Sau một hoài chém giết, thì tất cả đệ tử của hai môn phái cũng bị giết hết không để lại một ai.
Lâm Thiên lúc giết bọn chúng cũng tiện tay lấy túi trữ vật của bọn họ. Nếu để cho bọn họ biết được tích góp cả đời của mình lại tiện nghi cho tên này chắc chết mất.
Làm xong tất cả, Lâm Thiên quay sang bên phái của Băng Nguyệt Cung. Bây giờ Băng Nguyệt Cung, đệ tử chết trận cũng không bao nhiêu, nếu Lâm Thiên đến trề thì sự sẽ bị diệt môn rồi.
Bên Nguyệt Cung, ngoài những đệ tử ra và Vân Mộng Trưởng lão thì Cung Chủ và các Trưởng lão khác bị thương rất năng, nhưng họ vẫn đang áp chế thương thế của mình mà thôi.
Lâm Thiên đi qua bên Băng Nguyệt Cung, đi đến trước mặt Tuyết Băng.
– Mẫu Thân đại nhân xin chào ngươi.
Lâm Thiên tươi cười nịn nọt nhìn Tuyết Nguyền nói.
– Ngươi…Ngươi ai là mẫu thân đại nhân của ngươi.
Mặc dù đã biết sơ sơ tình hình, nhưng Tuyết Nguyệt vẫn không chịu được tên này trước mặt mọi người gọi nàng mẫu thân đại nhân.
– Ngươi là mẫu thân của Linh nhi thì cũng là mẫu thân của ta, không phải sao.
Lâm Thiên vẫn cười một cách tũm tĩm nói.
– Ngươi, Phụt!
Nàng định chỏi hắn một trận, nhưng lời chưa nói hết câu thì trong cơ thể thương thế đã bạo phát khiến nàng phun mau.
– A!.
Mọi người kinh hô, Lâm Thiên là ngươi nhanh nhất, lập tức lấy hai tay ôm lấy nàng vào ngực. Ngươi ngọc trong ngực khiến hắn thõa mái. Đôi ngọc nữ phong to lớn ép chặc lồng ngực hắn thật dễ chịu và mùi hương hoa lan tự nhiên trên cơ thể nàng toát ra trong không khí bây thẳng vào mủi hắn, khiến hắn sảng khoái run ngươi.
– Ngươi…ngươi mâu thả ta ra.
Tuyết Nguyệt đỏ mặt nhỏ giọng nói. Nàng không ngờ lại có lúc nàng nằm trong ngực nam nhân mà không phải phu quân của nàng. Từ khi phu quân nàng mất cách đây 12 năm, kể từ đó nàng đã quên đi cảm giác có nam nhân bên cạnh. Nhưng không ngờ lần này nàng lại lần nữa có lại cảm giác mà đã mất từ rất lâu rồi. Khí tức dương cương trên người hắn khiến nàng say mê. Nhưng mà nàng lập tức nghỉ đến tên nam nhân này là phu quân của con gái nàng, nàng không được như vây, nàng lập tức giãy dụa, nhưng mà không được, một phần là tên này ôm quá chặc, một phần là thương thế nàng quá nặng, cơ thể quá suy yếu, không còn tý khí lực nào mà động đậy nữa.
– Nằm yên, thương thế của ngươi bây giờ đang rất năng. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ khiến cho kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát, đến lúc đó, không chỉ tu vị của ngươi mất hết, có khi còn nguy hiễm đến tính mạng.
Lâm Thiên nghiêm nghị nói. Những lời hắn nói là thật. Hắn dùng chân khí của mình để kiểm tra cơ thể của nàng thì phát hiện kinh mạch của nàng đã có dấu hiệu đứt đoạn, đan điền có một vét nứt nhỏ. Nếu không chữa trị kịp thì sẽ bị phế cả đời, nặng hơn nữa sẽ bị mất mạng.
– Phu…phu quân, bây giờ phải làm sao, chàng mâu cứu mẫu thân thiếp đi, huhuhu.
Tuyết Ngọc Linh nghe Lâm Thiên nói thế thì khóc òa lên. Từ nhỏ nàng đã không có cha, nếu bây giờ mẫu thân nàng nếu chết, nàng không biết mình sẽ sống làm sao nữa.
– Linh nhi yên tâm, có phu quân ở đây, mẫu thân đại nhân không chết được.
