“Này, Lộ Vọng Xuyên à.”
“Chuyện gì?” Lộ Vọng Xuyên nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hẹp dài càng có vẻ quyến rũ.
Kiều Mục sờ mũi: “Mày không phải quen biết rất nhiều nữ sinh sao, giới thiệu một em đi.”
Lộ Vọng Xuyên quay đầu đi, nhìn không ra cảm xúc, nói: “Mày nhiều tật xấu như vậy, tao không tìm mấy cô em đến để bị mày đầu độc đâu, cháu nội có A Vũ là được rồi, không phải chuyện của tao.” A Vũ là em trai y, vẫn còn học trung học.
Kiều Mục sách một tiếng, “Với mày mới là bị làm bẩn ấy, tao là đang cứu vớt các em khỏi nước sôi lửa bỏng đó biết chưa.” Hắn ngừng rồi lại nói tiếp, “Mày cũng hồi tâm lại đi.”
Lộ Vọng Xuyên dừng một lúc lâu, mới cười nói: “Tao mà hồi tâm, các cô em sẽ khóc chết mất.”