Tuy cả con người của Tố Lưu Vân lúc này vẫn còn rất tăm tối, nhưng không còn đắm chìm trong bộ dạng tuyệt vọng thảm thương kia. Rất hiển nhiên, cô ta đã điều chỉnh xong xuôi tinh thần của mình.
Công phu nhẫn nhịn của Tố Lưu Vân quả thật cao siêu, đồng thời, cô ta cũng quá yêu bản thân mình, cho dù trong bất cứ tình huống nào, cô ta cũng không bao giờ tự sát giống thân mẫu ruột thịt kiêm cô cô của mình.
Có thể nói là, cô ta đã nhận số mạng như vậy.
“Cho dù có mang theo thuốc thì làm gì được?”
Tố Lưu Vân cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết, thuốc của Lâu Thất, còn tốt hơn nhiều so với thuốc của ngươi, nếu không cướp thuốc của cô ta qua, nói không chừng cô ta có thể giải được độc của bọn người đó.”
Đại trưởng lão hơi cau mày, tuy ông ta không tin lắm về bản lĩnh của Lâu Thất, nhưng sự cẩn thận được tu luyện theo năm tháng khiến ông không thể thả lỏng tâm tư, bèn gật gật đầu, nói với Nhị trưởng lão ở bên cạnh: “Lão Nhị, việc này ngươi đích thân đi làm.”
Tuy Lâu Thất bị nội thương nghiêm trọng, nhưng võ công của nàng vốn dĩ đứng sau Trầm Sát, và đa mưu túc kế, nếu người bình thường đi vào, có thể bỏ sót cái gì đó.
Nhị trưởng lão tuân lệnh đi ra, trước khi đi ông liếc nhìn Tố Lưu Vân, trong lòng có chút bực bội. Nữ nhân mới khoảng hai mươi tuổi này, chẳng qua uỷ thân dưới cơ thể của Đại trưởng lão, và có thiên phú về lĩnh vực thuật cơ quan, bây giờ đang chuẩn bị đóng vai trò phu nhân của bọn chúng hay sao?
Tố Lưu Vân không phải không phát giác được ánh mắt này của lão ta, trên thực tế, các trưởng lão của Vấn Thiên Sơn có ai phục cô ta đâu? Thậm chí có vài ánh mắt nhìn cô ta là sắc màu nhìn món đồ chơi của người nam nhân. Nhưng cô sẽ khiến bọn chúng phục tùng thôi, nếu bây giờ không thể ở bên cạnh Trầm Sát, thì cô dứt khoác ngồi vững vị trí đại phu nhân của Đại trưởng lão, chỉ cần kế hoạch này thành công, sau này cô ta sẽ trở thành phụng nghi thiên hạ.
Đây là điều duy nhất cô ta có thể lựa chọn ở thời điểm hiện tại.
Nghĩ đến đây, cô lạnh nhạt nói tiếp: “Bây giờ có thể mở cửa sổ tụ cảnh bên phía Trầm Sát rồi.” Cô ta muốn Trầm Sát tận mắt chứng kiến, nhìn thấy nữ nhân của mình bị thuộc hạ của mình huỷ đi sự trong sạch, muốn hắn bất lực nhìn Lâu Thất cùng lúc bị ba tên thuộc hạ đè dưới thân đón nhận niềm hoan lạc.
Đại trưởng lão mở ra tấm màn chắn, ở chỗ không xa truyền đến tiếng động khởi mở của cơ quan, giống như một cánh cửa nào đó được cậy mở. Cửa sổ tụ cảnh, thực chất cũng chỉ là một loại cơ quan.
Bọn chúng dùng kính lưu ly mỏng nhất và tốt nhất, kính đồng, điều chỉnh ổn thoả mọi góc độ và phản chiếu hình bóng, ở một điểm cố định, có thể nhìn rõ khung cảnh ở một nơi khác.
Bây giờ Trầm Sát bị giam ở một chỗ khác.
