Đế Vương Sủng Ái – Chương 488: Chương 488 – Botruyen

Đế Vương Sủng Ái - Chương 488: Chương 488

Nữ hoàng của ta?

Năm đó Minh Liệt trước khi theo đuổi cô ta vốn là một lính đặc nhiệm rời quân ngũ vì từng bị thương ở tai khiến thính lực bị ảnh hưởng.

Sau khi theo đuổi cô ta, cũng không biết vì sao hắn càng ngày càng bớt đi sự mãnh liệt như khi trong quân ngũ mà trở lên nho nhã hơn. Người khác nhìn hắn, còn nghĩ rằng hắn là công tử nhà giàu. Vị công tử này khi đi cùng cô ta thì trở thành quản gia, người hầu, đầu bếp, trợ thủ. Tóm lại, chuyện gì hắn cũng sẵn sàng làm

Chỉ có điều lúc đó, cô còn trẻ, cảm thấy có người lẽo đẽo đi sau thì không thấy tự do. Lúc nào hắn cũng dặn cô phải chú ý thế này, thế kia. Cô đi tới sa mạc hay vào rừng sâu, hắn đều chuẩn bị mọi thứ cho cô.

Sau này, cô nhận được đơn hàng tới một di tích thần bí tại một đất nước nhưng lại không tìm hiểu kỹ nên trúng bẫy của kẻ thù trước đây.

Ở đó có rất nhiều thiên la đạa vong đợi cô, ngoài ra còn rất nhiều vũ khí hiện đại. Vì cứu cô ra mà Minh Liệt đã chết ở đó.

Lúc đó cô thực sự còn nhỏ, chưa tới 15 tuổi. Sau đó cô cố gắng hơn. Cô cũng không nhớ tới Minh Liệt nữa vì đó là di nguyện của hắn. Hắn hi vọng cô đừng nhớ tới hắn.

1 năm qua, khi lần đầu tiên phát hiện Quỷ Thảo Phá trận ở Cửu Tiêu điện, hình dạng của hắn đã hiện ra.

Sau đó là lần này, nhưng khác với lần trước. Lần này hắn trước mặt cô giống như thực tế.

“Minh Liệt” Cô thì thầm, liền thấy Minh Liệt bước tới, mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng

“Hoàng hậu của ta, ta rất nhớ nàng” Giọng của Minh Liệt giống như một lời than thở, khiến trái tim Lâu Thất run rẩy. Sau đó cô cũng ôm chặt lấy hắn.

Minh Liệt hơi thả lỏng cô, sau đó giơ tay phải nâng cằm cô lên, Cô ngửa mặt, ánh mắt cô nhìn vào đôi mắt hắn. Đôi mắt ấy đang nóng rực, sau đó hắn chậm rãi cúi xuống.

Tại ám thất, đứng trong mê hồn trận, Tố Lưu Vân đang ôm đại trưởng lão. Đại trưỡng lão cũng đưa tay nâng mặt cô lên, rồi cúi xuống nhìn, giọng khàn khàn, “Mê hồn trận này quả thật không thể tưởng tượng. Chúng ta làm thế nào thì người đàn ông trong mê hồn trận kia cũng sẽ làm tương tự với Lâu Thất.”

Tố Lưu Vân ừ một tiếng. Ở khoảng cách gần thế này, cô nhìn rõ hàng lông mày của đại trưởng lão, đã có vài sợi trắng bạc. Trong lòng cô càng thấy căm hận Lâu Thất.

Người lẽ ra bên cạnh cô ta như thế này phải là Trầm Sát mới đúng.

Đại trưởng lão thấy Tố Lưu Vân quả thật rất xinh đẹp. Làn ra trắng nõn nà, khi ôm vào lòng còn cảm nhận được một mùi thơm quyết rũ, Diêu Tố làm sao có thể so sánh với cô ta được.

Hắn đặt đôi môi khô ráp lên môi của Tố Lưu Vân, rồi lậy miệng cô ra, đưa lưỡi của hắn vào.

Tố Lưu Vân buồn nôn thế nhưng vẫn cố chịu đựng. Cô chỉ tay xóa bỏ mê trận ngăn cách giữa Trầm Sát và Lâu Thất, để Trầm Sát nhìn thấy phía Lâu Thất. Nghĩ ngợi một lát cô liền đưa tay lên trước ngực mình.

Muốn làm thì phải làm nồng nhiệt một chút, cô muốn Trầm Sát nhìn thấy Lâu Thất làm chuyện mà hắn không thể tha thứ được. Vì trong trận pháp này, những gì cô làm cũng chính là những gì Lâu Thất sẽ làm. Vì thế cô phải nhập tâm một chút, bắt đầu đáp ứng tên đại trưởng lão.

