thần sắc hơi đổi vội chạy ra xem, đúng Ngô Quy Nhất rồi. Tức thì chiếc guốc gỗ lộc cộc va chạm với nền gạch, tiếng nói trầm của nam nhân nhưng cũng không giấu được sự sung sướng: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia trở về”.
Trong sảnh đường, Ngô gia chủ Ngô Trường Nhất đang ngồi trên bộ trường kỷ, miệng chửi rủa liên tục, vợ hắn là Phùng Yên Hương bên cạnh khuyên nhủ hết lời. Được một lúc Ngô Trường Nhất mới hẵng giọng: “Quy Nhất, hôn sự không phải thích là bỏ được, dù sao con cũng về rồi thì đến thăm Tình Y đi, chuyện tên nghịch tử ngươi trốn hôn chưa ai biết đâu mà sợ”.
Trần Nhược Trí lúc này đang trong lốt của Ngô Quy Nhất bên ngoài tỏ ra hối lỗi nhưng bên trong vẫn tĩnh như chỉ thủy. Hắn cũng không vì mấy lời của Ngô Trường Nhất tức giận, cũng không vì sắp gặp được Cúc Tình Y mà háo hức. Bước chân khỏi sảnh đường, theo trí nhớ của Ngô Quy Nhất, hắn đi đến nhà của Cúc Tình Y, đó là một tòa Dược Các, thực tế Cúc Tình Y thường ở Thái Bình tông để tu hành, nơi đó Nguyên khí đầy đủ, không ở nơi đây Nguyên khí mỏng manh vô cùng.
Sau khi viếng thăm cha mẹ của Cúc Tình Y, Trần Nhược Trí đi đến biệt viện của Cúc Tình Y, từ xa hắn đã thấy hai nữ nhân ngồi đối diện nhau nơi bàn đá, bên trái mặc áo Nhật Bình hồng, đầu đội mấn đỏ, quần trắng, dáng người có lồi có lõm đúng chỗ, gương mặt xinh đẹp, hai má hồng lên khi cười, chính là Cúc Tình Y. Đối diện nàng là một thiếu phụ tuổi độ 26- 27, một bộ trường bào xanh, gương mặt lạnh nhạt, khi nhìn Cúc Tình Y cánh môi mới hồng lên một chút.
“Sư phụ, pháo ba bình hai nha”, đối phương nghe vậy chỉ ừm một tiếng cũng nhấc quân cờ lên ứng đối. Ra hai người đang chơi cờ tướng, Trần Nhược Trí lúc này mới cất tiếng: “Quy Nhất bái kiến Thanh Vân cư sĩ, Tình Y ta đến rồi”.
Hai người lúc này mới dừng tay, đồng loạt nhìn lại, Cúc Tình Y khẽ nhấc váy đứng dậy lùi về sau tỏ ý mời, Thanh Vân cư sĩ vẫn lạnh lùng nhìn bàn cơ, không để ý hắn.
Nhập tọa xong Trần Nhược Trí bắt đầu gợi chuyện: “Tình Y, muội biết mấy ngày qua ta đi đâu không?”. Cúc Tình Y theo bản năng hỏi lại: “Đi đâu vậy?”. Trần Nhược Trí khụ khụ một chút lấy giọng bắt đầu nói:
-Mấy hôm trước ta hay tin chúng ta sắp thành hôn nên quyết định ra ngoài tìm qua cho nàng, ai ngờ nửa đường gặp phải ba nữ nhân, ba nàng muốn vui vẻ với ta nhưng may mắn ta biết được các nàng là hung thủ mấy vụ cắt dương cụ gần đây. Vốn ta định lừa ba nàng để trốn đi nhưng bị phát hiện, ba người đó liền đại chiến với ta nha”.
Nói đến đây Trần Nhược Trí ngưng lại một chút nhìn biểu cảm của Cúc Tình Y và Thanh Vân cư sĩ, người trước tỏ ra lo lắng, đôi mắt đầy sự tò mò nhìn về hắn thúc giục hắn kể tiếp, người sau gương mặt vẫn lạnh như tiền nhưng biểu lộ có hơi cứng nhắc, rất khó phát hiện nhưng vẫn bị Trần Nhược Trí quan sát được.
Đảo mắt một lượt hắn mới nói tiếp: “May mắn ta gặp một vị đại hiệp, huynh ấy đang săn đuổi ba ả kia nên hợp sức với ta giết ba ả. Ông trời không phụ lòng người, hai chúng ta cuối cùng giết cả ba nàng. Tình Y nàng đoán xem trên thi thể các nàng ta thấy gì?”.
Cúc Tình Y tò mò hỏi lại là gì. Hắn thần bí lấy từ túi ngực một cái gì đó rồi ra dấu Cúc Tình Y đưa tay ra. Người sau tò mò làm theo nhưng Thanh Vân cư sĩ thì không thế rồi, đôi mắt nàng sâu kín như muốn nhìn xuyên các ngón tay của hắn, bàn tay nắm chặt rồi lại thả ra như cố kỵ đệ tử đang ở trước mặt.
Ngay khi Cúc Tình Y đưa tay ra Trần Nhược Trí đã nhanh chóng nắm lấy đôi tay nhỏ ấy, một sự mềm mại truyền vào lòng bàn tay hắn. Cúc Tình Y bị hắn nắm tay, hai vầng má hơi đỏ một chút nhưng ngoài ra không thấy gì cả bèn hỏi lại: “Sao ta không thấy gì cả?”. Thanh Vân cư sĩ nghe vậy cũng thở ra một hơi, nhưng nàng chưa kịp thả lỏng tâm tình thì gần như tức điên lên bởi hành động của Trần Nhược Trí.
Một tay khác của Trần Nhược Trí áp lên tay Cúc Tình Y, miệng tâm tình: “Sau trận chiến đó ta mới rõ trái tim của ta thuộc về nàng rồi, trong tay nàng đang giữ trái tim ta đấy nha”, hắn không kiêng nể gì mà vuốt ve bàn tay trắng mềm kia. Cúc Tình Y nghe vậy mặt hồng lại càng đỏ hơn lắp bắp: “Đ…Đừng nói vậy, sư…sư phụ ta còn ở đây nha” rồi cúi đầu xuống, tay nhỏ cố rút về nhưng bất thành.
Tâm tình của Thanh Vân cư sĩ trực tiếp nổ rồi, bàn tay đó là của nàng nha, đồ đệ của nàng chỉ được e thẹn với nàng mà thôi, khuôn mặt lạnh như tiền của nàng dường như càng lạnh hơn, nếu có thể, nàng muốn đập chết tên nam nhân này.
Truyện đầu tay của bần đạo, các đạo hữu cứ góp ý thoải mái, có sắc nhưng không thu làm hậu cung nha.