Chương 3 : Giao đấu
Trần Nhược Trí nằm trong thùng nước tắm, màu nước không trong, bốc lên mùi hương các dược liệu. Hắn thư giãn dựa vào thành thùng, hai tay gác lên trên nói với Lan Vũ đang đứng hầu: “Lan Vũ, ngươi nghĩ ta có nên về thăm cha ta không, dù sao cũng ba năm không gặp”. Lan Vũ không đáp, mặc hắn tự nói một mình. Thực ra lúc này Trần Nhược Trí không cần kẻ nào đáp lại, hắn chỉ đang tự hỏi mà thôi.
Nửa tiếng sau, dược lực đã hấp thu hết Trần Nhược Trí mới rời thùng nước, ba năm nay hắn vẫn khổ công tu luyện, thực tế Đạo Đài cảnh rất khác hai cảnh giới trước đó. Nếu Khai Nguyên cảnh là mở ra tử phủ nơi mi tâm, dẫn nguyên khí đi vào tẩm bổ thân thể đạt được kiện thân bổ cốt. Từng tiểu cảnh giới rèn luyện một bộ phận riêng: da, thịt, gân, huyết, cốt, đến phổi, tim, gan, thận, dạ dày. Sau cùng đạt được cường hóa toàn thân, từng quyền đánh ra là tổng hòa sức lực cả cơ thể cộng lại.
Đến Khí Hải cảnh là dẫn nguyên khí tồn trữ nơi tử phủ, thực tế có thể trực tiếp không cần kiện thân nhưng vẫn dẫn khí được. Ngặt nỗi nguyên khí đâu phải hòa dịu, nếu thân thể không chịu được sức ép của nó ắt phải chết. Đồng thời, trong quá trình dẫn khí phải đưa nguyên khí đi khắp cơ thể, để hơi thở của cơ thể hòa vào nguyên khí. Như vậy khi dẫn vào tử phủ mới hòa hợp với hơi thở bản thân. Trần Nhược Trí thiên sinh đã may mắn, cơ thể của hắn là lưu ly thân nên quá trình dẫn khí diễn ra thông thạo vô cùng, hơn nữa vô cùng viên mãn. Nó giúp Khí Hải của hắn rộng lớn vô cùng, nếu Khí Hải của kẻ khác là một thùng nước thì của hắn là một cái hồ, một nhánh sông dồi dào và mạnh mẽ.
Nhưng Đạo Đài cảnh lại khác biệt, muốn bước tiếp ở cảnh giới này phải tìm được đạo của bản thân, nó có thể là cứu nhân độ thế, khuynh đảo chúng sinh, sát phạt quyết đoán,… Đạo của Trần Nhược Trí là mậu dịch, tức hắn sẽ giao dịch với tất cả, dù hắn là ai, hắn là người thế nào nhưng nếu không trả được thì quyền chủ động sẽ thuộc về hắn, mọi yêu cầu của hắn đều phải được đáp ứng.
Đây là lý do hắn phải đòi được khoản nợ của Định Quang Vũ, nếu không thể thu hồi, đạo của hắn sẽ đi sang ngã dẽ. Nói tiếp về Đại Đài, cảnh giới này khác với hai cảnh giới trước đó ở điểm chỉ có sáu tiểu cảnh giới. Không kẻ nào cùng cảnh giới với hắn ở Đông Hà quốc nên tự Trần Nhược Trí phải một mình bước tiếp. Gọi hắn là thiên tài quả không ngoa, không rõ đường đi hắn tự tìm kiếm. Sau cùng hắn hiểu được muốn Đạo Đài viên mãn phải tìm được ngũ hành chi vật để dung hợp, mỗi lần dung hợp sẽ tạo ra một hóa thân mới, có 20% lực lượng của nguyên chủ, cũng như đồng bộ về suy nghĩ, sau cùng gạt bỏ thuộc tính riêng của từng vật mà hợp với đạo của bản thân. Đó mới là Đạo Đài.
