Đế Vương Sủng Ái – Chương 499: Chương 499 – Botruyen

Đế Vương Sủng Ái - Chương 499: Chương 499

Chẳng trách Ẩm Huyết Kiếm lại phát điên.

Vốn bọn họ vẫn luôn muốn đắp lại kiếm hồn bị khuyết thiếu, dù sao giờ kiếm hồn bị khuyết, thanh kiếm này vẫn luôn có vấn đề. Thế nhưng, giờ có thể bổ sung kiếm hồn rồi, họ lại không thể vui nổi, bởi đây là tính mạng của hơn ngàn Thần Quỷ quân!

Dùng thứ này để bổ sung kiếm hồn, mỗi ngày Trầm Sát đều phải nắm mạng của hơn ngàn người trong tay, điều này cũng quá nặng nề rồi đó.

Thế nhưng, nếu như không dùng, những Thần Quỷ quân này dù sao cũng đã chết rồi, chẳng lẽ chỉ có thể phí công chết thôi sao?

Thanh kiếm đó vẫn luôn lượn quanh khoảng không trên mặt ao, những tướng lĩnh Thần Quỷ quân này cũng biết sự việc có khác thường, sau khi hỏi rõ lại mừng rỡ ra mặt.

“Điện hạ, Thái tử phi, đây là chuyện tốt! Như vậy thì các huynh đệ của chúng ta cũng không bị coi là hy sinh một cách vô ích nữa rồi! Những huynh đệ này đều là người đứng đầu ở vương triều, cứ vậy mà chết ở đây quả thực cũng quá tủi nhục rồi! Nếu như có tác dụng với điện hạ, vậy quả thực là tốt quá rồi!”

Lâu Thất nghe thấy họ gọi một tiếng Thái tử phi còn sửng sốt một chút, quả thực có chút không quen.

Thế nhưng họ nói cũng đúng.

Nàng nhìn Trầm Sát, cảm thấy sở dĩ đầu Trầm Sát trống rỗng, có lẽ là bởi nguyên nhân từ thanh kiếm này, còn một cái khác là do vốn những binh lính chết ở đây đều có cấm chế của vương triều Trầm thị trên người, có mối quan hệ huyết mạch với hắn, vì vậy mới tạo nên tình hình như vậy.

“Trầm Sát, kiếm cũng đã nhận chàng làm chủ rồi, chàng tới bổ sung kiếm hồn đi.” Lâu Thất truyền âm cách bổ sung kiếm hồn cho hắn, tuy Trầm Sát có quên đi những người và việc khác, thế nhưng vẫn vô cùng tín nhiệm nàng, nghe vậy liền gật đầu, đáp một tiếng được. Lâu Thất vẫn luôn cho rằng bộ dáng như vậy của hắn có chút ngoan ngoãn, nhìn mặt hắn có hơi muốn hôn hắn một cái.

Trầm Sát bay vọt lên, nắm lấy Ẩm Huyết Kiếm, xoay người múa kiếm trên không trung, kiếm khí dần dần ngưng tụ lại, phác họa thành một bức phù văn. Chẳng bao lâu sau liền thấy một đám sương mù màu đen bốc lên từ trong ao, dường như bị phù văn đó hút vào, từng chút từng chút truyền vào Ẩm Huyết Kiếm.

“Quá trình này phải tốn khá nhiều thời gian, giờ ta muốn nghĩ cách cứu các ngươi ra.”

Trước đó Lâu Thất đã để Long Ngôn và Trần Thập trông coi ở cửa, đã lâu như vậy vẫn chưa thấy người của Vấn Thiên Sơn qua, nàng lại chẳng có chút lo lắng nào, thế nhưng trong lòng vẫn luôn có một ý nghĩ, đây liệu có phải là kế hoạch được định sẵn của Đại trưởng lão không? Dụ họ tới nơi đây, tạm thời mặc kệ bọn họ, là muốn để Trầm Sát giải cấm chế trên người của Thần Quỷ quân sao?

Thế nhưng chúng có cách gì để khống chế Thần Quỷ quân đã được giải cấm chế sao?