Lâm Thiên cao giọng nói. Thật ra nếu để cho ngượi khác trị chắc chắn sẽ trị không được. Kinh mạch bị đứt đoạn? Đan điền bị vỡ? Làm sao có thể nói trị là trị. Ít nhất cũng phải có đan dược lục phẩm trở lên. Nhưng mà đan dược lục phẩm làm sao có thể nói có là có. Đan dược lục phẩm do Đan Sư lục phẩm luyện chế, là đang dược vô cùng trân quý. Đan dược lục phẩm là đan dược do dược mà Nguyên Anh tu sĩ mới có, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, mà nếu xuất hiện cũng chưa chắc tới tay Tuyết Nguyệt.
Nếu muốn kếu Tuyết Nguyệt ngoài việc tìm kiếm đang dược lục phẩm, vẫn còn một cách đó là song tu với Lâm Thiên. Bộ Ngự Nữ Thiên Thần Quyết ngoài việc Song tu tăng cao tu vị, nó còn một công dụng đó là có thể chữa mọi thương thế cho dù thương thế đó có năng như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người đó không chết là được.
Chuyện phải chữa bằng cách nào Lâm Thiên sẽ không nói bây giờ, nếu không sẽ hỏng chuyện, nàng ta nhất định sẽ không đồng ý. Phải chờ vào phòng, phải dùng biện pháp mạnh. Đây cũng là vì nàng ấy mà thôi. Lúc đầu thấy nàng Lâm Thiên đã nhận định nàng sẽ là nữ nhân của hắn, nàng sẽ không thoát được. Hiện tại cơ hội đến ngu sao không làm. Cứ làm trước cái đã, còn việc tình cảm thì cứ bồi dưỡng từ từ.
– Mọi người giải tán đi, ta phải chữa thương cho Cung Chủ các người. Linh Nhi dẫn đường.
Lâm Thiên cao giọng nói với mọi người, sau đó bảo Linh nhi dẫn đường đến phòng Tuyết Nguyệt.
Các đệ tử và trưởng lão cũng giải tán để về chữa thương, mặc dù không thương năng bằng Tuyết Nguyệt, nhưng mà cũng không nhẹ, nếu không chữa kịp thời thì sẽ lưu lại di chứng, sẽ gây khó khăn cho việc tiến cảnh sau này.
………
Lâm Thiên đi theo Linh nhi đến phong Tuyết Nguyệt. Phòng của nàng tọa lạc ở phía đông, nằm phía sau Băng Cung Điện. Trên đường đi đến, quanh hai bên đường có những loại hoa cỏ tính hàn, tóc ra hàn khí lạnh băng. Bởi vì trong Băng Nguyệt Cung mọi người đều tu luyện Băng hệ Pháp Quyết cho nên trong Cung trồng nhiều loại hoa cỏ đặt tính hàn cũng bình thường, những cái này không gây khó hắn cho Lâm Thiên được.
Đi một hoài thì Lâm Thiên thấy phía trước mình xuất hiện một biệt viện xinh đẹp. Phía trước cửa phòng cũng có những loại hoa cỏ Hàn Băng, chúng nó mộc quanh căn phòng của Tuyết Nguyệt. Căn biệt viện có màu xanh lam tõa ra ánh sáng long lanh rực rở, nhìn đẹp vô cùng.
Tuyết Ngọc Linh đi đến trước cửa phòng, lấy hai tay nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Lâm Thiên ôm Tuyết Nguyệt bước vào phòng, căn phòng được bố trí rất tinh xảo, có bàn, có ghế,… Trong này đầy đủ mọi vật dung. Nhưng có một điều khá hay ở đây là hầu như mọi thứ trong phòng này đều là màu xanh lam. Nhìn thì biết chủ nhân căn phòng này là thích màu xanh lam rồi.
Sau đó Lâm Thiên ôm Tuyết Nguyệt đi tới Giường của nàng, sau đó đặt nàng xuống giường, rồi sau đó quay người đi đến cửa khóa cửa lại.
– Ngươi…Ngươi…ngươi tại sao lại khóa cửa.
Tuyết Nguyệt hoảng sợ yếu ớt nói, nàng không biết hắn định làm gì, nhưng thấy hắn khóa cửa phòng thì làm nàng có cảm giác bất an. Như là sắp có một chuyện gì có xảy ra với nàng.
( Ủng hộ tý máu cho tác giả nào mọi người).
…………..