Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 14: Phá thân – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 14: Phá thân

Triệu Uyển Nhi nhìn Dương Sơ Vân liếm sạch số bạch dịch còn lại thì ngơ ngác vô cùng. Nàng thừ người ra đó như tượng đá, ký ức lúc còn ở Tinh Nguyệt tông ùa về.

Lúc đó nàng cũng chỉ là một nữ đệ tử bình thường, tuy có hơi nổi bật nhưng không được xem là ưu tú. Còn Dương Sơ Vân là một đệ tử ưu tú, được sư phụ quan tâm, sư huynh theo đuổi. Nàng chỉ có thể từ xa nhìn sư tỷ của nàng, ghen ghét thì không như chạnh lòng thì có.

Nhưng vừa nãy thôi, sư tỷ cao quý của nàng đã quỳ xuống mà bú lấy dương căn của tên nam nhân kia, điều này chứng tỏ nàng không còn cao khiết nữa.

Hơn nữa bây giờ là thời điểm nàng sánh bước thậm trí là vượt qua Dương Sơ Vân, không phải nàng ghen ghét, đây chỉ đơn giản là ganh đua, không ai muốn thấp hơn kẻ khác một đầu.

Đã nghĩ như vậy,Triệu Uyển Nhi cũng làm quyết định, nuốt thứ đó vào bụng sẽ tiêu hóa nhanh hơn bởi dạ dày, nhưng nếu chứa nó ở nơi khác thì sao. Triệu Uyển Nhi gương mặt như búng ra máu.

Nhìn về phía Trần Nhược Trí, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nàng ngượng ngùng nói: “Ta có thể không nuốt sao?”. Sợ hắn hiểu nhầm nàng vội vàng nói: “Ta, ta muốn nói có thể chứa ở…ở bên dưới”, nói đến đây nàng không dám nói nữa, khẽ lại gần, mỗi bước y phục trên người ít đi một chút.

Cách Trần Nhược Trí nửa mét nàng mới dừng lại, một thân thể lõa lồ đứng trước mặt hắn, mĩ nhân ngượng ngùng che đi nơi tư mật. Trần Nhược Trí hơi động tình, nhưng sau cùng lý trí vẫn là thứ cao nhất, hắn nói: “Nàng muốn vậy cũng được, trước tiên phải làm ướt nó đã, ừm, quỳ dạng hai chân xuống đi”.

Triệu Uyển Nhi ngoan ngoãn nghe theo, nàng gần như muốn quay lại thời gian, muốn mình không nói câu đó, bởi vì tư thế này quá xấu hổ rồi. Cặp đùi ngọc gập lại, gò thịt hiện cao lên như phơi bày hết thảy cho hắn xem.

Giọng nói của Trần Nhược Trí đầy ma mị, như từng thìa mật ong rót vào tai nàng. Đôi tay thon gọn ấp lấy một bên vú mà xoa nắn, tay còn lại đi dần xuống dưới mà day hạt đậu nhỏ, từng chút một, từng chút một. Cảm giác muốn thứ gì đó mạnh mẽ đưa vào trong cơ thể làm nàng sợ hãi.

Đôi tay nhỏ bất giác dừng lại, nhưng giọng nói của hắn tựa ly nước mía ngày hè nóng bức, như tiếng đàn độc huyền vang vọng đâu đây, ngọt ngào từng lời nói làm đầu óc nàng mụ mị đi.

Biên độ tay của Triệu Uyển Nhi càng lúc càng nhanh, hột đậu nhỏ không thể thỏa mãn nàng nữa, từng tiếng rên rỉ trong cổ họng càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng: “Ưm,… ư… ưm…nha…. ư…”.

Ngón trỏ và ngón giữa đã kề sát khe nhỏ mà cọ cọ, nước nhờn đã thấm đẫm một khoảng sàn từ lúc nào, “Muốn đưa tay vào trong quá! Muốn quá!…”

Thấy thời cơ đã đến, Trần Nhược Trí giọng nói cất lên như ra lệnh: “Được rồi, nằm xuống, dạng háng co hai chân lên, tay ghì xuống”.

Tiếng nói của hắn là Triệu Uyển Nhi bừng tỉnh, nàng muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống vì quá xấu hổ, nhưng thân thể vẫn thật thà làm theo. Tức thì khe suối của nàng lộ rõ mồn một trước mắt Trần Nhược Trí.

Thân hình rắn chắc của hắn đã hiện ra từ lúc nào, từng thớ cơ hình giọt nước nổi lên càng tôn lên khí chất bất phàm của hắn. Bàn tay hắn quét một lượt u cốc Triệu Uyển Nhi, rất nhiều dâm dịch dính lên ngón tay hắn. Nhẹ nhàng cho vào miệng nhấm nuốt. Gương mặt của hắn thỏa mãn: “Ngon lắm, nàng muốn thử không”.

