Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 11: Cưỡng bức hôn, bắt cọ huyệt H nhẹ – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 11: Cưỡng bức hôn, bắt cọ huyệt H nhẹ

Trong bồn tắm, hai thân thể trắng nõn ẩn hiện dưới làn nước, chiếc khăn trắng mềm lại khẽ lướt qua trên cơ thể Dương Sơ Vân, phía ngoài, sau khe cửa một ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn chăm chú vào chiếc khăn kia, miệng nuốt tường ngụm.

Mặc vào y phục, Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi đã thấy Trần Nhược Trí ngồi tại phòng khách từ lúc nào, người sau thấy vậy hơi chần chớ, tay nhỏ bấu lấy góc áo: “Ngươi, ngươi muốn chúng ta làm gì, không đúng đạo nghĩa thì thì…” Triệu Uyển Nhi định nói gì nhưng chợt nhớ mình chẳng có gì để uy hiếp hắn cả, điều kiện chỉ được đưa ra khi hai bên có thế và lực ngang nhau mà thôi.

Trần Nhược Trí khuôn mặt tuấn tú, răng trắng lộ ra: “Cũng không có gì, một tháng, chỉ cần một tháng các ngươi làm theo ý ta thì ta sẽ thả hai ngươi đi. Bây giờ mát xa cho ta”, dứt lời đã nằm ngả ra trên chiếc phản. Hồi lâu không thấy gì, hắn liền đe dọa: “Các ngươi còn đứng đó thì y phục cũng đừng mặc”.

Hai thiếu nữ biến sắc vội vàng đi tới, Dương Sơ Vân phía trên còn Triệu Uyển Nhi phía dưới, tuy vậy nhưng hai người lóng ngóng không biết làm thế nào.

Trần Nhược Trí thở dài, nữ tỳ mà không biết hầu hạ chủ nhân thì cần làm gì, nhưng cũng hướng dẫn hai người: “Ngươi, Dương Sơ Vân phải không?” nàng nghe hắn gọi tên hơi giật mình nhưng cũng gật đầu đồng ý. Hắn nói tiếp: “Thấy hai huyệt thái dương của ta chứ! Bây giờ xoa xoa hai bên rồi kéo nhẹ xuống cổ. Tiếp đến bóp nhẹ hai hõm vai, kéo dài xuống khuỷu tay, rồi làm lại như cũ”. Chưa để nàng hành động, hắn nhìn về phía Triệu Uyển Nhi: “Ngươi mát xa chân cho ta, nhớ day từng ngón chân một, ấn mạnh gan bàn chân, bóp nhẹ bắp chân, đùi. Rõ chưa!”.

Triệu Uyển Nhi hơi hé miệng: “Biết rồi”. Trần Nhược Trí khép hờ mắt, từ từ tận hưởng mĩ nhân xoa bóp. Ừm, động tác hơi cứng nhắc, luyện nhiều thì quen thôi, hắn cũng không thất vọng khi hai nàng không biết xoa bóp. Đệ tử đại phái, chỉ tu luyện và tu luyện thì biết điều này là thừa thãi.

Mặc kệ điều đó, bây giờ hắn như lơ lửng trên những đám mây vậy. Dương Sơ Vân dáng người hơi cao nên khi xoa huyệt thái dương phải hơi khom người xuống, bầu ngực sữa của nàng thỉnh thoảng chạm nhẹ vào chóp mũi hắn. Khi bóp vai thì cả bầu ngực ấy áp chặt vào mặt hắn, khi nàng ngẩng lên, hắn nhìn rất rõ cái khe sâu hút đó như có mị lực quấn tất cả ánh mắt vào đó. Bất giác hắn nói nhỏ, nhưng Dương Sơ Vân nghe rất rõ: “Rất mềm, hương dịu êm”. Hơi thở ấm nóng phả vào chiếc áo vốn mỏng manh của nàng. Dương Sơ Vân đỏ mặt lên, động tác hơi ngưng lại nhưng đành tiếp tục.

Triệu Uyển Nhi thì thoải mái hơn rất nhiều, nhưng hắn bắt nàng phải thẳng hàng với hắn nên khi xoa bóp đùi nàng phải leo lên chiếc phản, đôi chân với tư thế nửa quỳ, đùi ngọc dạng sang hai bên lấy thế. Vừa làm vừa cố không chạm ngực vào người hắn, vú nàng quá lớn. Mắt Trần Nhược Trí khép hờ nhìn xuống, ác thú nổi lên, hơi co một bên chân lại, đầu gối chạm vào nơi tư mật của Triệu Uyển Nhi. “A, ngươi”. Nàng từ ngạc nhiên đến ngượng ngùng sau cùng than trách.

