Đế Vương Sủng Ái – Chương 486: Chương 486 – Botruyen

Đế Vương Sủng Ái - Chương 486: Chương 486

Không biết có phải thời gian vừa rồi đế quân đại thần quá dịu dàng trước mặt nàng, nàng biết hắn rất hay ghen, nhỏ nhen, hơn nữa hơi tí lại hôn hôn gặm gặm mà quên mất ấn tượng ban đầu của nàng về hắn, đó chính là cỗ máy giết người.

Dám lơ là sự tàn bạo máu tanh của cỗ máy giết người Trầm Sát, đúng là chán sống.

Nàng đột nhiên đồng cảm với Nạp Lan thánh nữ, yêu Trầm Sát nhiều năm như vậy, tới cuối cùng cũng chỉ chết trong tay hắn, lại còn chết rất ghê tởm, khó coi.

Tới chút thể diện cuối cùng cũng không có, tới toàn thây Trầm Sát cũng không để lại cho.

Hung tàn.

Đại trưởng lão nắm chặt tay, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là ông ta không kiềm chế được xông lên đánh với Trầm Sát, nhưng tới khoảnh khắc cuối cùng, Diêu Tố túm lấy áo của ông ta, để ông ta khống chế lại.

Ở trong núi vẫn chưa chuẩn bị xong, còn thiếu chút nữa, bây giờ vẫn không thể ra tay với hắn.

Nhưng đứa con gái mà ông ta cưng chiều suốt nhiều năm, đứa con gái duy nhất chết thảm trước mặt như vậy, mối hận này sao có thể nuốt trôi? Cố gắng nhẫn nhịn máu huyết sục sôi, suýt chút nữa nội thương.

Trầm Sát nhướng mày nhìn qua.

Lâu Thất lập tức hiểu ý hắn.

Đại trưởng lão rõ ràng đã có ưu thế lớn như vậy, có nhiều người giúp đỡ, tại sao vẫn chưa ra tay với bọn họ? Ông ta còn đang đợi gì?

Trầm Sát ngược sát Nạp Lan Họa Tâm trước mặt ông ta chính là để ép ông ta ra tay.

Không ngờ tới điều này ông ta cũng nhịn được.

Lâu Thất quyết định cho ông ta thêm chút lửa.

“Đại trưởng lão, hay là xử lý việc của ngươi trước đi, Lưu Vân tiên tử… ồ, bây giờ giờ Vấn Thiên Sơn đúng là cần hỉ sự để xua đi vận xui.

Vô sỉ.

Các ngươi giết con gái nhà người ta lại còn xem như không có việc này.

Tố Lưu Vân sắc mặt tái nhợt, vốn dĩ đã vô cùng yếu ớt, bây giờ lại càng khiến người ta thương cảm. Lâu Thất chú ý tới Diêu phu nhân lập tức nhìn qua, ánh mắt tàn nhẫn.

Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi được rồi, vừa rồi đúng là Họa Tâm ra tay trước, đây là số của Họa Tâm, người đâu, đưa đại tiểu thư xuống.”

Thi thể được đưa xuống, khắp sàn máu me thì sao?

Mọi người cũng cảm thấy khiếp sợ trước sự nhẫn nhịn và lạnh lùng của ông ta, đó là con gái ruột của ông ta, vậy mà chỉ khiêng xuống như vậy.

Cảnh Dao lúc này còn không dám nhìn Trầm Sát, cô ta có chút tài khôn vặt, cũng thích Trầm Sát, nhưng từ tự hỏi không có gan đi đắc tội sát thần này.

Hắn đáng sợ quá.

Ánh mắt đại trưởng lão nhìn Tố Lưu Vân, trong đầu nhớ tới dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp của cô ta. Mỹ nhân như vậy, giữ lại ở hậu viện cũng không tồi.

Diêu Tố nhìn ra suy nghĩ của ông ta, trong lòng tức tới sắp hộc máu.

Bà ta không còn để ý được tới những người khác, vội vã bước ra quỳ trước mặt Trầm Sát: “Không biết lời hứa năm xưa của đế quân có được coi là thật không? Đế quân năm đó hứa sẽ lấy con gái Tố gia, tới nay Diêu Tố cầu xin đế quân cho Lưu Vân tiên tử một danh phận.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức xôn xao.

“Diêu Nhi.” Đại trưởng lão nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Diêu Tố.

Diêu Tố quay đầu lại nói: “Đại trưởng lão, đợi lát Diêu Nhi sẽ giải thích cho người sau!” Ánh mắt bà ta lộ vẻ cầu xin, đại trưởng lão trương lòng ngẫm nghĩ, chỉ tưởng rằng trong đó có điều gì khúc mắc nên liền gật đầu.