Có thể nói là một cái hố sâu. Trong toà núi này tuy bị bọn chúng đào rỗng cài đặt cơ quan, nhưng không thể mỗi một chỗ đều tinh tế sạch sẽ, ngược lại đại bộ phận chỗ ở ngoại trừ chỗ đặt cơ quan cần thiết nhất, còn những chỗ khác đều giữ nguyên vẻ ban đầu. Cái hố sâu mà Trầm Sát đang ở là một vũng hố đào sơ sài, bùn đất màu đen xen lẫn rễ cây vướng víu, trên mặt đất có một ít lá cây đen sì mục nát. Nhưng ở nơi có độ cao khoảng chiều dài của một con người, khảm vào đó một miếng thuỷ tinh trong suốt, giống như một cửa sổ nho nhỏ.
Đôi mắt của Trầm Sát chậm rãi mở ra đương nhiên chú ý đến cái cửa sổ nhỏ đó. Hắn đảo nhìn quan sát một vòng trước, nhìn thấy Thiên Ảnh nằm sấp ở chỗ không xa, còn Lâu Thất không có ở đây, sắc mặt của hắn đột nhiên đen sầm.
“Thiên Ảnh.”
Hơi thở của Thiên Ảnh vẫn còn, nhưng vẫn đang ngất xỉu, xem ra nội thương của hắn còn nghiêm trọng hơn mình. Đáng tiếc, trên người hắn không mang theo thuốc đặc chế của Lâu Thất, đó là sự sơ sót của hắn khi quá tự phụ, hắn luôn nghĩ rằng bản thân sẽ theo sát cạnh nàng không rời nửa bước, toàn bộ thuốc đều nằm trên người của nàng.
Ngẩng đầu lên nhìn, độ cao khiến người ta chóng mặt, và hiển nhiên hắn bị nội thương, trong thời gian ngắn ngủi muốn đi ra khỏi chỗ này là điều không thể. Hắn dựa tường đứng lên, đến bên cửa sổ lưu ly kia, nhìn sang một phía.
…
Chỗ đó, thân hình của Long Ngôn nóng như lửa bốc, đã sắp đánh mất lý trí, hắn tự cắn lưỡi một cách dữ dằn, sự đau đớn và mùi máu tanh trong khoan miệng mới mang đến cho hắn sự tỉnh táo trong phút chốc.
Âm thanh của Hoả và Trần Thập cũng truyền đến: “Bọn họ đều không có ở đây.”
“Đế Phi, thuộc hạ vẫn có thể nhịn thêm chút nữa, đưa thuốc cho bọn họ trước đã.” Giọng nói của Hoả vững vàng hơn Long Ngôn và Trần Thập nhiều, nội lực của hắn tốt hơn bọn họ.
Thu Khánh Tiên, Ấn Dao Phong, và A Mộc đều không có ở đây.
Nghĩ là trong quá trình rơi xuống có cơ quan nào đó cuốn bọn họ ra chỗ khác. Tố Lưu Vân cũng thật tốn phí công sức, nếu bọn họ đều có mặt ở đây, thì bọn người Trần Thập thà làm tổn thương bọn họ, cũng sẽ không đụng chạm đến nàng, cho nên nữ nhân nhất định bị chia tách ra.
Bây giờ chỉ có nàng ở lại đây, một nữ tử, ba nam nhân, và ba người này, còn là thị vệ. Nếu thực sự nàng và ba người bọn họ làm ra chuyện gì mất mặt, thì thật không còn mặt mũi nào gặp lại Trầm Sát nữa, cho dù đó là sự ép buộc không mong muốn.
Nàng cố gắng đi tháo chiếc đai thắt eo của mình, bởi vì nội thương thật sự quá nghiêm trọng, và khi động đậy, nàng phát hiện eo và đùi của mình đều bị ngã thương, nhúc nhích chút liền đau đớn tột cùng.
Nếu Tố Lưu Vân muốn sỉ nhục nàng như vậy, chắc chắn không dùng loại thuốc bình thường, loại thuốc đó tuyệt đối không phải là giải độc đan bình thường có thể giải được đâu, cho nên nàng vẫn phải bắt mạch cho họ đã, sau đó điều chế thuốc mới, nhưng điều chí mạng đó là, bây giờ nàng đang bị thương, động tác không nhanh nhạy được, nhưng càng kéo dài thời gian, thì bọn họ chịu đựng càng nhiều đau khổ.
