Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 13: Thuần Hóa Mĩ Nhân H nhẹ – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 13: Thuần Hóa Mĩ Nhân H nhẹ

Phía ngoài biệt viện là một cánh rừng tre, lúc này ba bóng hình đang thấp thoáng sau những khóm tre đang khẽ đưa đẩy theo nhịp gió. Tiếng côn trùng từ đâu vang lại, tiếng những chiếc lá va vào nhau xào xạc,…

Trần Nhược Trí đi phía trước hai mĩ nhân, đầu không ngoảnh lại, bước chân khoan thai. Trái ngược là sự cẩn thận và nghi ngờ của Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi.

Đi đến một mảnh hồ trong suốt, chút hơi lạnh từ mặt hồ bốc lên, Trần Nhược Trí quay lại nói: “Muốn biết lý do ta dẫn hai ngươi đến đây không?”.

Dương Sơ Vân hơi nghiêng đầu sang một bên thanh âm trong treo cất lên: “Còn không phải muốn cảm giác mới lạ ngoài hoang dã”. Hai ngày này nàng đã cơ bản hiểu mục đích của hắn, đơn giản là muốn chiếm lấy thân thể của các nàng. Còn lý do đến bây giờ vẫn chưa làm thì Dương Sơ Vân chưa nghĩ ra.

Triệu Uyển Nhi hơi nép vào người Dương Sơ Vân vấp váp nói: “Ngươi định làm gì, ta không muốn lần đầu ở đây”. Nói xong mặt nàng càng hồng, e thẹn mà cúi xuống. Đêm qua hai người đã nói với nhau rất nhiều giả thiết, sau cùng chắc chắn kẻ trước mặt thèm thân thể của hai nàng, còn lý do nào không thì hai nàng không rõ.

Trần Nhược Trí đơn giản chỉ vào cạnh hồ có một chiếc thuyền và nói: “Lên kia với ta”. Sau đó từng bước đi đến, hai mĩ nhân cũng lật đật đi theo. Chiếc thuyền nhanh chóng rời xa bờ, Dương Sơ Vân hơi lo lắng mà nắm lấy tay Triệu Uyển Nhi, bàn tay của Triệu Uyển Nhi toàn mồ hôi từ lúc nào không hay.

Dương Sơ Vân nhìn chăm chú Trần Nhược Trí, xem hắn có ý định gì. Hắn cũng không để hai nàng chờ lâu: “Hai nàng biết nước trong hồ là gì không?” không để hai người có thời gian suy nghĩ hắn nói tiếp:

-Là Trọng Huyền Nguyên Dịch.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nhị nữ hắn nói tiếp: “Đây là Trọng Huyền nguyên khí cô đặc thành dịch, nặng nề vô cùng, ngoài Thanh Sam mộc ra không thứ gì có thể nổi trên đó, ngay cả phi hành không vững chắc cũng sẽ bị kéo xuống”.

Dương Sơ Vân cùng Triệu Uyển Nhi khiếp sợ không thôi, nên nhớ thế giới này tu hành nhờ nguyên khí, hấp thu mỗi loại nguyên khí tính chất khác nhau sẽ có biến đổi về chất khác nhau. Ví như Trọng Huyền Nguyên dịch này, nếu để một kẻ rèn luyện thể phách thì dù là Khai Nguyên tầng ba cũng nhẹ nhõm đánh bại một kẻ Khai Nguyên nhưng hấp thu là ngũ hành nguyên khí. Vậy đủ hiểu đặc thù nguyên khí quý giá như nào. Vậy mà nơi đây có một hồ nước.

Khiếp sợ chưa qua trùng kích lại đến: “Muốn dùng Trọng Huyền Nguyên dịch tu luyện sao?”.

Nhị nữ khiếp sợ không thôi, hắn cung cấp tài nguyên cho hai nàng, tại Tinh Nguyệt tông hai nàng hấp thu là Huy Nguyệt nguyên khí, tuy cũng là nguyên khí đặc thù nhưng tác dụng cũng không quá nổi bật, chỉ có lợi thế khi trăng lên nhưng bắt buộc phải là trăng tròn thì khả năng hấp thu hay chiến lực mới được đề cao.

“Ngươi… ngươi nói thật?” Triệu Uyển Nhi lắp bắp hỏi.

Trần Nhược Trí biểu đạt cảm xúc: ta nói không đáng tin sao, hắn tiếp tục nói: Trọng Huyền Nguyên dịch có tính chất trọng lực tuyệt đối, người hấp thu có thể cường kiện thể phách, chất biến bản thân, đồng thời vặn vẹo trọng lực, xóa bỏ trọng lực cũng như triệu hồi ngoại tinh. Nhưng đây là Nguyên dịch, không phải Nguyên khí mà dễ dàng hấp thu, nếu hai nàng muốn hấp thu phải có thứ để trung hòa Nguyên dịch”.

