Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 10: Mĩ nữ bị cầm tù – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 10: Mĩ nữ bị cầm tù

Chương 10: Mĩ nữ bị cầm tù
Dị Hạ Loạn Thiên
Hải Âu Xanh
2,478 Chữ
12:14 27/07/2021

Phủ Thái tử, đây là phủ đệ của Thái tử đương triều Lê Xuân Lộc, theo lễ nghi thì hắn sẽ phải dọn ra ngoài khi kết hôn, nhưng vì lý do nào đó hắn vẫn trong hoàng cung.

Trần Nhược Trí khi thông báo cho hộ vệ ở ngoài thì Lê Xuân Lộc vội vàng chạy ra tiếp đón, tận tình mời hắn vào trong phủ. Trong khách phòng, trên tường treo những bức thủy mặc vẽ về Đông Hà quốc, chính giữa treo một bức hoành phi, thảm nhung ghế gỗ. Tất cả toát lên sự cao quý của bậc vương giả.

Nhấp một ngụm trà, Trần Nhược Trí nhìn về phía Lê Xuân Lộc: “Thái tử điện hạ có nhớ ba năm trước chúng ta đã giao dịch gì không?”.

“Tất nhiên là không, Trần đại nhân, dù ngài có quên thì ta vẫn nhắc để ngài nhớ” nói xong liền cười cười rót trà cho Trần Nhược Trí. Chuyện này bắt nguồn từ hơn ba năm trước, khi đó có đệ tử ưu tú của Tinh Nguyệt tông đến để luận võ với Thiên Hưng tông. Vô tình Lê Xuân Lộc cũng ở đó. Vậy là hắn có ý với nữ đệ tử kia, nhưng đối phương tu vi cao hơn hắn, tông môn của nàng cũng không phải ở Đông Hà quốc nên khó xử vô cùng.

Vậy là hắn liền cầu xin Trần Nhược Trí giúp đỡ, càng vô tình là Trần Nhược Trí vừa xác lập đạo của mình, vậy là đồng ý với hắn. Vậy là bản hợp đồng ra đời, theo đó Trần Nhược Trí sẽ làm nữ đệ tử kia mất tư cách để tử của Tinh Nguyệt tông, cũng như làm nàng mất định hướng về cuộc sống, khi đó Lê Xuân Lộc sẽ cứu nàng và chấp nhận nàng ở hiện tại.

Kế hoạch là vậy, nhưng khi thực hiện Lê Xuân Lộc có thỉnh cầu cho hắn đứng ngoài quan sát, Trần Nhược Trí đồng ý.

Lúc đó là khi nữ đệ tử kia cùng sư huynh sư muội cùng sư phụ nàng đã đến Đông Hà biên cảnh. “Sơ Vân, chút nữa có giao chiến giúp sư phụ bảo vệ mọi người” sư phụ của nàng cảm nhận được nguy hiểm liền nói với Dương Sơ Vân, nàng cũng không thừa ngôn mà rút kiếm sẵn sàng, các đệ tử Tinh Nguyệt tông cũng chuẩn bị tư thế.

Một đám người quần áo không đồng nhất, đeo khăn bịt mặt, kẻ tay đao, người cầm kiếm nhanh chóng dàn trận. Đằng sau bọn hắn là một kẻ mặc thanh ý, tay cầm quạt xếp, gương mặt bình thường, cảm giác như quay đi sẽ quên luôn hắn vậy.

Sư phụ Dương Sơ Vân cảm nhận được uy hiếp từ người này, nàng chắp tay: “Không biết các hạ chặn đường chúng ta là muốn làm gì? Tinh Nguyệt tông chúng ta cũng không có thù oán gì ở Đông Hà quốc a!”.

Một giọng khàn khàn cất lên: “Cũng không có gì, chỉ thấy các tiên tử dung mạo tuyệt trần nên muốn kết bạn làm quen mà thôi”.

Sư phụ Dương Sơ Vân lông mày càng nhíu chặt: “Kết bạn cũng đâu cần thanh thế như thế, các vị, Tinh Nguyệt tông chúng ta cũng không phải dễ trêu”.