Lâu Thất nghĩ ngợi một hồi liền cho rằng dù có thế nào đi chăng nữa thì cứ cứu người ra trước đã.

“Thái tử phi, năm vạn Thần Quỷ binh chúng ta giờ chỉ còn lại hơn bốn vạn, đều ở dưới ao này, người có cách gì để phá giải trận pháp sao?”

Nam nhân đứng đầu tên là Tần Thúc Bảo, là tướng quân Thần Quỷ quân, thế nhưng giờ hắn lại là người bị thương nặng nhất. “Đám người chúng ta chính là mặt trận của Minh Sát Trận, nếu như muốn phá, thì chúng ta phải chết.” Tần Thúc Bảo nhìn Lâu Thất nói, “Chúng ta chết cũng không tiếc, thế nhưng…”

“Thế nhưng các ngươi phải cùng chết trong nháy mắt, sẽ bị tà khí của Minh Sát Trận hút cạn trong nháy mặt đó mà cùng tắt thở.” Lâu Thất tiếp lời hắn, sau đó liền nhìn thấy thần sắc chấn kinh của họ.

“Thái tử phi, sao người lại biết?”

Nàng tất nhiên là biết rồi, cơ quan thì nàng không giỏi, trận pháo lẽ nào nàng cũng không thông sao?

“Ta sẽ cứu các ngươi.” Lúc này, trong mắt Lâu Thất dâng lên lệ khí trùng trùng.

Không chỉ là Vấn Thiên Sơn, còn có hai núi khác và cả Thần Tiễn sơn trang, bọn họ đã làm nên tội ác tày trời với Thần Quỷ binh! Thù này không báo, nàng nên mua miếng đậu hũ đập đầu vào tự tử cho rồi.

Vốn nàng cũng từng nghĩ qua, chỉ giất mấy trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, tha cho đồ đệ khác của họ, thế nhưng giờ nhìn quy mô của lòng núi này, không có hơn ngàn người ngày đêm đào đất, sao có thể đào ra một nơi lớn như vậy chứ? Năm vạn Thần Quỷ binh, tuy nói đã bị lừa vào đây trên danh nghĩa của Trầm Sát, thế nhưng không có mấy ngàn người bày trận chuyển người, sao có thể làm nên đây? Vì vậy, tất cả người của Vấn Thiên Sơn, có lẽ đều tham dự vào kế hoạch này!

Nếu như vậy, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai hết!

Nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Sát, hắn đã nhắm mắt lại, kiếm tùy tâm động, người tùy kiếm bay, phù văn càng lúc rõ ràng hơn, tà khí và chiến ý được hấp thụ càng lúc càng nhiều hơn, chỉ cần đợi hắn hấp thu tất cả những tà khí và chiến ý trong ao, những người này đều sẽ chết.

Thế nhưng nàng lại muốn cứu họ.

“Hỏa, thả A Mộc xuống, tạm thời ta sẽ áp trụ cổ độc của nàng ấy trước, sau đó các ngươi đi tìm, thấy bất cứ người nào thì bắt qua đây! Bị thương cũng được, nhưng không được để bị chết!”

Hỏa liền thả A Mộc xuống, Lâu Thất mở cổ áo của nàng ra, Hỏa nhìn thấy vùng da trắng nõn ộ ra dưới cổ áo, đột nhiên nhớ lại cảm giác mềm mại ấm áp mình nắm được khi ở trong Bách Trùng Cốc, cơ thể đột nhiên nóng bừng lên. Hắn động động thân, chặn nó lại.

Thế nhưng ngay giây sau đã thấy Lâu Thất rạch lòng bàn tay mình, ép máu ra, sau đó bắt đầu vẽ hình gì đó kỳ quái trên ngực A Mộc.

Hỏa chưa từng thấy Lâu Thất làm việc này, nhất thời liền kinh hãi, “Đế Phi, làm như vậy có tác dụng sao?”

Lâu Thất chỉ ừ một tiếng. Nàng không có thời gian, vì vậy vẽ rất nhanh, chỉ trong giây lát đã xong, thu tay lại, lại kết thêm một cái quyết, liền nhìn thấy A Mộc đột nhiên khụ một cái, sau đó mở to mắt.