Tối trước, đại trưởng lão định kiếm Diêu Tố để giải tỏa sự bí bách trong mình thế nhưng bị làm phiền gián đoạn. Bây giờ thấy Tố Lưu Vân phong tình lại có thân hình mỹ miều thế này, hắn làm sao chịu được. Bàn tay hắn chậm rãi lần mò vào bên trong áo của Tố Lưu Vân.

Đợi tới khi quần áo bị cởi hết ra, đại trưởng lão lúc này đã chiếm được cơ thể cô. Đôi mắt Tố Lưu Vân rơi hàng nước mắt, ngoảnh đầu sang nhìn bên phía Lâu Thất.

Lúc này có lẽ Lâu Thất cũng giống như cô, bị cở hết quần áo, rồi bị tên đàn ông kia đè lên, chiếm hữu. còn Trầm Sát thì đang chứng kiến toàn bộ cảnh này.

Thế nhưng khi nhìn sang bên phía Lâu Thất, cô kêu lên thất thanh

Sao có thể như thế được, sao có thể như thế?

Trầm Sát cũng dường như nhận thấy một ánh sáng hiện ra. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lâu Thất. Viên dạ minh châu đang ở dưới chân, cô đứng quay lưng về phía hắn, một người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta, ánh mắt nhìn sang phía hắn.

Chỉ thoáng nhìn Trầm Sát đã nhận ra người đó chính là ảo ảnh từng xuất hiện trước mặt Lâu Thất. Thế nhưng khi Lâu Thất nhìn thấy ảo ảnh của hắn, cơ thể cô có chút run rẩy.

Hắn vốn không nghĩ tới cái ảo ảnh đó, thế nhưng lúc này người đàn ông lại xuất hiện một cách chân thực như thế.

Trầm Sát vội cất tiếng gọi

“Thất Thất.”

Nghe thấy âm thanh này, Lâu Thất ngay lập tức quay lại. Trầm Sát nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, còn cả những giọt nước mắt trên mặt. Trong lòng hắn giống như bị kim đâm

“Mau tới đây!” Hắn đưa mắt nhìn cô nhưng không tiến lên. Đường đường là Đế quân, lúc này hắn có chút cố chấp.

Lâu Thất đứng yên không chuyển động rồi quay lại nhìn Minh Liệt. Minh Liệt không nhìn Trầm Sát mà tiếp tục nhìn cô.

“Thất Thất” Trầm Sát gọi với giọng bực tức, đồng thời lúc này hắn bắt đầu thấy sợ hãi. Hắn sợ người đàn ông kía hẳn là không phải có quan hệ bình thường với Lâu Thất, vậy thì nếu cô ấy chọn hắn thì sao?

Khi đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lâu Thất xen vào: “Trầm Sát, chàng tới đây, ta giới thiệu cho chàng người cộng sự tốt nhất của ta.” Đôi mắt cô sáng loáng.Trầm Sát chau mày thế nhưng vẫn bước đến. Tới bên cạnh cô, hắn mới phát hiện cô đáng ấn quyết trong tay. Hắn ngạc nhiên.

“Trầm Sát, cộng sự của ta, Minh Liệt, 23 tuổi, lính đặc nhiệm xuất sắc nhất. Sau khi rời khỏi quân ngũ trở thành lính đánh thuê xuất sắc.” Lâu Thất nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi, “Anh ta đã vì ta mà chết.”

Trầm Sát sững người, sau đó phát hiện đôi tay của Lâu Thất rung lên, cô bật cao dây, bắn một loại ngân châm về góc xa.

Ầm ầm một tiếng, cả cung điện rung chuyển.

Bóng đáng của Minh Liệt dần dần tan biến.

Lâu Thất không tiếp tục nhìn mà nói với Trầm Sát: “Ta muốn giết người, giết kẻ đã bày ra mê hồn trận này. Trầm Sát, chàng hãy mau giúp ra phá cơ quan này.”

Giọng của cô đầy sát khí. Cô trở lại mặt đất, khóe miệng trào máu, đôi tay run rẩy.

Trầm Sát không nói gì chỉ gật đầu, sau đó hắn ôm cô vào lòng, một tay giương cao thanh Ẩm Huyết Kiếm, chém về phía một chiếc cột lớn nhất.

Một lớp bụi dày đặc tung ra, sau đó vài bóng người xuất hiên.

