Chương 2 : Ngươi nguyện ý sao
Thấy mĩ nhân đã đồng ý, Trần Nhược Trí cũng không vội vàng. Hơi nghiêng mặt một chút, hai tay vòng ra sau bốn cánh môi kẽ chạm. Đôi môi mĩ phụ mới mềm làm sao, Trần Nhược Trí mạnh mẽ cạy hàm răng trắng của nàng mà luồn chiếc lưỡi của mình vào “ngô, ưm”
Mùi hương nam tính của hắn phả vào chóp mũi nàng, chiếc lưỡi tinh quái di chuyển khắp khoang miệng của Liễu Tịnh Vân. Một lúc sau Trần Nhược Trí mới tha cho nàng. Lúc này, gương mặt đỏ bừng không biết do động tình hay do thiếu dưỡng khí. Hơi thở của Liễu Tịnh Vân phả vào gò má Trần Nhược Trí khẽ nói: “Xin công tử thương tiếc, ưm”.
Lời chưa nói xong hắn đã cắn nhẹ vào vành tai nàng, thổi nhẹ một ngụm. Người Liễu Tịnh Vân khẽ run lên, nơi mẫn cảm dưới hạ thể chợt rỉ ra chút nước, nàng cảm nhận được sự nhớp nháp nơi hạ thể, gương mặt càng hồng hơn, hai chân vô thức kẹp chặt lại.
Trần Nhược Trí sao để nàng toại nguyện được, một chân lách vào chắn không cho cặp đùi ngọc khép lại. Bàn tay di chuyển xuống hai bầu vú to tròn của nàng mà xoa nắn đủ hình dạng. Liễu Tịnh Vân thần trí mơ màng, cặp nhũ hoa được kích thích mà trở nên căng cứng, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn.
Thấy nàng đã sa vào bể nhục dục, Trần Nhược Trí nhẹ nhàng cởi bỏ y phục sót lại trên người nàng cũng như y phục trên người hắn. Mĩ nhân mơ mơ màng màng bị hắn sắp xếp cúi người nơi thành ghế, hai tay chống lên còn Trần Nhược Trí đang cạ dương cụ vào khe thịt của nàng. Dâm thủy chảy ra càng làm hành động của hắn trở lên dễ dàng. Cặp mông săn chắc trắng ngần của nàng bị hắn tùy ý mạo phạm. Từng tiếng bốp bốp phát ra, in đỏ cả bờ mông đó.
“Nàng thật dâm đãng nha, Tịnh Vân” nói đoạn hắn mạnh mẽ đút cự vật vào dâm huyệt. Không rõ do hành động quá dứt khoát hay do cự vật của hắn quá lớn, hai mép thịt bị ép sang hai bên nhường chỗ cho cự vật, Liễu Tịnh Vân kêu lên một tiếng đau đớn “ư…ư… thiếp đau” nhưng sau đó dần dần trở thành tiếng rên dâm mĩ. Hạ thân cử động nhấp nhả có nhịp điệu, dâm thủy cứ thế trào ra như suối. Trần Nhược Trí lúc này thì vui rồi, tưởng rằng nàng đã là hoa tàn ít bướm nhưng khi đưa dương căn vào hắn mới biết hắn sai hoàn toàn.
Huyệt động nhỏ bé của nàng bao trọn lấy dương căn hắn, từng đợt ấm áp truyền trực tiếp vào não hắn, phun ra nuốt vào liên tục hắn vẫn có cảm giác dâm huyệt này vẫn khít như ban đầu. Một trận ác thú hiện lên trong đầu hắn, tức thì hắn tạo lên một chiếc gương ở bên cạnh. Hai tay ôm hai bên đùi rồi nhấc bổng nàng lên như bế trẻ em đi tiểu. Cự vật vẫn vào ra đều đặn nơi tiểu huyệt dâm đãng tràn trề nước dịch.