“Nhịn lấy.” Nàng cởi đai thắt eo ra, nói với Long Ngôn trước tiên: “Đưa tay qua đây.”
Long Ngôn rời nàng gần nhất, đương nhiên nàng phải xem hắn thế nào trước. Cái chỗ bọn họ đang ở là một nơi cực kì tăm tối, và viên dạ minh châu của nàng sớm không biết thất lạc ở chỗ nào rồi.
Đang suy nghĩ, trên đỉnh đầu có một bó đuốc sáng cháy.
Ba người Trần Thập đều không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, Lâu Thất không màng đến, giơ tay bắt mạch của Long Ngôn. Nhưng ngón tay của nàng vừa đặt lên đó, Long Ngôn không kiềm chế được hừ nhẹ một tiếng, có một nỗi xúc động muốn trở tay kéo nàng vào trong lòng. Sắc mặt của hắn đại biến, hiệu lực của loại thuốc này quả thật khiến người ta phải chửi bậy.
Lâu Thất đương nhiên cũng cảm giác được, ánh mắt của nàng đột nhiên tối sầm, nhưng chẳng nói gì, chỉ bình tâm tịnh khí bắt mạch tỉ mỉ.
Khuôn mặt nhẫn nhịn của Long Ngôn nóng bừng nhẫn nhịn đến đỏ chót, toàn thân cháy bỏng, đó là một trải nghiệm hắn chưa bao giờ được nếm trải, thân là một ám vệ, vốn dĩ hơi lạnh lùng, bây giờ hắn ta vẫn còn trinh tiết đó.
“Tiểu Thất lâu chủ…” Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt như viên đá quý lấp lánh, môi đỏ mọng nước khiến hắn nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, sau đó đột nhiên hắn chửi bậy, giơ chưởng đánh mạnh vào một huyệt đạo của mình. Hắn chịu hết nổi rồi!
Lâu Thất muốn giơ tay ra ngăn cản, nhưng nàng đang bị nội thương nghiêm trọng, đã chậm trễ một bước. Long Ngôn đánh trúng huyệt đạo của chính mình, cả con người ngẩng đầu đổ xuống phía trước.
“Long Ngôn!” Giây phút đó, trong lòng của Lâu Thất buồn bực sắp chết, đến chừng này rồi, còn có thể bị đối phương ép đến bước đường cùng thế này!
Nàng vội vàng quay đầu, quả nhiên thấy Trần Thập và Hoả đang định điểm huyệt đạo của chính mình, lập tức quát tháo: “Dừng tay!”
Trần Thập và Hoả đều nhịn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, càng khiến bọn họ khó chịu hơn đó là, chỉ cần nghe được giọng nói của nàng, thì bọn họ càng muốn hành động.
Lâu Thất vội vã nói: “Điểm huyệt đạo thì các ngươi sẽ khó chịu hơn nữa, sẽ làm nghẹt lỗ thông khí huyết khiến cơ thể bùng nổ mà chết!” Đây cũng là chỗ mãnh liệt của loại thuốc này, Tố Lưu Vân ra tay, sao có thể để bọn họ giải quyết vấn đề một cách dễ dàng được cơ chứ?
Nhìn lại Long Ngôn, quả nhiên sắc mặt màu đỏ pha chút đen thâm.
Lâu Thất giơ tay đánh vào huyệt đạo của hắn, nhưng vào lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu, liền nhìn thấy một bàn tay xương xẩu đang tóm lấy đai thắt eo của nàng.
Cướp thuốc?!
Nếu là mọi thường, Lâu Thất chắc chắn chặt bàn tay của hắn trước khi hắn cướp được, nhưng bây giờ nàng đang bị thương nặng, đương nhiên sẽ chậm một bước, để người đó cướp được chiếc đai thắt eo.
Và một phía khác, Trầm Sát vừa vặn bắt gặp được cảnh tượng này.
Với sức nhìn của hắn ta, sao có thể không thấy được Lâu Thất bây giờ đang bị trọng thương? Điều này khiến hắn như rơi mình vào biển lửa, cả trái tim thiêu đốt đến đau đớn. Và thuốc của nàng đã bị cướp, thì nàng phải làm thế nào đây?