Dương Sơ Vân đắn đo không thôi, nghe khả năng của Trọng Huyền Nguyên dịch khiến nàng rất động tâm, nhưng nếu hấp thu thứ này coi như ruồng bỏ sư môn. Thế giới này không có mấy thứ công pháp hư cấu mà mỗi tông môn đều có sự đặc thù riêng. Nơi đây dựa vào thuộc tính Nguyên khí hấp thu mà phân biệt tông môn. Ví như Thiên Hưng tông, nguyên khi tông môn này hấp thu là Vĩnh Hưng nguyên khí, một loại nguyên khí khá đặc thù, tuy chiến đấu không phải sở trường nhưng có tác dụng kéo dài khí vận, trấn áp khí cơ.

Trần Nhược Trí ban đầu cũng hấp thu loại nguyên khí này nhưng khi hắn tấn cấp Khí Hải đã chuyển tu sang Vĩnh Hằng nguyên khí, vì thế hắn mất ba năm để Khí Hải viên mãn nhưng thực tế chuyển tu nên tu vi thụt lùi cần đánh bóng từ đầu.

Triệu Uyển Nhi cũng có suy nghĩ như Dương Sơ Vân nhưng nàng cũng không để tâm lắm, dù sao tình cảm của nàng với tông môn cũng không sâu đậm.

Lắc lắc đầu, Dương Sơ Vân nói: “Tại sao ngươi muốn chúng ta chuyển tu?”. Triệu Uyển Nhi cũng gật gật đầu khó hiểu.

Trần Nhược Trí cũng không nói thật cho các nàng mà lấp liếm: “Ta chơi vui được chứ, nếu trong một tháng hai ngươi không Khai Nguyên viên mãn thì chết là được, ta lấy lại Nguyên dịch của ta”.

Nghe vậy hai mĩ nhân đề trợn to mắt, một tháng Khai Nguyên viên mãn, hắn đùa sao, Dương Sơ Vân tu luyện từ năm mười tuổi, đến nay mười tám mới Khai Nguyên tầng sáu, Triệu Uyển Nhi cũng mới Khai Nguyên tầng năm. Hơn nữa chuyển tu tức tu vi về không. Thế này thì càng khó.

Đoán được ý nghĩ của hai nàng, hắn nói tiếp: “Ta có cách của ta, bây giờ ta muốn hỏi hai nàng đồng ý sao, không cũng được, đến hạn một tháng tự có người mang hai ngươi đi”. Hắn nghiền ngẫm nói.

“Ta đồng ý”, hai nàng đồng thanh.

Trần Nhược Trí lại nói: “Như ta đã nói trước, muốn hấp thu Trọng Huyền Nguyên dịch phải có vật trung hòa, thứ đó là bạch dịch của ta, nếu các ngươi muốn tu luyện phải có bạch dịch trong cơ thể”.

Hắn vẫn thản nhiên nói mặc hai mĩ nhân mặt đỏ đến mang tai. Triệu Uyển Nhi ấp úp: “Phải trong cơ thể sao?” nàng nói rồi nhìn nơi giữa hai chân của mình.

Trần Nhược Trí đáp lại: “Đương nhiên, hai ngươi nuốt là được”.

Dương Sơ Vân cùng sư muội nghe vậy càng đỏ hơn, hai nàng hiểu phải làm gì.

Trần Nhược Trí không dư thừa đưa hai nàng mỗi người một viên thuốc: “Ăn nó, ngủ một giấc sau đó tính tiếp”. Bốn mắt nhìn nhau rồi cúi gằm khuôn trăng xuống dưới. Ngọc thủ trắng nõn khẽ đưa viên đan dược vào miệng, rất nhanh 2 người đã gục xuống sàn thuyền.

Thực tế hắn muốn gội rửa kinh mạch cho hai nàng nhưng không muốn để lộ nên phải để hai nàng tạm thời ngủ đi.

Thời gian trôi rất nhanh, kinh mạch cùa Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi lần lượt được “Thau chua rửa măn”. Loại bỏ tạp chất, chữa lành ám thương. Từng chút một cặn bẩn rất mỏng manh được đưa ra ngoài qua lỗ chân lông, rất khó quan sát những tạp chất này. Thân thể hai mĩ nhân vốn nõn nà nay càng mịn màng như ngọc, trong như thủy linh.

Trong mơ màng Dương Sơ Vân thấy thoải mái vô cùng, như có một dòng nước nhẹ nhàng đi khắp cơ thể nàng, đi đến đâu, dòng nước đó ấp ôm cơ thể nàng đến đó. Triệu Uyển Nhi như đi lạc vào cánh đồng bông, toàn thân nàng được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp bông mịn. Nó ấm áp nhưng không nóng bức, mềm mại nhưng không bất động, nó di chuyển liên tục, đưa nàng từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác…

Đôi mắt Dương Sơ Vân mơ màng mở ra, một bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt nàng: “Đẹp quá!!!” nàng tự nhủ.

