Kiều Mục mặt không biểu tình nói: “Ha ha, thật khéo, tao cũng thích mình lắm.”
Lộ Vọng Xuyên cười cười, “Có ý gì?”
Lộ Vọng Xuyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Cho dù cự tuyệt… Cũng nghiêm túc cự tuyệt một lần đi.”
Kiều Mục giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng của Lộ Vọng Xuyên đâu cả.