Hắn cũng không nói lời dư thừa: “Cọ nơi đó vào đầu gối ta, nếu không thì…”. Triệu Uyển Nhi tủi đến muốn khóc, nàng nén nước mắt, vừa xoa bóp đùi hắn vừa thỉnh thoảng chuyển động hông làm nơi tư mật chảy nước từ lúc nào, gò má hồng lên lúc nào không hay. Tay hắn không đứng đắn mà vuốt ve tóc Triệu Uyển Nhi rồi dời xuống gò má, véo yêu một cái liền chuyển lên dái tai mà nắm, lúc nàng vừa dừng cọ hông một chút là hắn lại bấu nhẹ vào đó, Triệu Uyển Nhi lại gắng sức chuyển hông, một vết nước thấm qua lớp vải dần dần loang ra nơi khe quần.

Bàn tay Dương Sơ Vân như có ma lực, dù cách mát xa không đúng nhưng cũng làm hắn thoải mái không thôi. Đôi tay bất chợt ghì đầu nàng xuống, môi chạm môi. Hàm răng trắng ngà của nàng cắn chặt không hé, Trần Nhược Trí một tay hơi bóp một bên ngược. “A” một tiếng, chiếc lưỡi của hắn đã tinh nghịch đi vào khoang miệng nàng. Thực sự Dương Sơ Vân muốn cắn đứt lưỡi tên này, nhưng nàng rõ ràng tên này ít nhất cũng là Khí Hải cảnh, cường độ thân thể hơn nàng rất nhiều, muốn cắn đứt cũng không được.

Dương Sơ Vân vạn phần không muốn, đây là nụ hôn đầu của nàng. Trần Nhược Trí càng hôn càng thích thú, lưỡi nhỏ của Dương Sơ Vân như chơi trò trốn tìm với hắn, lúc sang phải, lúc lệch trái nhưng lần nào cũng bị hắn bắt được, do nàng đang cúi đầu nên toàn bộ nước miếng đều chảy vào cổ họng hắn, ừng ực từng tiếng, hắn nuốt hết số nước miếng đó mới thả nàng ra.

Vừa thoát ra Dương Sơ Vân mặt đỏ như máu, hơi thở gấp gáp: “Sao… sao ngươi làm vậy với ta?”. Vừa nói đôi tay khẽ che miệng lại như muốn lau hết dấu vết vừa rồi.

Trần Nhược Trí cũng không xoay người, hối thúc Triệu Uyển Nhi ma sát rồi nói: “Ta đã nói các ngươi phải làm theo ý ta cơ mà? Bây giờ muốn lật lọng? Muốn thử cảm giác mười tên nam tử gian dâm không?”.

Dương Sơ Vân sợ hãi mà im lặng, Triệu Uyển Nhi dường như muốn khóc lê, hai hốc mắt đã đỏ bừng.

Sau hai giờ hắn mới để hai nàng ngừng lại, ra trước cửa hắn quay lại: “Chút nữa sẽ có người đưa cơm cho hai ngươi, đừng có ý định thông đồng với kẻ đó”. Dứt lời liền đi, để lại hai mĩ nhân trong phòng.

Triệu Uyển Nhi hai mắt đỏ bừng, hơi sưng lên trông đáng yêu vô cùng, nàng thỏ thẻ với Dương Sơ Vân: “Sơ Vân tỷ, ngày mai lại phải như vậy sao? Ta, ta không muốn”. Dương Sơ Vân chứng kiến hết thảy, vòng tay mở ra ôm nàng vào trong: “Ngoan, không sao, sư phụ sẽ cứu chúng ta, cố gắng lên”.

Đâu chỉ Triệu Uyển Nhi, nàng cũng đâu muốn phải làm việc của nữ nô thế này, các nàng tuy không gọi là tiểu thư trong lồng nhưng cũng là thiếu nữ trong trắng, ngay cả nắm tay với đồng môn sư huynh cũng chưa từng, vậy mà bây giờ…

Tiếng gõ cửa cốc cốc truyền vào, một giọng không phân biệt được nam nữ từ sau cánh cửa truyền vào trong: “Hai vị tiên tử, tiểu nhân mang cơm tối tới”.

