Chương 1 : Thiên tài cho vay
Gió thổi từng làn trên con đê kéo dài mãi bên dòng Ninh Cơ, trên một thảm cỏ xanh biếc vẫn vương chút sương mai, một thiếu niên đang nằm nơi đó, miệng ngậm nhánh cỏ bình thản nhìn trời xanh. Thiếu niên tên Trần Nhược Trí gương mặt không được nói là thanh tú nhưng ánh lên sự thâm trầm khó gặp ở tuổi này.
Đôi mắt hắn không tiêu cự nhìn lên trời xanh, hai tay buông thõng vô lực. Vốn tưởng hắn chỉ ngắm trời nhìn mây nhưng khi dời mắt xuống dưới hông, một thiếu nữ tuổi 16 – 17 tóc dài, mày liễu, mắt trong, gương mặt thanh tú còn hiện rõ sự non nớt đang cúi đầu sụt sùi mệnh căn của hắn.
Lúc này Trần Nhược Trí đang thả lỏng người thì lấy tay nhẹ vỗ đầu thiếu nữ kia, người sau hiểu ý liền cố gắng dùng sức hơn nữa. Vốn nghĩ tha hồ xả nước thì một giọng nam tính từ xa vọng lại: “Thiếu gia, có việc gấp, nhà họ Đinh kia đến hạn không trả nợ”. Hợp với tiếng nói, một thân người cao một trượng, vai gấu chân hùng, dáng người thô kệch chạy vội đến.
Trần Nhược Trí nghe vậy thì mất hứng rồi, trời đánh còn tránh miếng ăn, huống chi ăn đang cho người khác ăn? Thiếu nữ dưới thân vẫn miệt mài công việc, mặc kệ sự tình. Trần Nhược Trí lúc này kẽ nói: “Lan Vũ, đứng dậy đi, bản thiếu mất hứng”. Thiếu nữ tên Lan Vũ không nói một lời, nhả hung vật ra, trước đó còn vệ sinh một lần rồi thắt đai lưng cho hắn, sau đó mới chỉnh lại xiêm y.
Động tác vừa xong tên nam tử kia cũng tới. Chưa cho hắn mở miệng, Trần Nhược Trí gắt lên: “ Ta đã ra lệnh khi ta ở đây không cho kẻ nào quấy rầy, ngươi là nước đổ đầu vịt sao?” vừa nói vừa lấy chân đá vào hạ bộ nam tử kia.
Tên nam tử không những không tỏ vẻ giận dữ, giọng nói đầy tính nịnh nọt: “Chuyện gấp tiểu nhân mới dám mạo phạm lệnh của công tử” nói đoạn hắn lấy tay kẽ dời chân của Trần Nhược Trí ra xa. Trần Nhược Trí không cho hắn thành công, chân sau dồn lực, chân trước ra sức nhấn: “Nói, không vừa ý bản thiếu thì hiến dương cụ của người cho chó đi”.
Thả chân khỏi nam tử, Trần Nhược Trí ngả người ra đằng sau, thiếu nữ Lan Vũ hiểu ý vội ngồi xuống, hai chân chồng lên nhau làm gối cho hắn, đôi tay cũng không chịu ngưng mà xoa hai bên thái dương.
Khung cảnh lúc này thật khó thể tin, một thiếu niên toàn thân thanh y gối lên đùi thiếu nữ thanh tú, cách 2m một tên nam tử thô kệch đang quỳ xuống, gương mặt sát đất tường thuật mọi chuyện.
Trần Nhược Trí là con trai của Hưng Thiên tông tông chủ Trần Minh Trí, cha hắn vốn là kẻ lạ đời, khi sinh hắn ra thì nói âm dương phải có một bộ, nay hắn là “Minh” thì con hắn phải là “Si” thế là cái tên Nhược Trí ra đời.
Trần Nhược Trí cũng không làm cha hắn thất vọng, tên cũng không thể hiện cái chất của con người. Sáu tuổi Khai Nguyên, tám tuổi Khí Hải, mười ba tuổi Đạo Đài. Trở thành người trẻ tuổi nhất Đông Hà quốc Đạo Đài thành công, cổ ngữ có câu vật cực tất phản, trăng tròn thì khuyết quả không sai.
Lúc ấy Trần Minh Trí vốn nghĩ Trần Nhược Trí sẽ thẳng tiến đến cảnh giới tiếp theo, nhưng không Trần Nhược Trí nói với cha hắn tu hành chỉ vì muốn cái mình yêu thích, vậy ngoài tu hành ra còn con đường khác khiến cái mình yêu thích tự vào túi mình không? Cha hắn ngây ra như phỗng, không biết đáp lại như nào bởi ở phiến đại lục này không có thực lực thì không có quyền lên tiếng, hơn nữa Trần Minh Trí cũng chỉ nửa bước Đạo Đài, nắm đấm không lớn bằng con hắn thì biết đáp sao đây.