Một người là Hỏa, một người là A Mộc.

“Ở đây có tổng cộng hai mươi tám trận nhãn, bây giờ chỉ phá được 3 cái. Nàng yên tâm bổn đế quân sẽ phá hết trận nhãn để mở đường cho nàng giết người.” Trầm Sát bình thản nói

“Đế phi, người không sao chứ” A Mộc nhìn thấy Hỏa đầu tiên mới yên tâm, sau đó phát hiện vệt máu trên miệng của Lâu Thất.

Lâu Thất lắc đầu.

Nhưng chúng không nhìn thấy Trần Thập và Thu Nhị tiểu thư. Thực ra là trước khi xảy ra biến cô này, Thu Tam trang chủ đã nhanh tay đưa Thu Nhị tiể thư đi. Thu Nhị tiểu thủ mặc dù có sức mạnh nhưng khinh công và võ công cũng bình thường nên không tránh được.

Trong lúc quan trọng, cô quay đầu nhìn Trần Thập: “Đế phi bảo ta bảo vệ ngươi”

Trần Thập sững người nhưng phản ứng rấy nhanh, lập tức quay về phía Thu Tam trang chủ. Võ công của Thu Tam trang chủ tốt hơn hắn nghĩ một chút. Khi hắn chưa kịp phản ứng thì cảnh vật xung quanh đã đột nhiên thay đổi.

Đúng lúc đó,mũi kiếm của hắn đã đâm vào vai của Thu Tam trang chủ, máu nhỏ trên mặt đấy, khiến hắn biết được tông tích của Thu Tam trang chủ.

Điều mà Trần Thập không ngờ đó là ở phía sau hắn, một cánh tay nhỏ đang nắm chặt vào áo hắn. Khi hắn quay đầu lại thì một mũi tên đang lao vào ngực hắn.

Về tiễn pháp thì Thu TNhị có một khả năng đó là có thể phán đoán ra mọi thứ rất nhanh. Trần Thập không tránh được mũi tên này, hơn nữa cô ta còn nghe rõ có người đàng giương cung ở một góc khuất nào đó. Rõ ràng đó là một bản năng bẩm sinh. Trần Thập có nội công cao hơn cô nhưng lại không nhận ra.

Cô giật lấy áo của hăn rồi quay người, cả cơ thể cô nằm gọn trước ngực hắn.

Vụt!

Một tiếng vút gọn sắc bén vang lên.

Trần Thập cảm thấy cơ thể cô gái trong lòng hắn cứng đờ, hắn hoảng sợ nhìn khuôn mặt cô: “Tại sao nàng lại đỡ mũi tên này cho ta.”

Thu Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tái đi thế nhưng vẫn giữ nụ cười. Cô nói: “Ta không phải là chủ nhân của chàng, chàng không cần vì ta mà hi sinh tính mạng.

Là cô ấy đã đưa hắn tới, nếu không hắn đã ở bên cạnh Đế Phi.

Trần Thập ôm chặt cô, nhanh chóng lùi lại. Thu Tam trang chủ vẫn đứng trong một góc tối. Hắn mau chóng đắp thuốc cho cô.

Thu Nhị tiểu thư đang ở trong lòng hắn, đôi mắt nhắm lại, tiếp tục nói: “Chàng có biết bao nhiêu năm qua, ta chỉ muốn rời xa, rời xa Thần Tiễn sơn trang. Cho dù là ta có chết thì cầu mong chàng hãy chôn ta ở nơi nào đó cũng được. Đừng để ta rơi vào tay bọn chúng.”

“Nàng sẽ không chết đâu” Sắc mặt Trần Thập sợ hãi,

“Nếu khắc mộ cho ta, thì cũng đừng viết tên Thu Khánh Tiên, chỉ viết Khánh Tiên là đủ rồi. Ta không muốn mang họ Thu.”

Cô nói nhỏ trong miệng còn Trần Thập vẫn nói: “Nàng sẽ không chết”

Hắn vốn là kẻ khô cứng, không biết nói gì, chỉ biết ôm cô vào, muốn tìm một nơi an toàn. Thế nhưng trước mặt là một khoảng không, chẳng có ai ở đó và xem ra cũng rất nguy hiểm.

Sau đó hắn nhìn thấy Ấn Dao Phong đang ấn quyết mà Lâu Thất đã dậy rồi vụt đi.

“Dao Phong cô nương giúp ta cứu cô ấy.” Trần Thập lên tiếng. Ấn Dao Phong nhìn Thu Nhị với ánh mắt hoảng loạn, rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn như thế này của Trần Thập.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.