“Nàng còn đẹp hơn gấp vạn lần” Trần Nhược Trí bất thình lình cất lên làm nàng giật thót. Quay lại nhìn hắn, nàng khẽ nói: “Cảm ơn ngươi, không biết ngươi đã làm gì nhưng ta cảm thấy thân thể rất thoải mái, nếu có thể hấp thu nguyên khí thì chắc chắn ta sẽ hấp thu nhiều hơn trước”.

Triệu Uyển Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhìn về phía Trần Nhược Trí đã có sự chuyển biến, có một chút ngượng ngùng, một chút tò mò pha thêm cảm xúc phản kháng.

Dương Sơ Vân hơi chống tay đứng dậy muốn đứng lên, Trần Nhược Trí nhấc tay ghì người nàng xuống. Trước đôi mặt đầy nghi hoặc của nàng, hắn chỉ chỉ đũng quần của mình rồi nói: “Đã ngồi thì làm thử đi, ngươi là sư tỷ, phải hướng dẫn cho sư muội của ngươi chứ!”.

Gương mặt nàng đỏ bừng nhìn về phía Triệu Uyển Nhi, nhưng rất nhanh, nàng hơi xích về phía háng Trần Nhược Trí, đôi tay nàng nhẹ nhàng cởi quần hắn ra.

Tức thì một cự vật dài hai tấc lộ ra trước mắt nàng, mùi hương nam tính phả vào chóp mũi nàng, ngước lên nhìn hắn, nàng khẽ nói, hơi thở từ miệng phả vào đầu rùa của Trần Nhược Trí: “Ta làm gì nữa?”.

Đôi mắt hắn nhìn nàng không chớp, cự vật kề sát môi nàng, khuôn mặt vô tội ngước lên kích thích ham muốn phạm tội của tất cả thằng đàn ông. Tay hơi xoa đầu nàng, hắn bình tĩnh nói: “Bây giờ ta nói gì thì nàng làm theo, được chứ, cả nàng nữa, nhìn sư tỷ mà học tập”.

Dương Sơ Vân lắng tai nghe hắn, miệng nàng dần hé ra ngậm lấy đầu rùa, hai mắt ngước lên nhìn chăm chú hắn. Hai tay nhẹ nhàng cầm lấy thân dương căn mà sục. “Đúng rồi, lưỡi lè ra, đảo quanh đi, ừm ừm”.

Triệu Uyển Nhi thẹn muốn chôn sâu mặt vào ngực nhưng đôi mắt không chớp nhìn Dương Sơ Vân liếm tinh hoàn của hắn, thanh âm phát ra thật dâm dục.

Dương Sơ Vân không biết hình tượng sư tỷ trong mắt Triệu Uyển Nhi hoàn toàn đổ vỡ, với nàng bây giờ, hôn khúc thịt thơm ngào ngạt kia mới là chân lý.

Được một lúc, hai tay Dương Sơ Vân đỏ bừng cầm lấy bầu ngực mà ép chặt lấy dương vật, chiếc lưỡi hồng dính đầy nước miếng liếm láp liên tục, trong miệng phát ra thanh âm như muốn đưa người nghe vào dâm cảnh: “To quá, ừm, …..ra đi, ….xin …..ngươi đó, ra đi,…”.

Bất chợt Trần Nhược Trí nắm lấy tóc nàng, bàn tay liên tục nhấp, dương vật to lần chọc sau vào thực quản nàng, như muốn đi hẳn vào trong, âm mũi của Dương Sơ Vân ưm ưm liên tục như phản đối hắn, đôi tay nàng chống vào hông hắn muốn đẩy dương căn ra ngoài.

Mặc kệ nàng phản đối, hắn càng ngày càng mạnh rồi thúc thật sâu vào trong, bạch dịch cứ thể chảy vào dạ dày Dương Sơ Vân, được một lúc, cái côn thịt đó mới rời miệng nàng, bên trên còn dính một chút tinh dịch, Dương Sơ Vân liền lấy lưỡi liếm lấy toàn bộ: “Ưm, vị khá lạ, có chút hăng, chút nhặng đắng nhưng nuốt vào thấy rất ấm áp”.

Trần Nhược Trí không bình luận thêm mà nói: “Nhanh chóng vào múc một bình Nguyên dịch để luyện hóa, nhớ năm giờ sau phải dừng lại”.

Dương Sơ Vân gật đầu đồng ý, đôi tay mỏi nhừ chống lên sàn thuyền mà đi.

Lúc này, ánh mắt Trần Nhược Trí hướng đến Triệu Uyển Nhi.

P/S 1 tấc bằng 10cm nha.

Sau một ngày tránh bão, Hải Âu đã trở lại, mong các đồng râm bớt chút thời gian like, tym, cmt để truyện tăng tương tác!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.