Hắn đến Định Châu thực tế là muốn tìm Thủy Linh Chi Vật, vốn nghĩ sẽ dễ dàng nhưng vật này lại nằm trong Định Châu bí cảnh. Ai nói hắn vũ lực cường hoành nhưng lại không muốn vào để tìm kiếm đây. Vậy là kho bạc Nhược Trí ra đời, ngoài cho vay lấy lãi ra thì nó còn giúp hắn sưu tầm Thủy Linh Chi Vật, ba năm nay số lượng thủy linh vật cũng đủ để hắn hấp thu. Vì thế hắn muốn về Hưng Thiên tông thăm cha cũng như muốn tìm tứ hành khác đang ở đâu.
Nói là làm, ngay sáng hôm sau một đoàn 24 xe được kéo bởi giao mã lục tục lên đường, trước khi đi Trần Nhược Trí đã phân phó bộ hạ vẫn hoạt động kho bạc như thường. Nhưng phòng bất trắc, Trần Nhược Trí đạt hóa thân Thủy linh của mình ở lại tọa trấn.
Hưng Thiên tông nằm ở Ninh Châu, từ Định Châu đến phải đi qua Bình Châu và Hà Châu. Quãng đường cũng không ngắn nên Trần Nhược Trí cũng không nóng vội, đoàn xe của hắn bình thản rời Định Châu.
Trên đường di chuyển, Trần Nhược Trí vén rèm cửa nhìn ra ngoài, từng hàng cây từ từ lùi ra sau, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào thùng xe, thiếu niên gương mặt thoải mái, bàn tay trắng như ngọc vỗ vỗ thiếu nữ dưới thân: “Được rồi, ngươi nghỉ đi” Lan Vũ vâng một tiếng, sửa lại áo quần ngồi sang một bên.
Lúc này một tên thuộc hạ từ phía trước cưỡi giao mã chạy lại, con vật dáng người thon gọn, nhưng bốn chân rắn chắc, đôi mắt tràn ngập hung tính thở phì phì đến gần. Kẻ ngồi trên nhảy xuống chạy theo xe Trần Nhược Trí thấp giọng báo: “Công tử, phía trước có giao đấu. Một nam, ba nữ, xin công tử sai phó”. Trần Nhược Trí không suy nghĩ nhiều: “Tiếp tục di chuyển”,
Phía trước quả thực đang có tranh đấu, một nam tử mặc xám bào, gương mặt hơi non nớt trên thân huyết hoa loang lổ đang đau khổ chèo chống công kích của ba người kia. Đối thủ của tên nam nhân kia là ba nữ tử, dáng hình không đồng đều, người cao kẻ thấp, có béo có gầy nhưng hợp lực với nhau vô cùng nhuần nhuyễn như đã diễn luyện nhiều lần. Nam tử kia mắt thấy không chống chịu nổi, đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, tuyệt vọng thì thấy đoàn xe của Trần Nhược Trí tiến đến như người chết đuối vớ phải cọc, cố hết sức bú mẹ phá vây mà tới.
Vừa đi hắn vừa kêu to: “Các vị đại hiệp cứu mạng, cứu mạng ta” dứt lời đã đến đầu đoàn xe. Ý muốn lẻn vào tránh nạn nhưng bị hai thủ vệ tuốt đao ngăn cản, hắn cũng mất sức mà ngất dưới chân hai người. Vừa lúc ba người kia cũng truy đến nơi, một người áo đỏ dáng người hơi thấp, gương mặt không nổi bật lên tiếng: “Mong các vị giúp chúng ta bắt lại tên dâm tặc này, vừa rồi hắn muốn cưỡng bức tỷ muội chúng ta nhưng bất thành ý đồ chạy trốn nhưng bị chúng ta vây lại”. Nói xong cũng không có ý chờ đám người trả lời liền muốn tiến đến bắt người.
Nàng làm vậy thực tế là cảm nhận được trong đám người kẻ mạnh nhất cũng chỉ Khai Nguyên tầng sáu, các nàng tuy cũng chỉ dừng lại ở tầng sáu, tầng bảy nhưng am hiểu hợp kích, dù bị vây công vẫn có thể bắt người rời đi dễ dàng.