Sau đó thì Trần Nhược Trí rời khỏi địa vực quản hạt của Hưng Thiên tông tự lập môn hộ rồi. Trước khi đi hắn cũng không quên mang một nửa tích súc của tông môn làm phí đi đường, việc này khiến cha hắn tức điên lên nhưng cũng đành bất lực.
Đến khu vực mới là Định Châu, góc đông nam của Đông Hà quốc, bốn mặt thì ba hướng giáp biển, kinh doanh mậu dịch vô cùng phát đạt, người ngựa mỗi ngày lưu chuyển trên vạn mà tính. Mới đến hắn cũng không có ý định nhún nhường mà làm người, liên tiếp phá quán ba tông môn, bốn tiêu cục sau đó bá khi ngút trời lập lên kho bạc Nhược Trí làm nơi gửi tiền và cho vay lấy lãi.
Việc này trước mắt thế nhân như một trò đùa nhưng ai nói hung uy của Trần Nhược Trí quá khủng khiếp đây? Những kẻ có tiền nhưng không có thế hay sợ bị cướp dần dần gửi vào kho bạc của hắn. Sau đó hắn lại cho người tu hành vay, cho tông môn vay.
Tuy nói mình hắn đủ trèo chống cả kho bạc nhưng làm người ai muốn khổ đây? Đám người hắn dẫn theo trở thành chuyên viên thu nợ của hắn, đám hắc bang thì hắn cũng có một chân. Sau ba năm, hiện tại Trần Nhược Trí mới mười sáu tuổi nhưng cũng đã giàu nứt đố đổ vách, một tay che cả Định Châu cũng không sai.
Chuyện này bắt đầu từ 3 tháng trước, Đinh gia vốn là một gia tộc tu hành ở Định Châu, gia chủ nhà này là Đinh Quang Vũ muốn đúc một thanh vũ khí vừa tay để tham gia Định Châu bí cảnh nhằm cướp một chén canh. Ai ngờ chuyện tốt không thành, khi vào bí cảnh hắn không những không cướp được gì lại còn bị người đánh lén, một thân trang phục, vũ khí cũng không còn.
Sau ba tháng, đến hạn trả nợ thì Đinh Quang Vũ chịu hẳn, vốn không lấy được gì ở bí cảnh thì bán thanh vũ khí kia cũng đủ trả gốc lẫn lãi. Nhưng đến vũ khí cũng không còn thì làm được gì đây?
Hôm nay chuyên viên thu nợ của Trần Nhược Trí đến thu hồi cả gốc lẫn lãi thì Đinh Quang Vũ nhất quyết không gặp, chỉ cho vợ hắn là Liễu Tịnh Vân ra nói chuyện. Dù sao cũng là một gia tộc tu hành, đám chuyên viên kia cũng không dám làm càn, bèn báo lại cho đầu lĩnh của chúng là Lý Tam. Thế là có chuyện trời đánh không tránh miếng ăn rồi.
Trần Nhược Trí nghe đến đây thì gật đầu: “Lần này ta tha cho ngươi, tên Đinh Quang Vũ này chắc quên uy danh của ta từ đâu mà có rồi! Được rồi, để bổn thiếu đến tận nơi xem sao, Định Châu yên bình quá nên quên ta chăng?”. Nói xong hắn phân phó Lý Tam triệu tập nhân mã trước, rồi cùng Lý Lan đi vào phòng làm nốt việc dang dở.
Trước cửa Đinh gia một đám hơn hai mươi người đa số đều Khai Nguyên tầng hai đứng chỉnh tề, tay phải cầm đao, lặng im như tờ chờ phân phó. Trần Nhược Trí lúc này đứng trước cửa Đinh gia, gương mặt nghiền ngẫm không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này một gã sai vặt từ trong hớt hải chạy ra cúi khom người nói: “Chủ mẫu mời đại nhân vào dùng trà” nói xong lưng hắn dường như còng thêm một chút. Trần Nhược Trí cũng không làm khó hắn, quay đầu nói với đám người: “Các ngươi đi vào với ta, kẻ nào lại gần nơi ta bàn chuyện với Đinh phu nhân, chém”, đám người dạ vâng lũ lượt theo sau, còn tên sai vặt kia như chút được gánh nặng.
Trong phòng khách, hai người đang đối diện với nhau, nam tuấn tú phong độ, nữ thành thục ôn nhu. Người trước Trần Nhược Trí hiện tại là Liễu Tịnh Vân, phu nhân của Đinh Quang Vũ, tuổi tầm hai mươi bảy, dáng người thành thục, tóc đen buông dài, hai hàng lông mày thanh thoát hơn nhíu lại tỏ vẻ ưu sầu, đôi mặt lại không giấu được sự sợ hãi lo âu. Nàng khoác lên mình chiếc áo Tấc xanh, kín kẽ vô cùng. Tuy lo lắng nhưng vẫn không mất đi lễ tiết mời khách.