Nghe vậy hai nàng mới nhớ hắn có nói sẽ mang cơm nước tới, còn nữa, bảy ngày các nàng chưa ăn gì, mặc dù là Khai Nguyên tầng sáu nhưng ăn uống vẫn là cần thiết. Cả hai hơi dịch vào trong góc lúc này mới cho kẻ kia đi vào.

Một tên đeo mặt nạ nhanh chân bước vào, ánh mắt nhìn về hai nàng nhưng rất nhanh cúi xuống: “Mời hai vị dùng bữa”, giọng nói tuy rất kiềm chế nhưng vẫn cảm nhận được sự phấn khích trong đó.

Dương Sơ Vân vẫn đứng đó, tay chỉ bàn: “Để đó đi, ra ngoài”. Tên kia rất nghe lời mà để mâm đồ ăn xuống, sau đó quay người ra ngoài.

Triệu Uyển Nhi dù khá đói khi nhìn đầy bàn đồ ăn nhưng vẫn kiềm chế lại, nàng biết đây là hang hổ, đầm sấu. Nếu tin tưởng trong đó tên kia không bỏ gì trong đó thì nàng không tin, mặc dù thể chất Khai Nguyên cảnh thì rất ít dược vật có thể ảnh hưởng, nhưng vạn nhất đây này.

Nhìn Triệu Uyển Nhi gương mặt đề phòng, Dương Sơ Vân ngồi xuống gắp một miếng thịt nướng rồi nói: “Chúng ta đã nằm trong tay hắn rồi, giãy dụa thế nào cũng không thoát được, sư phụ cũng không phải một hai ngày sẽ đến cứu chúng ta, bây giờ không ăn, đến lúc đó đâu có sức để chạy chốn” nói xong liền cho miếng thịt vào miệng mà cắn một miếng nhỏ, dầu mỡ hơi trào ra khớe miệng nàng, hơi chảy xuống dưới, rất nhanh bị lau đi.

Triệu Uyển Nhi nghe vậy cũng thấy có lý, nàng liền sà vào bàn thức ăn mà thưởng thức, vừa ăn vừa khen: “Sư tỷ, cái này ngon quá, ưm, cả cái này nữa”. Dương Sơ Vân nhìn nàng như vậy thì cười lên: “Sư muội ngốc, khi đói ăn cái gì cũng ngon hết”. Triệu Uyển Nhi cũng cười theo.

Chợt hai người dừng lại, đây là nụ cười đầu tiên của hai nàng từ khi bị bắt đến giờ. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì mà ăn tiếp, nhưng trong lòng ai cũng hiểu: “Phải sống sót chờ sư phụ cứu ra”.

Hai nàng vui vẻ mà không biết một ánh mắt nhìn chăm chú cảnh này, miệng còn nhỏ nước miếng. Trần Nhược Trí thấy vậy vỗ đầu hắn: “Xem qua kính thôi, cũng không có gì cả”, đây chính là kính quan sát mà Trần Nhược Trí mang ra cho Lê Xuân Lộc, nhìn qua khe cửa cũng quá lưu manh đi, có thể bị phát hiện nữa. Lê Xuân Lộc cười hì hì nhìn hắn đi ra, đôi mắt thấy hắn khuất bóng lại chăm chú nhìn vào tấm kính, tay phải bất giác mò xuống dưới quần.

Lại nói Trần Nhược Trí khi đi ra ngoài liền bắt đầu đả tọa, lúc này hắn mới đên Đạo Đài cảnh mà thôi, dù đã xác định đạo của mình nhưng vẫn phải thường xuyên củng cố.

Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi nhanh chóng ăn xong, mâm bát được các nàng để ngoài cửa, hai người đều có chút sợ hãi nên khi nằm trên giường vẫn không ngủ được, kẻ ôm người ấp, ấm áp vô cùng.

Triệu Uyển Nhi hỏi nhỏ Dương Sơ Vân: “Sư tỷ, tỷ có người mình thích sao?”. Dương Sơ Vân cũng không giấu diếm: “Không có, ta vào tông môn từ năm sáu tuổi, luôn đi theo sư phụ tu hành, đâu rảnh rỗi nói chuyện yêu đương! Muội thì sao?”.

Triệu Uyển Nhi ngẫm nghĩ một lúc liền nói: “Muội không biết nữa, nhưng nhìn thấy Vân Tịch hoàng tử tim muội đập rất nhanh, ừm, Vân Tịch hoàng tử của An Nguyên quốc đó”.

Dương Sơ Vân cũng không tỏ ý kiến gì, hai người trao đổi thêm một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Hải Âu Xanh tự bút!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.