Thấy Liễu Tịnh Vân hai mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp thỉnh thoảng lại lên lên một tiếng: “ư… a…ưm”. lúc này Trần Nhược Trí thủ thỉ vào tai nàng, giọng nói đầy ma lực: “Nàng xem nơi chúng ta kết hợp đi, thật đẹp làm sao!”. Nghe tiếng nói của hắn truyền vào tai, Liễu Tịnh Vân lúc này mới từ từ mở đôi mắt ngọc nhìn về phía đối diện. Trong chiếc gương, một đôi nam nữ đang liên tục giao hợp với nhau, đôi tay hắn tràn đầy lực lượng nhấc nàng lên rồi hạ nàng xuống nông sâu bất định.
Cự vật to lớn cứ thế đi vào tiểu huyệt của nữ nhân một cách nhịp nhàng cùng với tiếng da thịt va chạm vào nhau “bạch..bạch…bạch”. Chẳng những thế, nữ nhân trong gương vô cùng phối hợp, mỗi lần dương căn đưa vào là một lần nàng rên lên. Liễu Tịnh Vân tuy đang mơ màng nhưng cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, một người đã có phu quân như nàng đang trong lòng một nam nhân khác, nàng còn rất phối hợp nữa.
Liễu Tịnh Vân đâu dám nhìn tiếp, hai mắt nhắm chặt lại nhưng miệng vẫn thật thà rên rỉ theo nhịp dập. Trần Nhược Trí càng thấy thú vị, hắn ra lệnh: “Mở mắt ra, nhìn thật kỹ dâm phụ đang rên rỉ trong gương cho ta, nhìn vẻ mặt dâm đãng khi được cự vật ra vào dâm huyệt của ngươi đi.”. Giọng nói của hắn tràn đầy ma mị khiến Liễu Tịnh Vân từ từ mở mắt to tròn nhìn vào nơi kết hợp kia, càng nhìn càng xuân tâm dạt dào mà rên rỉ liên tục. Một lúc sau Trần Nhược Trí liên lục gia tốc mà ra vào “A” một tiếng, bạch dịch như thác đổ tràn vào âm huyệt, Liễu Tịnh Vân cũng đến giới hạn la to một tiếng, hạ thể giật liên hồi, nước nôi tung tóe ra sàn.
Gục bên chân Trần Nhược Trí, Liễu Tịnh Vân thở dốc liên hồi: “Ha…ha, công tử thật là” chưa nói xong câu liền có khúc thịt vỗ vỗ vào má nàng. “Mút đi” Trần Nhược Trí ra lệnh, Liễu Tịnh Vân lúc này cũng mất hết sức lực,thân thể rã rời. Vốn nàng nghĩ để hắn ra là xong, ai dè. Nàng đành gắng sức còn lại hé môi đào mà ngậm dương căn.
Trần Nhược Trí một thân thanh y vui vẻ bước ra khỏi phòng khách, hắn không quên đóng lại cửa bồi thêm một câu: “Đinh Quang Vũ, hôm nay bản thiếu tâm tình tốt tạm cho người thêm một tháng. Tháng sau mà chưa có, hừ”. Dứt lời kéo theo đám chuyên viên thu nợ mà về.
Trong phòng khách lúc này, Liễu Tịnh Vân quần áo đã mặc đầy đủ, ngăn ngắn ngồi trên ghế nhưng gương mặt phiếm hồng, cánh môi hơi sưng đã tố cáo nàng hết thảy. Đinh Quang Vũ lúc này từ tốn bước vào, gương mặt trắng bệch không chút máu, khụ khụ mà nói: “Phu nhân, không phải lỗi của nàng, là do ta, ta vô dụng mới ra nông nỗi này,…”. Liễu Tịnh Vân nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, bờ vai nàng hơi run, hai tay nắm chặt mép áo, hít thở một lúc mới đáp lại: “Chuyện cũng đã rồi, chỉ mong chúng ta trả được món nợ này”.
Trở về phủ, Trần Nhược Trí phân phó Lý Tam: “Hôm nay tâm tình ta tốt, thưởng cho các ngươi uống rượu, đến phòng tài vụ mà nhận”. Lý Tam nghe vậy thì cười rồi, vâng vâng dạ dạ rồi cúi người lui ra.