Triệu Uyển Nhi vạn phần không muốn nhưng ngón tay hắn đã quệt một lượt nữa kề sát cánh môi hồng. Khẽ hé miệng, ngón tay đó nhanh chóng đi vào trong.

Chiếc lưỡi Triệu Uyển Nhi cuộn quanh ngón tay hắn, một hương vị rất khó diễn tả ngập tràn trong miệng nàng. “Ưm?”, Trần Nhược Trí mạnh mẽ tách môi nàng ra mà hôn hít, hàm răng trắng cắn nhẹ môi dưới Triệu Uyển Nhi khiến nó hơi sưng lên.

Chiếc lưỡi mạnh mẽ như chúa hổ vờn khắp khoang miệng nàng, khuôn mặt Triệu Uyển Nhi đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, lưỡi nàng như quyện hẳn vào lưỡi hắn, không chút khe hở. Hai chiếc lưỡi như hai đứa trẻ tinh nghịch rượt đuổi nhau từ bên này sang bên kia không ngừng nghỉ.

“Hô… hô” Triệu Uyển Nhi thở dốc không thôi, nhưng ngọt quá – nàng nghĩ thầm.

Trần Nhược Trí hướng dương cụ trước cửa mình của âm hộ nàng, tay hắn cầm cự vật miết lên miết xuống khiêu khích nàng không thôi, dịch nhờn tiết ra càng nhiều hơn như để mời chào hắn.

Triệu Uyển Nhi giọng nói lý nhí: “Đưa nó vào đi, xin ngươi, ư”.

Lời chưa nói hết hắn đã đâm thật sâu vào trong, một chút máu đào chảy ra, Triệu Uyển Nhi hơi kêu lên đau đớn: “Đau, đau quá…ư… ưm… nha… xin ngươi…nhẹ chút đi”.

Mặc lời van xin của nàng, Trần Nhược Trí vẫn miệt mài đâm rút, từng cú như chiếc đục khoan sâu vào bên trong Triệu Uyển Nhi. Tay hắn ấn mạnh hai bắp đùi nàng xuống để dâm huyệt càng mở hơn, dương vật càng dễ dàng đi vào trong.

Tiếng kêu đau đớn của Triệu Uyển Nhi dần trở thành tiếng rên rỉ, đầy dâm dục và thỏa mãn: “Nữa đi, xin người, mạnh lên, đâm nát ta đi,…”.

Trần Nhược Trí cũng hùa theo nàng một chút: “Đâm chết ngươi, dâm nữ, chèn vỡ âm hộ ngươi, ha… hừ… hừ”.

Qua bao lâu không rõ, Triệu Uyển Nhi đã lên đỉnh bảy, tám lần, dâm thủy tiết ra ướt đẫm một khoảng, trong tử cung nàng cũng chứa đầy bạch dịch của Trần Nhược Trí.

Nàng mệt mỏi mà liếm lấy chút bạch dịch còn vương trên quy đầu, hạ thể tuy vẫn đau nhức nhưng cố khép thật chặt để bạch dịch không chảy ra ngoài, một bàn tay nàng còn đặt lên trên để ngăn nó không tràn ra.

Không trách nàng được, Trần Nhược Trí đã xả vào tử cung nàng ba hay bốn lần gì đó, lúc ấy nàng không biết trời trăng gì nữa rồi, chỉ cảm nhận được hắn bế nàng lên, ngực hắn dính sát vú nàng, Trần Nhược Trí để nàng ôm lấy hắn rồi đỡ lấy hông mà nhấp. Tiếng bạch bạch của xác thịt làm nàng lạc vào tiên cảnh không biết lối về.

Sau đó hắn đặt nàng xuống đất, bắt mĩ nhân chống khuỷu tay xuống sàn thuyền cứng nhắc rồi nhấc hai chân lên mà tra kiếm vào vỏ. Sau đó… không có sau đó nữa, từ thời điểm đó Triệu Uyển Nhi đã chết ngất rồi, chỉ còn tiếng rên rỉ theo bản năng mà thôi.

Quay lại thực tại, Trần Nhược Trí dìu nàng đến nơi mạn thuyền, chủ động lấy Trọng Huyền Nguyên dịch cho mĩ nhân. Sau đó bắt nàng nằm xuống, từ đâu lấy một chiếc gối kê mông mĩ nhân lên cao, vứt lại một câu: “Ta không muốn công sức của ta chảy ra ngoài” rồi mặc nàng nằm đó hấp thu, thân ảnh hắn đã biến mất từ lúc nào.

Hai ngày không gặp, có ai nhớ Hải Âu Xanh không? Nếu nhớ cho bần đạo một tym, một like, một cmt để chương truyện ngày càng chất lượng hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.