Nhưng cảnh kế tiếp càng khiến đôi mắt của hắn muốn nổ tung.
Sau khi Long Ngôn được giải huyệt liền mất đi thần trí, bổ nhào về phía của Lâu Thất, giơ đôi tay ra muốn ôm lấy nàng.
“Chết tiệt!” Trầm Sát bỗng dưng hiểu rõ, chắc chắn bọn họ bị trúng thuốc gì rồi!
Phía bên kia, Lâu Thất thấy kẻ đó cướp thuốc của nàng đang định bây lên rời khỏi, cắn răng, Roi Thí Hồn lập tức được vung ra, quấn chiếc đai thắt eo còn đang rũ xuống kia. Nàng biết rất rõ nếu mình không có thuốc, thì chỗ bên đây của bọn họ là một cục diện chết chắc!
Đồng thời, Hoả đột nhiên xông tới, bổ nhào xô ngã Lâu Thất và Long Ngôn, khuỷu tay đè chặt vào cổ họng của hắn: “Long Ngôn, ráng lên!”
Thật ra vào lúc này, Hoả cũng đang chịu đựng khó khăn.
Và chỗ kia, Trần Thập đã cắn nát cái lưỡi, dùng sự đau đơn để kích thích sự tỉnh táo cho mình, đồng thời gắng sức đứng lên đâm qua kẻ đó. Tuy nhát kiếm không đâm trúng được đối phương, nhưng vẫn khiến kẻ đó sững sờ một lát, như vậy Roi Thí Hồn của Lâu Thất bèn quấn lấy một nửa ít của chiếc đai thắt eo, cùng kẻ đó mỗi bên giành kéo.
Chỉ đáng tiếc thoáng chốc Lâu Thất đã phát hiện ra, sức mạnh của nàng hiện giờ không bằng kẻ đó.
Quả nhiên, một luồng sức mạnh định kéo cả chiếc roi của nàng qua bên đó.
Trong buồng kín, ánh mắt của Tố Lưu Vân sáng rực lên, nhịn không được nói: “Đúng rồi, cướp chiếc roi của ả ta về đây!” Chiếc roi đó cô ta không biết được chế thành từ gì, nhưng hiển nhiên nó không phải là vật bình thường! Cô ta đố kị, Lâu Thất không chỉ có được tình yêu của Trầm Sát, thậm chí đồ vật trên người của nàng toàn là đồ hiếm gặp!
Cô ta phải giật các món đồ đó qua đây!
Nhưng Lâu Thất càng quả quyết hơn, vừa phát hiện bây giờ ngay cả chiếc roi mình cũng không giữ được, lập tức bỏ cuộc giằng kéo chiếc đai thắt eo kia, ấn nút khiến kim ngắn trong roi bắn ra, dùng lực kéo mạnh, đống kim ngắn đó móc hỏng một nửa túi kín của chiếc đai thắt eo kia, những chai thuốc trong đó rơi xuống ào ạt, đập xuống mặt đất, có vài chai sứ bị vỡ tan nát. Xui xẻo là bên trong đó toàn là thuốc bột, lúc này đã rắc đầy ra.
Kẻ đó hừ lạnh một tiếng, nắm một nửa chiếc đai thắt eo hai ba bước chân bèn rời khỏi.
Hoả và Trần Thập nhìn đống thuốc bột rơi vương vãi trên sàn đất, trong lòng đều là một nỗi tuyệt vọng.
Chỗ kia, Trầm Sát thấy bộ dáng cúi đầu của Lâu Thất, lòng đau như cắt.
“Thiên Ảnh.” Hắn cắn răng nói, nhịn đau đi về phía của Thiên Ảnh, giơ tay ấn vào ngực của hắn, tuôn một ít nội lực qua bên đó.
Tuy như vậy sẽ tăng sự tổn thương nội lực cho hắn ta, nhưng hắn không còn màng đến nữa.
Hắn không nhìn thấy được, Lâu Thất đang lắc lư đứng dậy.