“Ta thật không ngờ đế quân có hứa như vậy. Tối qua Lưu Vân tiên tử không được khỏe, chỗ Diệu Nhi vừa hay có thuốc, đế quân và tiên tử đúng là trời sinh một cặp…”

Tố Lưu Vân không ngờ sự việc lại có thể xoay chuyển, cô ta kinh ngạc nhìn Diêu Tố, việc này Diêu Tố không nói với cô ta! Nếu như năm xưa Trầm Sát có hứa như vậy? Tại sao lại không nói ra sớm? Nói ra sớm còn có việc gì của Lâu Thất nữa? Trong lòng cô ta vô cùng vui mừng, đang định nói gì thì bị Lâu Thất giành mất.

Lâu Thất chớp mắt: “Kì lạ quá, đế quân nhà ta sao có thể hứa lời hứa như vậy? Có điều nguyên nhân không quan trọng, dù sao khi đó chàng vẫn còn nhỏ, Diêu phu nhân không nghe qua một câu nói sao?”

DIêu Tố biết rõ không phải lời gì tốt đẹp nhưng vẫn không thể không tiếp lời: “Không biết đế phi nói câu nói nào?”

Lâu Thất mỉm cười rạng rỡ, chậm rãi nói: “Lời trẻ con không đáng tin.”

Nếu như là Trầm Sát thiếu niên hứa, bà ta chỉ có thể coi là lời trẻ coi, sao có thể tin lời của trẻ con là thật.

Tố Lưu Vân vội vàng nắm chặt tay vịn.

Có người không nhịn được bật cười, nhưng lại nhanh chóng bịt miệng không dám cười thành tiếng.

Lâu Thất lại lạnh nhạt nói tiếp: “Hơn nữa, đế quân nhà chúng ta đã hạ chỉ chính thức, hậu cũng vĩnh viễn không nạp phi, lời nói ra hồi nhỏ và chỉ ý sau khi đăng cơ, cái nào quan trọng?”

Như vậy còn phải nói nữa sao.

Diêu Tố hoàn toàn không ngờ rằng Lâu Thất xen vào phá vỡ lời hứa khó khăn lắm mới có được, bà ta tức giận toàn thân run rẩy.

Còn chưa hết, Lâu Thất lại nói tiếp: “Theo như bổn phi thấy, mặc dù tối qua đại trưởng lào và Lưu Vân tiên tử có thể là hiểu nhầm nhưng cơ thể của Lưu Vân tiên tử đã bị đại trưởng lão nhìn thấy hết, Lưu Vân tiên tử cũng nhìn thấy hết người đại trưởng lão rồi nhỉ? Ha ha…” Cổ đại không phải như vậy sao? Các người đã nhìn cơ thể của nhau rồi, người khác không cần nữa.

“Lâu Thất!”

Tố Lưu Vân tức giận quát lên.

Lúc này một người áo xám vội vàng chạy tới bên cạnh đại trưởng lão, đưa tay ra hiệu.Ánh mắt đại trưởng lão dấy lên ánh sáng hưng phấn, đầu nóng bừng, cũng không quan tâm nhiều, nói: “Ta sẽ không bạc đãi Lưu Vân tiên tử, sau ngày mừng thọ sẽ tới Trầm Vân Sơn hỏi cưới!”

Diêu Tố suýt chút nữa thì ngất đi.

Lưu Vân tiên tử sắc mặt tái nhợt.

Nhưng đại trưởng lão cũng không quan tâm tới họ: “Mời các vị dời bước, yến tiệc đã chuẩn bị xong, tới đỉnh núi nếm thử mỹ tửu cất ba mươi năm của ta.”

Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau.

Tới rồi.

Chắc bọn họ đã chuẩn bị xong, bắt đầu hành động rồi.

Khi cùng mọi người đi lên đỉnh núi, Lâu Thất quay đầu lại nhìn vết máu trên mắt đất ở võ trường, truyền âm cho Trầm Sát: “Chàng cũng thật nhẫn tâm, Nạp Lan thánh nữ nổi danh thiên hạ đã bị chàng giết như vậy…”

Trầm Sát nhẹ nhàng trả lời: “Bây giờ nàng chê bổn đế quân tàn nhẫn cũng đã muộn, cho dù bổn đế quân nhập tà thì cũng phải kéo theo nàng.”

Lâu Thất mím môi.

Người này thực sự không phải người tốt.

Đi tiếp sẽ là đỉnh núi Vấn Thiên Sơn.

Nơi đó có xây dựng một cung điện nguy nga rộng lớn. Nói là cung điện nhưng thực ra chỉ là hai mươi ba cây cột đá khổng lồ chống một mái vòm cong, đỉnh mái vòm và cột không hề điêu khắc chạm trổ gì cả, xung quanh không có tường, có thể nhìn thấy hết cảnh đẹp bên ngoài.

