Đỡ người lên xe taxi, Kiều Mục cũng ngồi lên, nói ra địa chỉ của mình.
Lộ Vọng Xuyên đã sớm tách ra ở riêng, chỗ ở của y lại cách khá xa chỗ này, cho nên Kiều Mục dứt khoát đưa đến chỗ của mình.
Đương nhiên hắn không phải không nghĩ tới chuyện trực tiếp ném người vào khách sạn, nhưng thằng nhóc Lộ Vọng Xuyên này lại không mang theo tiền! Mà tiền của hắn chỉ đủ trả tiền taxi thôi…
*
Lộ Vọng Xuyên uống đến mơ mơ màng màng, không ngủ mà cứ nhỏ giọng nói mớ, Kiều Mục để người ngồi trên ghế sô pha sau đó đi vào trong bếp nấu nước.
Lộ Vọng Xuyên uống đến mơ mơ màng màng, không ngủ mà cứ nhỏ giọng nói mớ, Kiều Mục để người ngồi trên ghế sô pha sau đó đi vào trong bếp nấu nước.
Một lát sau Lộ đại thiếu cũng tiến vào phòng bếp.
“… Làm gì vậy?”
Mặt Lộ Vọng Xuyên đỏ bừng, Kiều Mục đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị mèo cào một cái, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì.
“Tiểu Mục ~” Giọng nói của Lộ Vọng Xuyên như được chấm mật đường, làm Kiều Mục nghe xong tim cũng phải run lên, nổi da gà đầy người.
Lộ Vọng Xuyên có dáng người cao gầy, nhưng khi uống say thì lại như một đứa con nít thích làm nũng. Một đôi mắt hoa đào ngập nước, vành mắt y lại có chút hồng hồng, thoạt nhìn thôi cũng khiến người ta muốn… thi ngược. (1)
Một cái tát tay nhẹ bẫng, Kiều Mục tự đập vào mặt mình.
Khắc chế.
(1) từ này gần gần với cưỡng gian.^^