Người kia cười to: “Dễ trêu hay không thử thì biết”. Dứt lời phi thân lên trước, đám thủ hạ cũng lăm lăm tiến lên.

Sư phụ Dương Sơ Vân thấy biến ném một câu cho đám đệ tử, sau đó nàng đằng không mà đối chiến với người kia.

Miệng nhỏ khẽ hô: “Trảm Nguyệt” tức thì một vòng bán nguyệt màu hồng hiện lên trong khí hải, nó nhanh chóng rung động cộng hưởng với nguyên khí thiên địa, tức thì từng chiếc bán nguyệt đao hiển hiện rồi theo tay kiếm của nàng mà phóng xuất ra, hiu hiu. Từng tiếng xé gió nổi lên như muốn chém nát tất cả.

Người kia không bối rối, tay làm thủ thế, một chiếc phong tường nhanh chóng thành hình, từng đợt khí lưu liên tục chuyển động triệt tiêu động lực của “Trảm Nguyệt” mà vẫn không xuy xuyển.

Hắn cười chế nhạo: “Trưởng lão Tinh Nguyệt tông cũng không ra gì lắm”. Nói đoạn liền giơ ngón giữa để miệt thị. Hai người tiếp tục giao chiến, kẻ chỉ công, người chủ thủ. Đất đá bay lên tứ tung, Nguyên khí bị cộng hưởng mà diễn hóa thành nhiều hình dạng vô cùng. Thời gian dần trôi nhưng nàng vẫn không làm gì được đối phương.

Sư phụ Dương Sơ Vân tức nổ phổi: “Minh Nguyệt Định” “Toái Nguyệt”. Ngay lập tức người bầu trời như u tối đi vài phần, một vầng trăng sáng mờ ảo xuất hiện phía trên, tỏa ánh mờ ảo mà chiếu lên người kẻ kia. Không có gì xảy ra, chợt người kia kêu to: “Khốn khiếp, sao ta không cử động được!!!”.

Vẻ mặt sư phụ Dương Sơ Vân hơi tái đi, đủ hiểu nàng vừa ra tay chính là đại chiêu, chợt thân ảnh người kia vỡ ra như gương rạn, máu thịt cứ thế xối ra ngoài. Nhìn thấy cảnh này nàng cũng có ý cười, đây là hiệu quả của toái nguyệt, kẻ nào bị định thân bởi chiêu trước chắc chắn trúng chiêu sau.

Thực tế chiêu này rất khó sử dụng bởi ánh sáng của Minh Nguyệt Định rất chậm nên dễ né tránh, nhưng kẻ này chỉ thủ không công nên nàng mới có lợi thế. Khoan đã, chỉ thủ sao, giật mình nàng quay lại nhìn đệ tử, hiện tại nơi đó chỉ là một khoảng đất trống, tất cả đệ tử đã bị bắt từ lúc nào không hay.

“Không…., khốn nạn, ta sẽ băm thây các ngươi” một tiếng nghẹn ngào vang vọng trong rừng cây.

Nàng nhanh chóng chọn một hướng rồi phi thân tới nhưng cũng chỉ có thể cứu lại vài người, do đám người kia bỏ lại dọc đường, còn Dương Sơ Vân và một nữ đệ tử khác thì không thấy. Đến lúc này nàng hơi khẳng định kẻ làm ra chuyện này chắc hẳn đối địch với Tinh Nguyệt tông, Dương Sơ Vân tuy không xuất sắc nhưng cũng là hạt giống số một, số hai của Tinh Nguyệt tông thế hệ này.

Tuy tức giận nhưng nàng cũng không dám dừng lại, hối thúc đám đệ tử đang thút thít nhanh chóng trở về tông môn, sau đó báo cáo với tông chủ.

Lại nói lúc này Dương Sơ Vân và nữ đệ tử tên Triệu Uyển Nhi đã bị mang đến một căn hầm, hai người đều bị trói chặt bởi sợi dây đặc thù, dù sao cũng là Khai Nguyên tầng bốn, tầng năm, sợi dây phổ thông không thể trói các nàng được.

Miệng bị nhét vải không thể nói chuyện, Dương Sơ Vân lúc này gương mặt hoảng hốt, hai tròng mắt đỏ lên nhưng chưa khóc. Còn Triệu Uyển Nhi bên cạnh thì giãy nảy liên hồi, miệng ô ô, nước mắt nước mũi chảy dài.

