Lại nói sư phụ của Dương Sơ Vân sau khi trở về Tinh Nguyệt Tông đã nhanh chóng báo lại cho môn chủ, đây không phải vấn đề nhỏ. Nên nhớ Tinh Nguyệt Tông cũng là tông môn có số má ở Tây An quốc.
Việc đệ tử bị bắt đi, hơn nữa là ở biên giới hai quốc gia là cái tát đau điếng đối với Tinh Nguyệt tông, môn chủ Tinh Nguyệt tông khi nghe tin này tức giận không thôi, nàng ngay lập tức triệu tập trưởng lão nhanh chóng điều tra vụ việc, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Trần Nhược Trí sau khi rời đi liền trở về Thiên Hưng tông, hắn có việc phải làm ngay lúc này. Đi vào chủ điện, Trần Minh Trí đã ở đó từ lúc nào, hắn nhìn Trần Nhược Trí, đôi mắt tràn đầy tự hào: “Con trai, có việc gì không?”.
Trần Nhược Trí cũng không nói nhảm: “Cha, con muốn diệt Tinh Nguyệt tông!”. Trần Minh Trí nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng con trai hắn là ai chứ! Là thiên tài vạn năm có một, bước đến tu vi mà hắn cũng phải ngước nhìn.
Tuy vậy hắn vẫn hỏi Trần Nhược Trí: “Con nói cho ta lý do được chứ!”.
Trần Nhược Trí trả lời: “Ở Tinh Nguyệt tông có thứ con cần bây giờ”. Trần Minh Trí sắc mặt kỳ quái: “Chúng ta bây giờ thế lực lớn vô cùng, nếu cần thứ gì chắc chắn Tinh Nguyệt tông sẽ đáp ứng!”.
“Là Nguyên khí trấn môn của Tinh Nguyệt tông”. Trần Nhược Trí ngắn gọn trả lời. Trần Minh Trí nghe được đáp án thì không ngạc nhiên nữa, nguyên khí trấn môn là căn cơ của mọi tông môn, đây chính là thứ quan trọng nhất của một tông môn.
Ví như Thiên Hưng tông có nguyên khí trấn môn là Vĩnh Hưng phù, đây là kết tinh của nguyên khí, có thể không ngừng cung cấp nguyên khí cho tu sĩ tu hành, nó cao cấp hơn Nguyên dịch rất nhiều nhưng tác dụng lại không hơn Nguyên dịch là mấy.
Bởi nguyên dịch dùng là hết, còn Vĩnh Hưng phù có thể chắt lọc Vĩnh Hưng nguyên khí từ thiên địa sau đó tản ra địa vực của tông môn cung cấp tu sĩ.
Các nguyên khí trấn môn của các tông môn khác cũng tương tự như Thiên Hưng tông, chỉ khác biệt ở hình thái và tính chất Nguyên khí mà thôi.
Đây cũng là tiêu chí phân biệt giữa tán tu và đệ tử tông môn, bởi kẻ tán tu, không có tông môn chỉ có thể hấp thu nguyên khí tạp nham trong thiên địa, dẫn đến nguyên khí không tinh khiết, tu vi chậm tiến, còn đệ tử tông môn thì ngược lại.
Lại nói Tinh Nguyệt tông, vốn dĩ Tinh Nguyệt tông chẳng bị sao cả, theo kế hoạch ban đầu của Trần Nhược Trí thì để hai nàng Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi thay đổi nguyên khí tu luyện thì tự động thoát ly tông môn mà thôi.
Nhưng khi tiếp xúc với Dương Sơ Vân, hắn cảm nhận được hơi thở của Thủy linh, đặc biệt khi xâm nhập Triệu Uyển Nhi, hơi thở đó càng rõ ràng. Lúc này Trần Nhược Trí chắc chắn Nguyên khí trấn môn của Tinh Nguyệt tông là một Thủy linh.