Trần Nhược Trí ban đầu muốn mặc kệ không quan tâm, đạo của hắn không phải bao đồng xen vào truyện người khác. Nhưng thấy gương mặt thiếu niên này hơn quen thuộc thì nhớ Ngô gia ở Bình Châu có làm ăn với hắn, gương mặt kẻ này khá giống tên béo gia chủ kia thì phải.
Lúc này hắn mới nói với thuộc hạ ngăn cản tam nữ lại. Lời vừa dứt, nữ nhân áo đỏ biết có biến liền bứt tốc muốn nắm áo tên kia mà lui lại. Đám hộ vệ đâu để nàng được toại ngyện, ánh đao lóe lên, lưỡi đao nhằm thẳng vai nàng mà chém, một tên khác dùng lực đá bụi dưới chân lên, thân hình không dừng lại mà lao tới chém. Hai tên này tu vi cũng Khai Nguyên tầng ba, luyện được một thân đồng bì thiết cốt nên động tác dứt khoát vô cùng.
Nữ nhân kia cũng không phải thái điểu, thấy ý muốn bất thành thì dứt khoát lui lại, vai phải khẽ dùng sức, cánh tay nâng lên hất văng lưỡi đao đang lại gần, mũi chân điểm nhẹ lùi ra sau tránh tập kích từ kẻ còn lại. Nói thì chậm mà chuyện xảy ra nhanh vô cùng, ngay khi một tên hộ vệ nâng đao lên thì hai nữ nhân còn lại cũng đã vận sức phi thân lên ý đồ tiếp ứng tỷ muội của nàng. Mấy tên hộ vệ kia cũng không phải ăn rồi làm cảnh, một nửa số hộ vệ lao nhanh lên trên bao vây tam nữ, số còn lại vây kín xe của Trần Nhược Trí, tay lăm lăm đao mà đề phòng.
Tam nữ lưng dựa vào nhau, nhanh chóng trao đổi: “Tỷ, đám người này kinh nghiệm vô cùng, không giống đám ô hợp chúng ta đã gặp”. Nữ nhân hơi béo kia nói với nữ nhân áo đỏ. Cục diện lúc này bất lợi vô cùng cho các nàng, vốn nghĩ đơn giản bắt lại thiếu niên kia ai ngờ đá phải tấm sắt.
Không khí bên ngoài khẩn trương vô cùng, nhưng trong thùng xe Trần Nhược Trí vẫn thư giãn cho Lan Vũ xoa bóp, một bên mở cửa xe nhìn ra ngoài, một nụ cười chế nhạo hiện lên khi nhìn ba nữ nhân kia.
Chiến đấu nhanh chóng nổ ra, kẻ chém người đâm, lên cao xuống thấp nhịp nhàng vô cùng, ba nữ nhân tuy đau khổ chèo chống nhưng vẫn giữ vững được trận hình. Thậm chí phản sát khiến vài tên mất sức chiến đấu. Đội hình chặt như nêm của đám hộ vệ đã có kẽ hở, nữ nhân áo đỏ kia như thấy được chuyển cơ, ánh mắt liếc sang hai người còn lại, kẻ sau hiểu ý liền phi phân sang một bên tạo giả tượng phá vây, đám hộ vệ tức thì tập trung lực lượng ở đó để lộ một khoảng trống thẳng đến xe của Trần Nhược Trí. Nữ tử áo đỏ chớp lấy thời cơ, đôi chân thoăn thoắt trên mặt đất, lực lượng từ các bộ vị tràn đầy, phổi hít sâu hơn, tim đập nhanh hơn tiếp máu đi khắp cơ thể. Chỉ trong thoáng chốc nàng đa vượt qua vài tên hộ vệ đến thẳng Trần Nhược Trí, thấy hắn vẫn nhìn mình như cũ, nàng tin chắc đây là kẻ gà mờ chưa trải sự đời, mắt thấy kiếm sắp đến mục tiêu, một nụ cười chiến thắng trên môi của nàng hiện ra, nàng đã cược đúng.