Bảy ngày ngày đêm tiếp theo hai nàng bị nhốt trong căn hầm không chút ánh sáng, thỉnh thoảng có giọt nước đọng nhỏ xuống sàn “tong, tong”, âm thanh tuy nhỏ nhưng xung quanh là chuỗi dài tĩnh mịch như phóng đại lên trăm lần, ngàn lần. Từng tiếng nước nhỏ bây giờ như từng tiếng búa đập day, đi sâu vào tâm trí hai nàng, ám ảnh đến mức chỉ muốn chọc điếc hai tai.

Triệu Uyển Nhi đôi mắt vô thần không tiêu cự, cả người nằm im không sức sống. Dương Sơ Vân tuy chưa tan vỡ nhưng nàng cũng sắp không chịu được sự lặng im này. Một đệ tử Tinh Nguyệt tông lúc nào cũng oanh oanh yến yến bên sư tỷ muội, được biết bao người truy cầu nhưng giờ đến quyền được nhìn mặt trời, quyền được nói chuyện cũng bị tước mất.

Đúng lúc này một tiếng kéo cửa két két truyền vào tai hai nàng, tiếng bước chân cộc cộc vang lên. Đây là tiếng động ngoài tiếng nước nhỏ đầu tiên hai nàng nghe thấy, sự hi vọng được giải cứu lấp đầy khoảng trống trong lòng Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi.

Nhưng rất nhanh hi vọng đó lụi đi rồi tắt hẳn, một thanh âm trầm ấm nhưng khi rót vào tai hai nàng như quỷ dữ gọi tên: “Hai nàng thế nào, vui vẻ chứ”. Nhìn hai mĩ nhân sau vài ngày đã tiều tụy đi rất nhiều nhưng vẻ đẹp vẫn chưa phai đi, hắn tiếp tục nói: “Sao không trả lời, có tin ta róc thịt hai nàng không”. Hắn nói bằng chất giọng hằn sâu xuống.

Triệu Uyển Nhi nghe vậy sợ hãi, nàng cố hết sức lắc đầu, miệng ư ư biểu thị. “A” hắn lấy khăn khỏi miệng hai người: “Quên mất, trả lời đi”.

Dương Sơ Vân cố há miệng hấp khí, mấy ngày nay nàng bi nghẹn chết rồi: “Ngươi…ngươi bắt chúng ta đến đây làm gì?”. Triệu Uyển Nhi thì bật khóc lên: “Xin ngươi, thả chúng ta ra đi, bắt ta làm gì cũng được hết, ô ô ô”.

Hắn hơi khụy chân xuống, tay trái nâng cằm nàng lên: “Ta cũng chẳng có ý định gì cả, bắt chơi các ngươi tin không?”.

Dương Sơ Vân nghe vậy sụp đổ rồi, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ ra lý do này, bắt chơi? Sao ngươi không bắt em gái ngươi ý. Nhưng nàng cũng không dám nói vậy, ngập ngừng hỏi lại: “Ngươi có thể thả chúng ta sao, ta hứa sẽ không nói cho ai, kể cả sư phụ ta! Xin ngươi”.

Triệu Uyển Nhi cũng nói bồi bằng giọng gấp gáp: “Đúng, chúng ta sẽ giữ bí mật, chỉ cần ngươi thả chúng ta ra”.

Kẻ trước mặt hai nàng chính là Trần Nhược Trí, hắn lùi lại một chút nói bằng giọng chế nhạo: “Ai có thể làm chứng các ngươi sẽ giữ bí mật đây, ta có thể để các ngươi chết đói ở đây cũng không ai biết cơ mà, hoặc là đến mười mấy tên nam nhân gian dâm các ngươi nha, đâu cần phải thả các ngươi làm gì”.

Dương Sơ Vân chết lặng, Triệu Uyển Nhi khóc to hơn, các nàng sợ chết nhưng càng sợ bị lăng nhục, chợt nàng nghe đến từ mấu chốt, hắn có thể thả các nàng đi, nhưng phải có điều kiện.