Hỏa kinh ngạc vô cùng, đỡ A Mộc dậy, “A Mộc, cô thấy thế nào?”

“Hỏa đại ca, ta có sao đâu, vừa rồi sao lại…” Lời nàng vẫn còn chưa dứt, liền cảm thấy ngực có chút mát mát, cúi đầu liền kinh ngạc hô lên, hoảng hốt kéo cổ áo lại.

“Khụ, là Đế Phi làm để cứu cô thôi.” Hỏa kéo nàng dậy, ngữ khí đã khôi phục sự trấn định thường có, “Đi thôi, chúng ta đi bắt người.”

Hắn vừa nghe thấy những lời của đám Tần Thúc Bảo ở bên, trong ngực cũng chất đầy hận ý, đây không phải là lúc hắn để ý tới chuyện tình cảm nam nữ, chính sự cần gấp hơn.

Mà dựa vào tính cách của hắn, cũng sẽ không khiến A Mộc có nhiều thời gian để ngượng ngùng, cứ thẳng thắn kéo nàng mà đi tìm người.

Lâu Thất tin rằng, trừ đám người Đại trưởng lão Nhị trưởng lão ra, trên Vấn Thiên Sơn cũng chẳng có mấy người là đối thủ của Hỏa Vệ, vì vậy nàng cũng rất yên tâm.

“Ta cũng đi.”

Thu Khánh Tiên thấy bộ dáng không muốn xa rời Trần Thập của Ấn Dao Phong, ánh mắt khẽ tối, xoay người chọn một hướng để đi tìm người khác. Trần Thập nhìn theo bóng lưng cô ta, sắc mặt khẽ tối.

Long Ngôn thấy vậy liền nói, “Vậy các ngươi canh ở đây, ta cũng đi.”

“Dao Phong cô nương canh ở đây đi, ta cũng đi xem xem đám người đó núp ở đâu.” Trần Thập nói xong liền định rời đi, Ấn Dao Phong đang muốn gọi hắn lại, khóe mắt lại liếc được thứ gì đó không đúng lắm, ngẩn ra một lúc mới phát hiện ra vấn đề, chỉ về phía ngoài cửa hỏi, “Tố Lưu Vân đâu?”

Nghe thấy lời này của nàng, Trần Thập liền quay lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa đã trống huơ trống hoắc, xác của Tố Lưu Vân vốn nên nằm cách cửa không xa, thế nhưng giờ đến nửa bóng người cũng chẳng còn!

Xác của Tố Lưu Vân đâu rồi?

Nghe thấy giọng của họ, Lâu Thất liền nhăn mày, Long Ngôn cũng đã rời đi, nàng không có cách nào để hỏi hắn, vừa nãy có phải Tố Lưu Vân đã ngỏm thật rồi không, thế nhưng xem ra, chắc chắn Tố Lưu Vân vẫn chưa chết, bằng không ở đây có ai nhàn rỗi tới nhặt xác giúp cô ta chứ?

“Đề cao cảnh giác cho ta!”

Nữ nhân Tố Lưu Vân đê tiện vô liêm sỉ này không biết còn có thể làm ra chuyện gì nữa, cô ta chưa chết, thì vẫn phải cẩn thận. Tên nhóc Long Ngôn kia làm ăn kiểu gì vậy? Vậy mà lại không giết chết cô ta.

Thế nhưng giờ trách Long Ngôn cũng chẳng làm được gì.

“U U đâu?” Lúc này Lâu Thất sững sờ, phát hiện U U cũng chẳng thấy đâu nữa rồi.

Trần Thập liền nói, “Thuộc hạ đi tìm.”

Lâu Thất lắc đầu, “Không cần, U U rất có linh tính, chắc cũng chẳng ai bắt nổi nó đâu.”

Nàng nhìn những tướng lĩnh trong ao, họ đã sắp không xong rồi, có thể chịu được tới giờ này là do ý chí siêu cường của họ, nếu như còn không kéo họ ra khỏi ao, dầu xác tà khí, sẽ xâm nhập đánh bại ý chí và cơ thể họ rất nhanh.