Nên nhớ hắn đã Đạo Đài cảnh, tìm kiếm ngũ hành linh dung nhập cơ thể, cái gọi ngũ hành linh không phải ngũ đại nguyên khí thường thấy trong thiên địa. Nó là các nguyên khí cô đặc đến cùng cực, từ khí thành dịch rồi đến ngũ hành. Giả như Trọng Huyền Nguyên dịch, nếu có số lượng đủ lớn, nó sẽ cô đặc thành thổ hành, còn mất bao lâu thì không rõ ràng
May mắn là Tinh Nguyệt tông sở hữu một Thủy linh, nếu hỏi tại sao Trần Nhược Trí cảm nhận được thì đơn giản hắn là Đạo Đài cảnh, có thể cảm nhận được ngũ hành linh mà thôi.
Trần Minh Trí đã hiểu, nhưng vấn đề là lý do khai chiến, hắn bàn luận với con mình: “Cái này ta không phải đối, nhưng lý do khai chiến là gì? Không thể vô cớ diệt môn được!”.
Trần Nhược Trí nhìn cha mình rồi nói: “Tại sao phải khai chiến? Mất đi nguyên khí trấn môn thì Tinh Nguyệt tông diệt môn là chắc chắn”.
Trần Minh Trí nghe vậy thì muốn chửi mẹ, nếu vậy thì hỏi hắn làm gì? Thằng con trời đánh của hắn đi trộm không được sao, hắn dù gì vẫn là Đạo Đài.
Hiểu được suy nghĩ của cha mình, Trần Nhược Trí tiếp tục nói: “Cha, ta đã nói với người rồi, đạo của ta không giết người,…”.
Cha hắn phát điên lên: “Rồi, ta biết rồi, đạo của ngươi là không cần tranh đấu nhưng vẫn có kẻ tự động biếu đồ cho ngươi, ngươi không cần giao chiến nhưng vẫn có kẻ thuần phục!!!”. Vừa nói, Trần Minh Trí khoa tay múa chân không ngừng.
Hắn là ai chứ, tông chủ Thiên Hưng tông, cả một đời chiến đấu, chết trên tay hắn không mười ngàn thì cũng chục vạn. Vậy mà con hắn lại nói: Sinh mạng rất trân quý, miễn là có giá trị thì không phải giết.
Được rồi, bỏ qua vấn đề đó, Trần Minh Trí nói tiếp: “Vậy con muốn làm như nào?”.
Trần Nhược Trí bắt đầu nói, Tinh Nguyệt tông đang tìm khắp nơi hai đệ tử mất tích của mình, tông chủ cũng ra ngoài tìm kiếm, dù sao Dương Sơ Vân cũng là hạt giống của Tinh Nguyệt tông. Một phần là bộ mặt của Tinh Nguyệt tông, nếu không tỏ thái độ thì sẽ bị nghĩ dễ bị ăn hiếp,…
Chính vì thế Thiên Hưng tông cũng sẽ giúp đỡ, đến đoạn này Trần Minh Trí ngạc nhiên không thôi, hắn còn chưa nhận được tin gì từ Tinh Nguyệt tông, sao con hắn đã rõ ràng vậy rồi. Nhưng vẫn chú ý nghe tiếp.
Trần Nhược Trí hơi nhấp miệng một chút rồi tiếp tục: “Bây giờ con muốn chúng ta thả ra tin tức kẻ bắt hai nữ đệ tử kia là dâm tặc Hoa Hòe, chúng ta vô tình thấy được hắn xuất hiện ở vùng núi phía tây Đông Hà quốc. Chúng ta là chủ nhà nên có thể giúp đỡ một hai”.
Trần Minh Trí nói: “Lấy cơ thì có thể nhưng tên dâm tặc kia tu vi cũng chỉ Khai Nguyên, sao có thể đánh với vị trưởng lão kia, hơn nữa lúc chiến đấu có một toán người chứ không phải một mình hắn”.