Triệu Uyển Nhi thì không nghĩ được như nàng, khuôn mặt xinh xắn bây giờ đã ngập nước mắt, nàng thút thít: “Ta không muốn, xin ngươi, để ta làm gì cũng được, đừng làm như vậy!!!”.

Trần Nhược Trí điềm nhiên trả lời: “Được thôi, nếu các ngươi phục vụ ta một tháng thì ta sẽ cân nhắc, thế nào? Hay không nhỉ, nhìn hai mĩ nhân bị cưỡng dâm cũng thích đó chứ”. Điều bộ cười khả ố của hắn làm Triệu Uyển Nhi không dám khóc nữa, nàng nấc lên từng cơn. Dương Sơ Vân cúi gằm mặt xuống không nói lời nào.

Cả hai có lẽ đã nhận mệnh, dù sao hai nàng bây giờ cũng chỉ là cá nằm trên thớt, muốn chặt chém thế nào cũng theo ý của hắn cả. Thấy cặp đôi tỷ muội đồng môn đồng ý, hắn đưa ra hai viên thuốc: “Đây là thuốc bài nguyên, uống viên thuốc này các ngươi sẽ tạm thời không thể câu thông nguyên khí, truy luyện cơ thể. Nếu đồng ý thì nuốt vào.”.

Hai nàng khẽ liếc nhau, trong đôi mắt ngập nước của Triệu Uyển Nhi hiện lên sự cam chịu, Dương Sơ Vân hiện lên ý muốn phản kháng nhưng nhìn sư muội như vậy đành thở dài chấp nhận.

Đây là lý do vì sao Trần Nhược Trí bắt hai người chứ không chỉ riêng Dương Sơ Vân, nếu chỉ mình nàng thì chắc chắn sẽ quyết tuyệt mà phản kháng, còn khi có gánh nặng, nàng còn phải nghĩ cho người bên cạnh nữa.

Hai người sau khi uống xong vẫn chưa được cởi trói mà bị bịt mắt dẫn đến một biệt viện, mở mắt ra nhìn thấy căn phòng trang nhã sạch sẽ, một mùi hương êm dịu như vỗ về tâm linh tổn thương của hai nàng.

Trần Nhược Trí ra lệnh: “Hai ngươi tắm rửa sạch sẽ sau đó mặc y phục đến gặp ta”. Dứt lời cũng không nhìn nhiều hai đóa hoa bị vùi dập và bước chân ra ngoài. Trong căn phòng, một chiếc bồn nước lớn đủ cho năm người chung một chỗ đang tỏa hơi nóng, từng cánh hoa lan được thả trên mặt nước, hương thơm hai người ngửi được chính từ đây phát ra.

Từ từ trút đi y phục, Dương Sơ Vân để lộ tấm lưng trắng nõn của mình, đùi ngọc săn chắc, bắp chân thon dài, bụng nhỏ phẳng lỳ, cặp vú ẩn hiện sau cánh tay thon mềm, từng đầu ngón tay như những búp măng non, gương mặt diễm lệ tuy dính bẩn nhưng không làm xấu đi sự mĩ lệ của nàng.

Triệu Uyển Nhi thấp hơn Dương Sơ Vân một chút, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, mông nhỏ chân thon nhưng bộ ngực thì lớn vô cùng, dù đã lấy tay che đi nhưng càng làm đồ sộ thêm hai quả núi ấy, đôi nhũ hoa theo nhịp đi mà rung rinh rung rinh, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh, má núm đồng tiền, Triệu Uyển Nhi như một tiểu la lỵ thân học sinh nhưng ngực phụ huynh.

Hai nàng thoát ý mà không biết một đôi mắt dung tục đang hau háu nhìn hai nàng, miệng thở hồng hộc, tay cho vào trong quần mà di động. Đây là Lê Xuân Lộc chứ không phải ai, hóa ra hắn xin được quan sát kết hoạch là như thế này.

Triệu Uyển Nhi và Dương Sơ Vân dần dần giấu mình trong làn nước, hơi ấm của nước như xua đi nhưng tủi nhục mấy ngày qua các nàng đã chịu, hương hoa lan như đang gội rửa tâm hồn hai nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.