Điện chia ra vị trí chính ngồi trên và bàn ghế hai bên trái phải, trên bàn có bày biện mĩ tửu và sơn hào hải vị, còn có bình rượu làm bằng gốm.

Mọi người lần lượt vào ngồi.

Vị trí của Lâu Thất và Trầm Sát ở phía trước bên trái.

“Thực sự hơi kì lạ.” Lâu Thất nói khẽ với Trầm sát: “Chàng có phát hiện ra không, đình đài lầu các của Vấn Thiên Sơn đều rất tinh xảo, rất hô ứng với cảnh sắc, theo lý mà nói Yêu Nguyệt Cung phải là nơi có phong cảnh đẹp nhất chứ, sao lại xây dựng sơ sài thế này? Còn nữa lúc trước bộ đồ ăn cũng rất tinh xảo, bình rượu là bạch ngọc, chàng nhìn xem mọi bình rượu ở dây đều làm bằng gốm sứ rất bình thường.”

Rõ ràng là không ổn.

Trầm Sát ồ một tiếng nói: “Lặng lẽ quan sát.”

Họ vốn dĩ lấy bất biến ứng vạn biến, nếu như họ nói rằng năm vạn tinh binh phải cần Trầm Sát mới có thể giải cấm cô, vậy thì bọn cũng phải cho đối phương chút cơ hội, để kế hoạch của đối phương thành công, mới có thể biết thêm được chân tướng.

Vì thế Lâu Thất và Trầm Sát lần này chuẩn bị tới “trúng kế”.

Sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ, thị nữ mặc xiêm y màu xanh xếp hàng bước vào, nhảy múa trong điện. Đại trưởng lão căn bản không giống như vừa mới chết con gái, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, thi thoảng lại cầm ly mời từ xa.

Cũng không biết từ khi nào, rất nhiều người bắt đầu kính rượu Trầm Sát, kính rượu Lâu Thất, nguyên nhân uống rượu đủ các thể loại, nhiều nhất là chúc mừng Trầm Sát, cúc họ bạc đầu răng long, sớm sinh quý tử, chúc Đại Thịnh phồn vinh, Trầm Sát và Lâu Thất dường như không từ chối, uống hết ly này tới ly khác.

Rượu qua tam tuần lại có người bước ra, giống như phu nhân Thu tâm trang chủ, còn có cả các thị nữ hầu hạ, Diêu Tố và Lưu Vân tiên tử cũng không biết đã rời khỏi vị trí từ lúc nào.

“Thất Thất, tới bên cạnh bổn đế quân, nhớ chưa?” Trầm Sát nhìn Lâu Thất.

Lúc này Hỏa và Trần Thập đều đã bước vào đứng sau lưng họ, mười mấy đệ tử Vấn Thiên Sơn ánh mắt ánh lên ánh sáng hưng phấn.

Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau.

Thì ra bảo họ ở bên ngoài, không ngờ đối phương ép họ vào.

Xem ra lần này muốn bắt hết một mẻ mấy người bọn họ ở Vấn Thiên Sơn.

“Thu nhị tiểu thư sao cũng tới?”

Nhìn thấy Thu nhị tiểu thư đi bên Trần Thập, Lâu Thất nhướng mày.

Đối diện, Thu tam trang chủ đưa mắt nhìn qua: “Khánh Tiên, không tới tới bên thúc thúc sao?”

Thu nhị tiểu thư cúi đầu coi như không nghe thấy.

Trần Tập sắc mặt khó coi nói nhỏ: “Cô nương, bọn họ phái ba trưởng lão, còn có tiễn thủ của Thần Tiễn Sơn Trang.”

Lâu Thất liền hiểu ý của hắn, đối phương phái nhiều cao thủ như vậy ép bọn họ tới, Hỏa và Trần Thập không phải đối thủ.

“Mọi người cẩn thận nhé.” Lâu Thất nói.

Biến cố xảy ra khi nàng vừa dứt lời.

Soạt soạt soạt mấy tiếng vang lớn, xung quanh Yêu Nguyệt Cung nhanh chóng đâm lên tường đá rất dày, chớp mắt đã tới đỉnh, cung điện rộng lớn trở thành không gian kín tới một con ruồi cũng không bay lọt, khi bóng tối ập xuống, trên các cây cột nảy ra vô số đuốc, lại chiếu sáng cung điện.

Ánh lửa có màu xanh lam.

Lâu Thất nhạy cảm hơn những người khác rất nhiều, nàng ngay lập tức phát giác ra cung điện kín này không ổn, ví dụ như nàng bột thuốc nàng vừa rắc ra đang rớt thẳng xuống đất, căn bàn không bay.

Còn nữa, hít thở cũng trở lên ngột ngạt.

“Trầm Sát…” Nàng gọi, nhưng ngay lập tức sững sờ.

Nàng không nghe thấy tiếng mình gọi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.