Trần Nhược Trí hơi đổi sắc mặt, hắn chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi cha, con sơ suất. Như vậy thì Yểm Dạ tông đi, nhân cơ hội này chúng ta cũng diệt luôn Yểm Dạ tông”.
Trần Minh Trí nhìn con mình rồi lắc đầu, hắn nói bằng giọng giáo huấn: “Trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu như vậy thì sẽ không có chiến đấu gì hết, Tinh Nguyệt tông sẽ không vì hai đệ tử mà khai chiến”.
Thực tế không thể trách Trần Nhược Trí lúc này, dù sao tại thời điểm này hắn mới mười ba tuổi, mặc dù tu vi cao nhưng kinh nghiệm chưa đủ, hắn cũng chỉ là tay mơ mà thôi.
Trần Minh Trí nhìn về phía xa xa, hắn nói: “Con biết Hắc Dạ giáo sao? Chúng ta sẽ giá họa bọn chúng, ừm, lấy cớ bọn hắn chuẩn bị tế tự hướng thần của bọn chúng cầu nguyện”.
Tại thế giới này, không phải chỉ có tông môn cùng tán tu, còn một thế lực nữa là giáo hội. Nhưng giáo hội là đám chuột chạy qua đường người người hô đánh bởi phương thức tu luyện của bọn hắn.
Ví như tán tu, tuy tu luyện mất thời gian nhưng vẫn là đại đạo đường lớn. Còn giáo hội, bọn hắn bắt người phàm hoặc tu sĩ, hiến tế cho thần của bọn hắn, đạt được tà thuật mà theo cách gọi của bọn hắn là thần thuật.
Những tà thuật này có khả năng tương tự như nguyên kỹ nhưng nó có khởi nguồn từ thần của bọn hắn. Vì thế năng lực của tín đồ giáo hội rất đặc thù, có thể hôm nay hắn chỉ là con sâu cái kiến nhưng hôm sau đã là con voi, chúa hổ.
Ý Trần Minh Trí là một số kẻ của Hắc Dạ giáo hội muốn bắt đệ tử của Tinh Nguyệt tông để cướp đoạt đặc thù của tông môn này, nếu như vậy chắc chắn sẽ quyết tử đến cùng.
“Hơn nữa ta vừa nhận được tin có một đám tín đồ ẩn núp ở vùng núi phía tây, giữa Đông Hà và Tây An, như vậy có thể hợp lực với Tinh Nguyệt tông mà tiêu diệt chúng”. Trần Minh Trí tiếp tục nói.
Trần Nhược Trí nghe vậy đồng ý vô cùng: “Nhân lúc đó con sẽ đi cùng tông chủ Tinh Nguyệt tông!”.
Trần Minh Trí vỗ trán mà nói: “Sao không đi cướp luôn đi hả con trai!”.
Trần Nhược Trí đáp lại bằng một câu xanh rờn: “Nàng tự đưa ta vẫn tốt hơn chứ”.
Kế hoạch nhanh chóng được triển khai, tông chủ Tinh Nguyệt tông khi biết là Hắc Dạ giáo hội thì tức giận không thôi, mong muốn liên hợp với Thiên Hưng tông mà tru diệt tà giáo. Trần Minh Trí đồng ý, đồng thời phái con trai bảo bối đi cùng trợ trận.
Nàng kia vui vẻ không thôi, nàng đã hơn ngũ tuần nhưng mới Khí Hải tầng bảy, còn Trần Nhược Trí được rêu rao đã Khí Hải tầng năm. Một người như vậy vừa có thể kết bạn, vừa có thể trợ chiến. Sao có thể không vui đây.
Nhanh chóng đội ngũ hơn ngàn người được tập hợp, kẻ thấp nhất cũng Khai Nguyên tầng ba, vì thế ít cùng là điều dễ hiểu. Một lần đẩy sâu vào vùng núi phía tây, đúng là có dấu hiệu của Hắc Dạ giáo.
Hôm nay không sắc nhé, nhiều quá thành nhàm!!!
Hải Âu Xanh lấp lánh từ sợi lông.