Tổng có bảy người.

Tất cả đều bị trói bằng xích sắt, bọn họ dựa sát vào nhua, dường như đang chống đỡ cho nhau, nếu như tùy tiện kéo một người ra sẽ làm mất cân bằng, vậy chắc chắn là không thể cứu chữa được rồi. Vì vậy, phải cùng kéo họ lên một lúc, tạm thời không mở xích sắt ra.

Thế nhưng cũng phải nắm chắc thời cơ để kéo họ lên.

Vì vậy, đây là một trận pháp khó phá vô cùng, cách phá đã được đặt rõ ở đây, thế nhưng để làm lại vô cùng khó khăn.

Lâu Thất nghiến răng, ý thức của Tần Thúc Bảo đã có chút tan rã, thế nhưng nhìn thấy nàng như vậy lại có chút không nỡ, “Thái tử phi, đừng quản chúng ta nữa, chúng ta sớm đã không màng sống chết rồi…”

“Phí lời.”

Lâu Thất ném lại hai chữ này cho hắn.

Tần Thúc Bảo hoàn toàn không ngờ nàng lại thô lỗ tới vậy, sững sờ một hồi. Vị Thái tử phi này của họ, dường như không giống với những nữ tử mà họ đã từng gặp nhỉ!

“Đế Phi! Bắt được bốn tên.” Giọng nói của Hỏa Vệ truyền tới, người còn chưa thấy, tay vừa vung lên đã vứt bốn tên kia qua, đó là bốn đệ tử của Vấn Thiên Sơn, da dẻ trắng vô cùng, nom bộ dáng đó có lẽ là làm việc lâu dài trong lòng núi này, ít phải chịu gió thổi nắng cháy.

Bốn tên kia đều bị điểm huyệt, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất lạnh lùng liếc chúng một cái, nhấc chúng lên, cho Trần Thập đi kiếm dây thừng, trói chặt bốn tên lại với nhau.

“Còn thiếu mười ba người nữa.” Nàng lạnh giọng nói.

Lúc này, từ nơi không xa, giọng của Thu Khánh Tiên truyền tới.

“Người đâu mau tới giúp!”

Trong thanh âm kia lại có chút run rẩy.

Hỏa liền bay qua theo giọng nói đó, liền nhìn thấy ở trong một góc tối, Thu Khánh Tiên bị hai tên đệ tử của Vấn Thiên Sơn ép lui về sau từng bước, có một thiếu nữ mặc váy tím đứng bên lạnh lùng nhìn.

Nghe thấy âm thanh, thiếu nữ đó xoay đầu qua, nhướn mày cười với hắn, “Hỏa Vệ, đã lâu không gặp. Gan chó của Phá Vực các ngươi đúng là to thật đấy!”

Hỏa có ấn tượng về thiếu nữ này.

“Nạp Lan Đan Nhi.”

“Không ngờ ngươi còn có thể nhận ra ta đấy.” Đã gần một năm trôi qua, Nạp Lan Đan Nhi đã không còn bộ dáng hung hăng khi ở Cửu Tiêu Điện như lúc trước, mà là khí tức âm trầm, như một xà mỹ nữ.

Tay cô ta cầm một chiếc roi dài màu tử kim, mà đầu kia của roi, lại đang trói chặt lấy Tử Vân Hồ U U.

U U xoay đầu nhìn lại, trong đôi mắt đầy sự lanh lợi đó giờ đây lại ngập tràn hơi nước, như đang muốn khóc vậy.

“Nạp Lan Đan Nhi, thả con tiểu hồ ly đó ra. Đại trưởng lão của các ngươi đã chết rồi, Nạp Lan Họa Tâm cũng đã chết, ngươi còn có thể chống cự được bao ngày chứ?”

Hỏa lạnh lùng nói.

“Ha ha.” Nạp Lan Đan Nhi đột nhiên lại cười lên, sau đó dưa tay mở cổ áo ra, giơ tay xé một cái, một tấm mặt nạ da người bị xé xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.