Trần Nhược Trí thì bình thản rất nhiều, một thân bạch y tay cầm quạt xếp nhưng đôi mắt đầy thâm ý nhìn phu nhân đối diện. Cầm chén trà lên nhấp một ngụm Trần Nhược Trí mới nói: “Đinh phu nhân, hay ta nên gọi là Liễu phu nhân đây? Chồng nàng nợ chúng ta một trăm vạn đồng vàng, lãi ba tháng là ba mươi vạn, tổng là một trăm ba mươi vạn. Phu nhân tính trả như nào đây?”.
Liễu Tịnh Vân biết chuyện lớn không tốt, cố nặn vẻ mặt tươi cười: “Trần công tử có thể thư giãn mấy ngày chờ nhà ta góp đủ tiền trả từng đợt được không? Phu quân ta bị thương ở bí cảnh phải điều trị nên trong gia tộc cũng không dư giả gì.”
Trần Nhược Trí lúc này cười to: “Nhà các người dẫu gì cũng là đại tộc ở Định Châu, ngày tiêu vạn kim thế mà hơn trăm vạn cũng không có, quá mất mặt gia tộc tu hành đi. Còn nữa, cửa hàng của nhà các ngươi cũng không ít, gán lại cho ta vài cái chắc cũng đủ”. Nói xong gõ gõ lên mặt bàn chờ đối phương trả lời.
Liễu Tịnh Vân gương mặt cầu xin, giọng nhỏ nhẹ: “Đó là tài sản của gia tộc, mình phu phụ ta không tự quyết được, Trần thiếu đại nhân đại lượng thư thả cho chúng ta mấy ngày, chắc chắn ta sẽ góp đủ”.
Trần Nhược Trí đôi mắt sâu kín nhìn về đối phương, khí thế Đạo Đài hơi hơi tiết ra lạnh giọng:
-Có vay có trả là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa trong giấy nợ cũng ghi rõ ngày trả rồi. Các ngươi định quỵt nợ sao? Nợ của Trần Nhược Trí cũng không dễ mất vậy đâu.
Nói xong chợt biến, lúc xuất hiện đã bóp cổ của Liễu Tịnh Vân đẩy sát vào tường, gương mặt nàng đỏ lên, đôi tay cố gỡ bàn ty kia của hắn nhưng vô lực, nàng cũng là người tu hành, hiện tại là Khai Nguyên tầng chín nhưng đối mặt Đạo Đài cảnh như hắn cũng chỉ là kiến càng lay cây mà thôi.
Trần Nhược Trí thấy nàng sắp hôn mê thì hơi nới rộng ra một chút cho nàng thở, trong tiếng ho liên tục của mỹ nhân hắn nhẹ nhàng nói: “Thực ra nợ trả sau cũng có thể…” nghe vậy Liễu Tịnh Vân mắt phượng sáng lên “…nhưng phu nhân phải bỏ ra cái giá tương ứng, dù sau mỗi ngày ta đều phải mất một khoản tiền đúng không?” ánh mắt hắn lúc này không che giấu nữa mà nhìn nàng đầy tính xâm lược.
Liễu Tịnh Y mày ngài hơn nhíu lại: “Trần công tử muốn là?”. “Thân thể nàng, ta muốn. Nếu nàng đồng ý thì ta sẽ cho Đinh Quang Vũ thêm một tháng, đương nhiên không tính lãi”.
Thấy vẻ mặt Liễu Tịnh Vân từ hoảng hốt, xấu hổ dần dần chuyển sang cam chịu hắn lại bồi thêm: “Nàng quyết định nhanh lên, ta sẽ không chờ lâu”. Nghe vậy người sau hơn ngập ngừng một chút nhưng vẫn cúi đầu tỏ ra đồng ý.
Thực tế Trần Nhược Trí đang diễn cho Liễu Tịnh Vân xem, vốn hắn đang có tu vi Đạo Đài, nàng mới Khai Nguyên, chênh lệch của hai người như trời với đất. Hợp với việc phu quân nàng đang nợ tiền hắn, song trọng tiến công, đánh thì dù cả gia tộc nàng đi vào cũng không đủ hắn giết, nợ thì lại chưa thể trả. Chính vì thế khi hắn đưa ra yêu cầu như vậy để nàng khất được nợ, suy đi tính lại nàng vẫn đồng ý. Dù sao vì gia tộc, vì phu quân đây cũng là thiên kinh địa nghĩa.